Minh Vương Độc Phi


Sáng sớm hôm sau, việc Tần Tử Duệ xuất hiện ở Ẩn Xuân các đã truyền khắp Kinh thành, đồng thời, cũng có một lời đồn khác truyền khắp Kinh thành, nói tất cả những chuyện này đều do Vương Duẫn bịa đặt, còn Quân Dao, từ sau đêm đó đã biến mất, không ai gặp lại, cục diện chết không đối chứng khiến mọi việc càng thêm rối, chân tướng thế nào lại càng thêm bí ẩn.
Phe của Thái Tử cũng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, còn Vương Duẫn thì vẫn tiếp tục lưu luyến giữa chốn bụi hoa, chẳng hề bị liên lụy bởi những tin đồn đó.
Trong Thương Ảnh các, từ sáng sớm đến giờ, không biết Âu Dương Tuyết đã đập vỡ bao nhiêu cái bình hoa mà vẫn không thể nào trút hết sự phẫn nộ trong lòng.
Trước ngày đại hôn mà Tần Tử Duệ lại xuất hiện ở kỹ viện, đúng là đã giáng cho nàng một cái tát vào mặt.
“Tiểu thư bớt giận.”
Nha hoàn hầu hạ ở bên khuyên nhủ.
“Bớt giận… hiện giờ đến cả đám nữ tỳ ti tiện như các ngươi cũng coi ta như trò cười phải không? Đều cút ra ngoài cho ta.”
Nhớ tới chuyện hôm đó Tần Tử Duệ không hề đếm xỉa gì đến mình, nàng lại càng thêm tức giận.
Động tĩnh ở Thương Ảnh các truyền đến Lãnh Hương các, Âu Dương Thiển Thiển tươi cười, Sơ Tình ở bên cạnh thì cười mỉm, cầm áo choàng trên giường mặc lên cho Âu Dương Thiển Thiển rồi hai chủ tớ đi ra khỏi Lãnh Hương các.
“Tuyết Nhi, còn không mau dừng tay.”
Lý Ngọc Cầm nghe được nha hoàn bẩm báo liền lập tức đến Thương Ảnh các, chứng kiến khắp phòng toàn là mảnh vụn bình hoa, lập tức chặn lại.
“Mẫu thân, đến tột cùng thì Điện hạ coi con là cái gì? Sao lại làm ra việc không sao chịu được như thế, lại còn náo loạn đến nỗi để cho cả thiên hạ đều biết.”
Nước mắt Âu Dương Tuyết chảy ra, ấm ức nhìn Lý Ngọc Cầm.
“Tỷ tỷ, tỷ đừng nóng giận, muội nghĩ Nhị Hoàng tử cũng chỉ chơi bời qua đường mà thôi, nam nhân ấy mà, thích chơi bời là chuyện hết sức bình thường, không có gì đáng ngại, đây là trâm ngọc mà hôm qua Nhị Hoàng tử đã tặng cho muội, hôm nay muội chuyển tặng lại cho tỷ tỷ, xin tỷ tỷ bớt giận.”
Không đợi Lý Ngọc Cầm mở miệng, Âu Dương Thiển Thiển lập tức đi vào trong phòng, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, mỉm cười nói.
“Vương phi là tới để xem ta làm trò hề sao?”
Âu Dương Tuyết lập tức gai góc đáp lại, ánh mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển lóe lên tia độc ác.
“Làm sao thế được, chỉ là muội nghe bên ngoài đồn đại, sợ tỷ tỷ luẩn quẩn trong lòng, vì vậy mới đem lễ vật mà Nhị Hoàng tử tặng cho muội đến, hi vọng có thể khiến tỷ tỷ bớt giận.”
Âu Dương Thiển Thiển giả ngu nói.
Sơ Tình nhìn Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng vui vẻ thầm nghĩ.
‘Cuối cùng tiểu thư cũng quen với cuộc sống bên trong đại gia tộc rồi, với sự thông minh của tiểu thư thì những người này không đáng là gì cả.’
“Đa tạ Vương phi, ta xin nhận thay Tuyết Nhi.”
Lý Ngọc Cầm không đợi Âu Dương Tuyết mở miệng, lập tức nói với Trần ma ma bên cạnh:
“Trần ma ma, nhận lễ phẩm của Vương phi cho ta.”
“Phu nhân nhận thay tỷ tỷ, Bản vương phi cũng thấy yên lòng, dù sao, đồ của Nhị Hoàng tử mà để ở chỗ ta thì cũng không ổn, nếu Vương gia mà ghen thì Bản vương phi cũng không biết nên làm thế nào để xoa dịu Vương gia, cũng may tỷ tỷ rộng lượng, không vì chuyện này mà giận Nhị Hoàng tử, nhưng, đêm qua đúng là Nhị Hoàng tử có hơi quá phận, đã đến Ẩn Xuân các lại còn qua đêm với Quân Dao, đây không phải là tát thẳng vào mặt tỷ tỷ sao?”
Ý của Âu Dương Thiển Thiển là.
‘Tần Tử Duệ thà đi tìm Quân Dao, chứ không thèm để tâm đến Âu Dương Tuyết, cũng có nghĩa là Âu Dương Tuyết còn chẳng bằng một nữ tử thanh lâu.’
Người trong nhà sao lại không hiểu ý trong lời của Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Tuyết muốn phản bác, nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh rồi.
Âu Dương Tuyết đường đường là thiên kim Tướng phủ, mà giờ phút này ở trong miệng Âu Dương Thiển Thiển lại chẳng bằng một kỹ nữ thanh lâu, cái danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Kinh thành này làm sao mà gánh nổi, Âu Dương Tuyết vốn cao ngạo há có thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy sao?
“Đa tạ Vương phi đã quan tâm đến Tuyết Nhi, nếu có cơ hội, chắc chắn Tuyết Nhi sẽ đáp lại ân tình này của Vương phi.

Sức khỏe của Tuyết Nhi không được tốt, ta không giữ Vương phi lại được, đi thong thả không tiễn.”
Lý Ngọc Cầm ôm Âu Dương Tuyết đã ngất đi, đè nén cơn giận của mình, lạnh lùng nói.
“Sức khỏe của tỷ tỷ không tốt, phu nhân cần phải chăm sóc tỷ tỷ thật cẩn thận mới được, dù sao, mấy ngày nữa là đến đại hôn của tỷ tỷ rồi, nếu mà té xỉu trong ngày đại hôn thì không chỉ làm mất mặt mũi của Âu Dương gia mà còn cả thể diện của cả Nhật Diệu nữa đấy, phu nhân phải chăm sóc tỷ tỷ cẩn thận mới được.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, không đợi Lý Ngọc Cầm đáp lời, trực tiếp sải bước rời khỏi phòng.
Lý Ngọc Cầm thu xếp cho Âu Dương Tuyết nghỉ ngơi rồi ác độc nhìn về phía Lãnh Hương các.
“Phu nhân, tiểu thư sắp đại hôn rồi, xin phu nhân nhẫn nại một chút.”
Trần ma ma tâm phúc của Lý Ngọc Cầm nhắc nhở.

Nếu giờ phút này mà đấu đá với Âu Dương Thiển Thiển thì không phải là thượng sách.

“Nhẫn nại một chút, hôm nay ả đã chọc cho Tuyết Nhi tức ngất, không biết ngày mai còn có thể làm ra chuyện gì nữa, ta không thể giữ ả lại được.”
Trong hai mắt Lý Ngọc Cầm lóe lên tia độc ác, trong nháy mắt một dòng máu tươi xuất hiện bên khóe miệng.

Lý Ngọc Cầm lập tức dùng tay bụm miệng, lòng bàn tay xuất hiện một ngụm máu, nếu không có Trần ma ma kịp thời đỡ thì chắc chắn là Lý Ngọc Cầm đã té ngã trên mặt đất rồi.
“Phu nhân, người sao thế?”
Trần ma ma quan tâm hỏi, nhìn thấy máu trong lòng bàn tay Lý Ngọc Cầm, bà ta cũng sợ hết hồn, tiếp tục hỏi:
“Tại sao lại như vậy?”
Tia máu có màu đỏ sậm, chứng tỏ Lý Ngọc Cầm trúng độc, nhưng đồ ăn thức uống của Lý Ngọc Cầm đều do bà ta tự tay chuẩn bị, căn bản là không ai có cơ hội hạ thủ.

Hiện giờ Lý Ngọc Cầm trúng độc, chỉ có thể chứng tỏ thủ đoạn của đối phương rất cao siêu, trong lòng Trần ma ma run lên.
“Ma ma, làm sao vậy?”
Ánh mắt Trần ma ma không giấu diếm được Lý Ngọc Cầm, Lý Ngọc Cầm lập tức hỏi.
“Không có việc gì, phu nhân chỉ bị chọc tức quá thôi, nghỉ ngơi một chút, ta kê một đơn thuốc để phu nhân điều trị một chút là ổn ngay.”
Trần ma ma móc khăn ra, lau sạch sẽ lòng bàn tay Lý Ngọc Cầm rồi lập tức nhét khăn vào trong ngực, dặn dò nha hoàn bưng nước tới, rửa mặt cho Lý Ngọc Cầm.
“Ma ma, sợ là không thể giữ lại con tiểu tiện nhân đó được, nếu giữ ả lại, nói không chừng đến ngày đại hôn của Tuyết Nhi sẽ gây ra chuyện phiền toái gì đó.”
Lý Ngọc Cầm nghỉ ngơi một lát, nhìn Âu Dương Tuyết hôn mê trên giường, nói với Trần ma ma đứng sau lưng.
“Phu nhân muốn làm như thế nào?”
Trần ma ma nhìn Âu Dương Tuyết lớn lên từ nhỏ, thật lòng yêu thương Âu Dương Tuyết, tính cách hiện giờ của Âu Dương Tuyết cũng là do Lý Ngọc Cầm và Trần ma ma quá cưng chiều mà ra.
“Nếu ả đã muốn phá hủy Tuyết Nhi, vậy ta cũng đành phải phá hủy ả.

Mặc dù hiện giờ Chiến Vương yêu thương ả, ma ma, ngươi nói xem, nên dùng cách gì để khiến một nam nhân không còn yêu thương một nữ nhân nữa?”
Ánh mắt Lý Ngọc Cầm lạnh như băng, chưa bao giờ ác độc đến thế, nếu giờ khắc này Âu Dương Thiển Thiển nhìn thấy Lý Ngọc Cầm thì chắc chắn là sẽ giật mình.
“Phu nhân muốn phá hủy sự trong sạch của Chiến Vương phi, nhưng nếu để Chiến Vương biết được, sợ là…”
Trần ma ma lo lắng nói.
“Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, Chiến Vương thành danh đã nhiều năm, chưa từng nghe nói Chiến Vương thích bất cứ nữ tử nào, huống chi, hiện giờ Chiến Vương đã không phải như trước kia, ngươi cảm thấy vì một nữ nhân mà hắn có thể đối đầu với cả Tướng phủ và Nhị Hoàng tử hay sao? Nếu Chiến Vương thực sự thích ả, sao ả về phủ đã mấy ngày mà Chiến Vương lại chẳng hề ghé qua thăm con tiểu tiện nhân đó lấy một lần?”
Vẻ mặt Lý Ngọc Cầm đã gần như điên cuồng, Trần ma ma đứng bên cạnh thấy vậy âm thầm lắc đầu.
Lý Ngọc Cầm không biết rằng Nam Cung Thương không hành động, mà còn hành động ngay lập tức và lên cả kế hoạch nữa rồi.
“Phu nhân, nô tỳ biết nên làm như thế nào.”
Trần ma ma trả lời.
“Ừ, giao cho ngươi.”
Lý Ngọc Cầm nói xong, ngồi bên giường, vuốt ve khuôn mặt của Âu Dương Tuyết, đau lòng nhìn Âu Dương Tuyết đang bị hôn mê.
Trần ma ma nhìn thoáng qua rồi rời khỏi phòng.

Sau khi ra khỏi phòng, Trần ma ma móc chiếc khăn dính máu vừa rồi ra, cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện máu trên khăn tay có mùi hoa nhàn nhạt, nhưng lại không ngửi ra là mùi hoa gì, mùi hoa này bà chưa từng gặp, nếu thật sự bị trúng độc thì với y thuật của bà, cũng đành bất lực.
Trong bình yên ẩn giấu bão tố, sắc trời bỗng tối sầm tựa như đêm trước khi cơn bão ập vào.

Sắc trời khác thường giống như thời tiết mùa đông nhưng lại oi bức khó chịu.
“Tiểu thư, Trần ma ma cầu kiến.”
Lục Nhụy đi vào trong phòng, nói với Âu Dương Thiển Thiển đang ngồi ngẩn người ngắm bầu trời bên cửa sổ.
“Cho bà ta vào đi.”
Không có chuyện gì thì chẳng đến tìm, Trần ma ma đột nhiên đến, sợ là không có ý tốt.

“Chủ mẫu.”
Lục Nhụy vừa rời đi, Ám Dạ lập tức xuất hiện bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
“Chuyện gì?”
“Chủ tử vừa mới gửi tin, báo sẽ về muộn một chút.

Lão thái bà ngoài cửa kia không có ý tốt, xin chủ mẫu chú ý an toàn.”
Ám Dạ nhắc nhở.
Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, đi ra khỏi phòng.
“Lão nô xin thỉnh an Vương phi.”
Trần ma ma hành lễ thỉnh an.
“Không cần đa lễ.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt nhìn Trần ma ma một cái, rồi dời ánh mắt.

Nàng biết rõ bản lĩnh của Trần ma ma nhưng thân thế của bà ta thì lại là một bí mật.

Vì sao một người như vậy lại ở bên cạnh Lý Ngọc Cầm, cam nguyện làm một ma ma, nàng đúng là có chút hiếu kỳ.
“Bây giờ thời tiết đột nhiên thay đổi, lão gia dặn dò lão nô nấu một ít canh đậu xanh đem đến cho Vương phi để điều trị thân thể, xin Vương phi nếm thử xem có hợp khẩu vị của Vương phi hay không?”
Trần ma ma đặt bát canh đậu xanh bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Đa tạ ma ma, tay nghề của ma ma thật không tệ, một chén canh đậu xanh bình thường mà lại nấu ra được hương vị khác thường.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm muỗng, ăn một miếng nhỏ rồi nói.
Nếu Sơ Tình không dùng ánh mắt ngăn lại thì thiếu chút nữa Ám Dạ ẩn trong bóng tối đã vọt ra.
“Vương phi thích là tốt rồi, lão nô cáo lui.”
“Ma ma chế biến canh đậu xanh Vương phi hết sức thích, đây là chút tâm ý của Vương phi, xin ma ma nhận lấy.”
Lục Nhụy móc ra một lượng hoàng kim đưa cho Trần ma ma.
“Lão nô tạ ơn Vương phi.”
Trần ma ma tiếp nhận lượng hoàng kim, sau khi tạ ơn Âu Dương Thiển Thiển liền lập tức rời khỏi phòng.
Sau khi Trần ma ma rời đi, Âu Dương Thiển Thiển lập tức để cái muỗng xuống, rút ra một cái khăn, phun miếng canh đậu xanh vừa uống ra, sau đó nhận trà Lục Nhụy đưa tới để súc miệng.
“Tiểu thư, lão thái bà kia hạ độc.”
Lục Nhụy khẳng định, Ám Dạ cũng lập tức đến đứng bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
“Không sao, hạ độc cũng chẳng sao, chỉ có điều là lãng phí lương thực thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển thấy canh đậu xanh thơm ngát, cảm thấy tiếc nuối.
Nàng biết, với tính tình của Lý Ngọc Cầm, nàng đã khiêu khích đến nước này rồi thì đối phương không thể không kháng cự được.

Quả nhiên là vậy.

Nhưng, thuật dùng độc của Trần ma ma này cũng không tệ, dĩ nhiên là dùng loại mị dược vô sắc vô vị, chỉ tiếc là dùng sai chỗ mà thôi.

Dù nó có vô sắc vô vị thì nàng vẫn có thể nhận ra được, hơn nữa, nàng đã không bị ảnh hưởng bởi độc từ lâu, với nàng thì thuốc này không có hiệu quả gì cả.

“Vương phi, vậy thì đừng khiến nó lãng phí.”
Ám Dạ đứng bên cạnh nhịn không được nói xen vào.
“Vậy thì giao cho ngươi.”
“Vương phi, ta…”
Ám Dạ không còn gì để nói, sao hắn lại có cảm giác vừa bị lọt bẫy như vậy nhỉ?
Ngoái đầu nhìn nhìn Sơ Tình đứng ở bên cạnh, Sơ Tình lập tức quay đầu, nhìn ra chỗ khác.
“Ta nghe nói ngoại trừ thuật hóa trang và dùng ám khí ra thì Thiên Diện thư sinh còn biết thuật nhϊếp hồn thất truyền đã lâu, không biết, lời đồn này có thể tin được hay không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Ám Dạ đầy mong đợi.
Giờ phút này, Ám Dạ vô cùng hối hận.
‘Tại sao lại đi nhảy ra, không phải là tự rước lấy phiền toái hay sao?’
“Vương phi thông tuệ, thuộc hạ không thể gạt được Vương phi cái gì cả.”
Việc hắn biết thuật nhϊếp hồn, chỉ có tên sư phụ vô lương tâm của hắn biết rõ, qua Sơ Tình, hắn được biết sư phụ vô lương tâm Thẩm Tam Biến của hắn đã đánh cuộc với Âu Dương Thiển Thiển, thua liền ba lượt, cuối cùng phải khai hết mọi chuyện, những chuyện nên nói hay không nên nói đều nói hết, kể cả việc hắn là truyền nhân của thuật nhϊếp hồn.
“Yên tâm, việc ta muốn ngươi làm rất đơn giản, nửa đêm lặng lẽ lẻn vào Lãnh Hương các, hóa trang thành Tần Tử Duệ, đưa cho Âu Dương Tuyết uống là được rồi, ta không muốn ai biết chuyện này, kể cả chính kẻ đó, chỉ vậy thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển hời hợt nói.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Ám Dạ vô cùng kinh ngạc.

Thuật nhϊếp hồn đã thất truyền gần ba mươi năm, Âu Dương Thiển Thiển lại biết rất rõ, điều này không thể không khiến hắn kinh ngạc.
Điều quan trọng nhất là đã hãm hại người ta mà lại không cho người ta biết, cuối cùng lại còn kết lại một câu là ‘chỉ vậy thôi’?
“Vâng, chủ mẫu.”
Ám Dạ nói xong, lập tức biến mất khỏi phòng.
“Sơ Tình, đừng lãng phí chén canh đậu xanh này, đưa qua cho tỷ tỷ thân yêu của ta đi.”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào bát canh đậu xanh trên bàn, nói.
“Tiểu thư, sao không để cho muội đi?”
Vẻ mặt Lục Nhụy tràn đầy mong đợi, rốt cuộc Âu Dương Thiển Thiển đã không thể làm bộ như không thấy, nhịn không được mà trách:
“Muội có biết hóa trang không?”
“Không.”
Lục Nhụy nhăn nhó, ấm ức nói.
“Yên tâm, sẽ không để cho muội nhàn rỗi, còn có vài ngày nữa, hãy luyện cho ta một con cổ độc quyến rũ, phải là loại đặc biệt đó.”
Cho rằng nàng chỉ trả thù đơn giản như vậy thì chắc chắn là nhầm rồi.

Kẻ nào đắc tội với nàng, nàng sẽ tự tay tiễn kẻ đó xuống mười tám tầng địa ngục, thế giới này có quá nhiều người ngu xuẩn, cuộc sống quá nhàm chán, dù sao cũng phải tìm một chút niềm vui mới được.
“Tiểu thư yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.”
Khói mù đã được quét sạch, Lục Nhụy vui vẻ nói, còn Ám Dạ núp trong bóng tối thì âm thầm thề trong lòng rằng từ nay về sau nhất định không được đắc tội với chủ mẫu, hắn không muốn xuống địa ngục.
Nghĩ vậy, Ám Dạ lập tức biến mất khỏi Lãnh Hương các.
Cảm nhận được hơi thở biến mất, Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt.
Ám Dạ khác với Ám Vũ, có lẽ việc hóa trang thành những người khác nhau khiến tính tình của Ám Dạ rất thất thường, còn Ám Vũ thì lại lạnh lùng.

Người bên cạnh Nam Cung Thương thật đúng là đa tài đa nghệ.
Màn đêm buông xuống, một bóng người lặng lẽ xuất hiện trước cửa Lãnh Hương các, còn chưa tiến vào Lãnh Hương các thì đã ngất xỉu, sau chốc lát, người kia đã biến thành một người khác, đi đến Thương Ảnh các.
Trong Thương Ảnh các, Âu Dương Tuyết từ trong giấc mộng tỉnh lại, sắc mặt đỏ lên, toàn thân nóng lên, hai mắt mê ly, nhìn nam tử bên cạnh, giọng nói nũng nịu quyến rũ:
“Điện hạ, thϊếp rất nhớ chàng.”
“Tuyết Nhi, ta cũng nhớ nàng.”
Sau đó, trong màn lụa chìm trong không khí ái muội, những tiếng rêи ɾỉ kiều mị vang lên suốt đêm, đến tận sáng sớm, tiếng động mới biến mất, Âu Dương Tuyết chìm trong giấc ngủ say, trong phòng tản mát hương vị nồng đậm sau hoan ái.
Ánh nắng sáng sớm chiếu vào Thương Ảnh các, một tiếng thét chói tai từ trong Thương Ảnh các truyền ra, nhanh chóng kinh động đến tất cả mọi người trong Thương Ảnh các.

Lý Ngọc Cầm nhận được tin tức, tóc không kịp búi, lập tức sải bước chạy đến Thương Ảnh các.
Đi vào trong khuê phòng của Âu Dương Tuyết, Âu Dương Tuyết vẫn ngủ say như cũ, nhưng cảnh tượng trước mắt thì lại khiến Lý Ngọc Cầm sợ hết hồn.


Y phục rơi lả tả bốn phía, khắp nơi trên giường đều có vết máu, có thể thấy được tình hình chiến đấu đêm qua vô cùng kịch liệt.
“Ma ma, xử lý tất cả những người biết chuyện này.”
Lý Ngọc Cầm nắm chặt hai tay, lập tức dặn dò Trần ma ma.
Việc đêm qua, cho dù Nhị Hoàng tử có gặp riêng Âu Dương Tuyết thì cũng quyết không thể để người ngoài biết được.
“Vâng, phu nhân.”
Trần ma ma lập tức lui ra khỏi phòng, tập trung hết những người biết chuyện trong phòng trong Thương Ảnh các lại sau đó bắt đầu thi hành mệnh lệnh của Lý Ngọc Cầm.
“Tuyết Nhi, mau tỉnh dậy.”
Lý Ngọc Cầm nhíu mày, đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng gọi.
Âu Dương Tuyết nhíu mày, hơi hơi mở mắt, đau đớn trên khắp cơ thể lập tức truyền đến, nhìn cảnh tượng trong phòng, gò má Âu Dương Tuyết ửng đỏ, lập tức trốn vào trong chăn.
“Tuyết Nhi, đến tột cùng là ai?”
Biểu hiện của Âu Dương Tuyết khiến Lý Ngọc Cầm thoáng tỉnh táo lại, lên tiếng hỏi.
“Là… là Nhị Điện hạ, đêm qua, con…”
Bên tai Âu Dương Tuyết vang lên những lời thì thầm nhỏ nhẹ khi hoan ái đêm qua, xấu hổ mở miệng nói.
“Tuyết Nhi, tại sao con lại có thể… con có biết là với nữ tử thì sự trong sạch quan trọng đến chừng nào không, chỉ mấy ngày nữa đã là đại hôn rồi, tại sao con lại có thể…”
Lý Ngọc Cầm hận sắt không rèn thành thép, nhìn Âu Dương Tuyết.
“Mẫu thân, Nhị Điện hạ nói với con là việc ở Ẩn Xuân các đều là bị người ta hãm hại, đêm qua chúng ta có chút ít kìm lòng không được nên mới… Mẫu thân, Nhị Điện hạ thật lòng yêu thương con.”
Nhớ tới những lời hứa hẹn đêm qua, Âu Dương Tuyết lập tức cảm thấy, tất cả đều là đáng giá.
“Chao ôi… Tuyết Nhi, con bảo ta biết nói thế nào đây? Chuyện hôm nay không được cho bất cứ kẻ nào biết, mấy ngày tới ta sẽ cho Trần ma ma tới chăm sóc con, hãy dưỡng tốt thân thể cho ta, không có việc gì không được phép rời khỏi Thương Ảnh các.”
Lý Ngọc Cầm nhìn vết hôn loang lổ trên người Âu Dương Tuyết, bất đắc dĩ nói.
“Mẫu thân, con biết rồi.”
Âu Dương Tuyết lập tức xấu hổ trốn vào trong chăn, không dám nhìn Lý Ngọc Cầm, nhớ tới những triền miên đêm qua, hô hấp lại nặng thêm vài phần.
Lý Ngọc Cầm bất đắc dĩ ra khỏi phòng, sau khi dặn dò Trần ma ma xong thì hoàn toàn quên hết những việc liên quan đến Âu Dương Thiển Thiển.
Giờ phút này, Âu Dương Thiển Thiển đang cùng ăn sáng với Nam Cung Thương, khóe miệng còn treo nụ cười nhàn nhạt.
“Thiển Thiển, dường như hôm nay thật vui vẻ.”
“Ừ, tối qua đã xảy ra một chút chuyện thú vị, mấy ngày nữa, sẽ có vở kịch hay để xem.

Thương, có hứng thú không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương đầy mong đợi, Ám Dạ ẩn trong bóng tối bĩu môi, trong lòng nghĩ:
‘Không hổ là phu thê, tác phong làm việc giống y như nhau, tối qua mình đã phải bận rộn cả đêm, xem xuân cung sống cả đêm.’
“Vở kịch mà Thiển Thiển chuẩn bị, tất nhiên ta sẽ cảm thấy hết sức hứng thú.”
Nam Cung Thương tiếp tục phát huy bản lĩnh thê nô, vừa gắp thức ăn cho Âu Dương Thiển Thiển vừa nói.
“Ám Dạ.”
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên nhớ tới cái gì, gọi Ám Dạ.
“Ám Dạ bái kiến chủ tử, chủ mẫu.”
“Ngọc hư hoàn, sau khi dùng sẽ giúp ngươi khôi phục lại thần lực.”
Thuật nhϊếp hồn cần tiêu hao rất nhiều thần lực, cũng may đêm qua Ám Dạ chỉ khống chế một tên vặt vãnh, nếu không thì sẽ càng tiêu hao mất nhiều thần lực hơn.

Thấy hơi thở của Ám Dạ ẩn trong bóng tối có chút dồn dập, Âu Dương Thiển Thiển lập tức lấy ngọc hư hoàn ra.
“Đa tạ chủ mẫu.”
Ám Dạ nhận bình thuốc, cảm nhận được ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Nam Cung Thương, liền lập tức biến mất khỏi phòng, còn không quên vỗ vỗ ngực.
“Thiển Thiển…”
“Thương, nấu cháo càng ngày càng ngon.”
Thấy nam nhân nào đó tỏ ra oan ức, Âu Dương Thiển Thiển lập tức an ủi.
“Thích thì hãy ăn nhiều một chút.”
Nữ chính bất đắc dĩ nào đó lại được nam chính nào đó đút cho ăn, cuối cùng lại ăn no quá, lại phải ra vườn sau tản bộ cả buổi sáng mới tiêu bớt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui