Minh Vương Độc Phi


Âu Dương Thiển Thiển phất tay áo rời đi, càng khiến Tần Tử Duệ chú ý, cho đến khi bóng Âu Dương Thiển Thiển biến mất khỏi vườn, Tần Tử Duệ vẫn còn nhìn theo.
Hình ảnh này đâm sâu vào trái tim Âu Dương Tuyết đau nhói.
Ánh mắt của Tần Tử Duệ không hề nhìn nàng, gió lạnh thổi qua, Âu Dương Tuyết phục hồi tinh thần, hai tay nắm chặt, giấu trong tay áo, trấn tĩnh lại tâm trạng của mình.
“Điện hạ, thϊếp tự tay chuẩn bị điểm tâm cho Điện hạ, Điện hạ ở trong đình nghỉ ngơi một lát, phụ thân và ca ca chắc cũng sắp trở lại rồi.”
“Cũng được.”
Tần Tử Duệ nhìn theo hướng mà Âu Dương Thiển Thiển rời đi, lập tức ngồi xuống đình hóng mát.

Âu Dương Tuyết tự tay rót trà cho Tần Tử Duệ nhưng vẫn không thu hút được ánh mắt của Tần Tử Duệ.
Hồn Tần Tử Duệ cứ như thể đã rời đi theo Âu Dương Thiển Thiển.

Cho đến khi nghe tiểu tư hồi bẩm Âu Dương Hạo đã trở lại thì Tần Tử Duệ lập tức đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối, ánh mắt vẫn không hề nhìn Âu Dương Tuyết lấy một cái.
= = = = = = = = = = = = = = =
Thời gian chậm rãi trôi đi, mặt trời chiều ngả về tây, trong Lãnh Hương các nghênh đón một người khách không mời mà đến.
“Sao phụ thân lại đột nhiên nghĩ đến chuyện tới thăm nữ nhi, thật sự là khiến nữ nhi vinh hạnh?”
Âu Dương Hạo không có chuyện gì sẽ không đến, sao nàng lại không biết Âu Dương Hạo có mục đích khác khi bảo nàng ở lại Tướng phủ, nàng thực muốn xem, Âu Dương Hạo thân là thần tử, có thể làm đến mức nào.
“Thiển Thiển đang trách cứ phụ thân không để ý đến con sao?”
Âu Dương Hạo không ngờ, Âu Dương Thiển Thiển lại nói thẳng ra như thế.
“Không dám, nếu không có phụ thân tác hợp thì sao Thiển Thiển có thể lấy được Vương gia, được Vương gia yêu thương, nếu nói ra thì Thiển Thiển còn cần phải cảm tạ phụ thân mới phải, sao dám trách cứ phụ thân đây?”
“Sức khỏe của Thiển Thiển không tốt sao? Nhìn sắc mặt sao có vẻ tái nhợt hơn hôm qua rất nhiều.”
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Âu Dương Hạo cả kinh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Âu Dương Thiển Thiển thì lập tức nói lảng sang chuyện khác.
“Đa tạ phụ thân quan tâm, có lẽ vì đêm qua bị cảm lạnh, không có vấn đề gì.”
“Thế thì vi phụ cũng an tâm.

Mấy ngày nữa Tuyết Nhi sẽ xuất giá, tuy hai tỷ muội có hơi khắc khẩu nhưng vì đại cục, ta hi vọng hai tỷ muội có thể bảo vệ lẫn nhau.”
“Thiển Thiển không hiểu ý của phụ thân, có chuyện gì, xin phụ thân cứ nói thẳng.”
Quanh co lòng vòng khiến nàng cứ phải dò đoán.

Ý của Âu Dương Hạo, đơn giản là muốn để nàng lựa chọn xem ai thân ai sơ, nàng thực muốn xem, Âu Dương Hạo sẽ mở miệng như thế nào.
“Thiển Thiển, mặc dù bây giờ Chiến Vương yêu thương con, nhưng phủ Chiến Vương đã không có binh quyền, mặc dù Bệ hạ chưa bao giờ khắt khe với Chiến Vương, nhưng cuối cùng thì Chiến Vương vẫn cứ là một Vương gia nhàn tản.

Hiện giờ Bệ hạ yêu thương Nhị Hoàng tử, vi phụ hi vọng con và Tuyết Nhi có thể bảo vệ lẫn nhau, đến lúc đó tất nhiên Điện hạ sẽ không bạc đãi Vương gia.”
Âu Dương Thiển Thiển dần dần hiểu ý của Âu Dương Hạo.

Xem ra, Âu Dương Hạo đã chọn được phe trong cuộc chiến đoạt vị.

Âu Dương Hạo ỷ vào việc được Hoàng Đế tin tưởng, ngầm đứng về phe Tần Tử Duệ, từ trước đến nay cuộc chiến đoạt vị bao giờ cũng là cảnh máu chảy thành sông, xem ra Âu Dương Hạo muốn làm một công thần.
“Phụ thân nói đúng lắm, tỷ tỷ rộng lượng, tất nhiên sẽ không so đo với con, hiện giờ tuy Vương gia chỉ là một Vương gia nhàn tản, nhưng cũng may là Vương gia yêu thương con, nữ nhi xuất giá tòng phu, cho dù con đường phía trước như thế nào thì nữ nhi cũng đều chấp nhận.”
Âu Dương Thiển Thiển làm bộ không hiểu.

Sơ Tình và Lục Nhụy trốn bên ngoài cửa sổ lại thầm mắng Âu Dương Hạo vô sỉ.

“Thiển Thiển, vì sao con không chịu hiểu rõ nỗi khổ tâm của vi phụ chứ?”
“Thiển Thiển ngu muội, xin phụ thân cứ nói thẳng.”
Có mấy lời, nhất định phải để Âu Dương Hạo nói ra, nước đổ khó hốt, nói ra rồi thì tất nhiên sẽ không thu về được nữa, đến lúc đó nàng mới đưa ra quyết định của mình.
“Thiển Thiển có biết, trên tay Chiến Vương có một đội quân hai ngàn người, tên là Long Kỵ cấm quân, hiện giờ Bệ hạ kiêng kỵ Chiến Vương, sớm muộn sẽ ra tay với Chiến Vương.

Tục ngữ nói, hoàng mệnh khó vi phạm, Thiển Thiển chỉ cần lấy được lệnh bài của Long Kỵ cấm quân cho vi phụ thì vi phụ sẽ bảo vệ cho Thiển Thiển và Chiến Vương một đời an bình.”
Âu Dương Thiển Thiển liên tục đổi chủ đề, Âu Dương Hạo đã có vài phần mất hứng, lúc này trong lời nói đã hiện ra ý uy hϊếp.
“Long Kỵ cấm quân, Thiển Thiển chưa từng nghe nhắc đến, nhưng chỉ là hai ngàn người, há có thể địch nổi trăm vạn sư tử mạnh mẽ của Nhật Diệu, phụ thân quá lo lắng rồi.”
Âu Dương Hạo nói vậy, rốt cục nàng đã hiểu rõ vì sao Tần Cảnh Hạo lại chần chừ không dám hạ sát thủ với Nam Cung Thương, ngược lại còn không một phút giây nào không phái người lẻn vào Phủ Chiến Vương, xem ra, sợ là vì tấm lệnh bài đó.
“Long Kỵ cấm quân, một địch một ngàn, Thiển Thiển chỉ cần lấy được lệnh bài cho vi phụ thì tất nhiên là vi phụ sẽ lo chu toàn mọi chuyện, sẽ bảo về Thiển Thiển và Chiến Vương cả đời bình an.”
“Phụ thân, con chưa từng nghe đến Long Kỵ cấm quân, càng không biết lệnh bài trông như thế nào thì làm sao mà tìm được?”
Âu Dương Thiển Thiển thử dò xét.
“Thiển Thiển đồng ý tìm lệnh bài giúp vi phụ?”
Âu Dương Hạo hết sức kinh ngạc, thật không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại dễ dàng đồng ý như vậy, ngược lại còn khiến ông không dám tin.
“Nếu đúng như phụ thân đã hứa hẹn thì tất nhiên là con đồng ý.”
“Được, một lời đã định, đây là bản vẽ của lệnh bài, đợi sau khi Tuyết Nhi xuất giá, Thiển Thiển trở lại Vương phủ, mau chóng tìm kiếm lệnh bài, ta thấy dường như hai nha hoàn của Thiển Thiển không được tận tâm, cho Thu Nguyệt và Hương Liên ở bên cạnh chăm sóc Thiển Thiển, nếu có vấn đề gì thì cứ bảo bọn họ thông báo cho vi phụ là được rồi.”
Lời của Âu Dương Hạo khiến Sơ Tình và Lục Nhụy trốn bên ngoài cửa sổ thiếu chút nữa tức điên lên, nếu Sơ Tình không ngăn cản thì Lục Nhụy đã xông vào đánh đòn cảnh cáo Âu Dương Hạo rồi.
“Thiển Thiển xin nghe theo sự thu xếp của phụ thân.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp nhận bản vẽ, nhẹ nhàng đáp lại.
“Thân thể Thiển Thiển khó chịu thì nghỉ ngơi sớm đi, vi phụ đi trước.”
Âu Dương Thiển Thiển thoải mái đồng ý khiến Âu Dương Hạo có vài phần sinh nghi, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ Âu Dương Thiển Thiển nên quyết định rời đi sớm, hỏi Thu Nguyệt và Hương Liên xem những ngày qua Âu Dương Thiển Thiển đã làm những gì.
“Phụ thân đi thong thả.”
Lời của Âu Dương Hạo khiến trong lòng nàng nghĩ đến câu ‘tình thân trong những gia tộc lớn thật là nhạt nhẽo’, có lẽ đối với những gia tộc lớn thì tình thân là một thứ xa xỉ.
“Tiểu thư, người thực sự đồng ý tìm lệnh bài cho lão già kia sao?”
Lục Nhụy nổi giận đùng đùng, gọi thẳng Âu Dương Hạo là ‘lão già kia’, kỳ thật Âu Dương Hạo chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, là hình mẫu của một đại thúc trưởng thành chững chạc.
“Lục Nhụy, đầu óc muội bị chập mạch à, chẳng lẽ tiểu thư lại đồng ý thật, đó chỉ là sách lược mà thôi, vừa mới khen ngợi muội lanh lợi mà giờ muội đã thành đồ vai u thịt bắp rồi.”
Sơ Tình không khỏi bất đắc dĩ nói.
“Thật vậy chăng?”
Lục Nhụy ngẩn ra hỏi Âu Dương Thiển Thiển.
“Thật, muội cảm thấy tiểu thư nhà muội dễ bị lừa như vậy sao?”
Âu Dương Thiển Thiển bất đắc dĩ nói.
“Đương nhiên không phải vậy rồi, ai dám lừa gạt tiểu thư, muội sẽ khiến hắn chết không toàn thây.”
Lục Nhụy nghiêm trang nói.
“Vâng vâng vâng, Lục Nhụy tiểu thư, vừa rồi ông ta nhắc tới Thu Nguyệt và Hương Liên, lúc trước muội hạ cổ độc gì lên người bọn họ thế?”
Những ngày qua không hề tiếp xúc với người của Âu Dương Hạo phái tới nên thiếu chút nữa thì nàng quên bẵng mất.
“Cổ độc khống tâm, tiểu thư yên tâm, bọn họ không thể thoát khỏi lòng bàn tay muội, sẽ tuyệt đối không ra tay hại tiểu thư.”
Cổ độc khống tâm là một trong những bảo bối gia truyền của Lục gia, từ nhỏ trong người Lục Nhụy đã có Cổ Vương, trừ việc bồi dưỡng Cổ Vương ra thì bồi dưỡng các loại cổ độc khác dễ như trở bàn tay, cổ độc không giống thuốc độc, sau khi trúng độc rất khó bị phát giác.
“Như thế thì bắt đầu từ ngày mai, cho hai người bọn họ đến hầu hạ ta đi.”
“Được rồi.”
Lục Nhụy bất đắc dĩ nói.
Nàng hiểu Âu Dương Thiển Thiển có mưu đồ khác, nhưng vẫn không thích Thu Nguyệt và Hương Liên, nhưng, cho dù đổi lại là ai thì cũng đều không thích hai kẻ gian tế.

Mặt trời đã xuống núi, mặt trăng từ từ hiện lên, nhìn ánh trăng, chờ đợi Nam Cung Thương trở về, bất giác, Âu Dương Thiển Thiển dựa vào ghế ngủ quên mất.
“Thiển Thiển, ta đã trở về.”
Vòng tay quen thuộc, giọng nói quen thuộc đánh thức Âu Dương Thiển Thiển từ trong giấc mộng, nhìn thấy gương mặt quen thuộc, nàng mỉm cười, dịu dàng nói:
“Thương…”
“Khá hơn chút nào không?”
Nam Cung Thương thấy sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển vẫn tái nhợt, quan tâm hỏi, trong mắt tràn đầy đau lòng.
“Không có việc gì, đã khá hơn nhiều, mấy ngày nữa là sẽ không sao.”
“Thiển Thiển, về sau không được phép dùng cách chữa trị quá khích như thế, cho dù là ai, đều không thể, hứa với ta, được không?”
Trong lòng Nam Cung Thương cảm thấy khó hiểu.

Nếu như việc chữa trị cho Thượng Quan Dao cần phải dùng đến máu thì cũng không nhất thiết phải dùng máu của Âu Dương Thiển Thiển, vì sao nàng lại phải dùng cách thức quá khích như vậy?
“Thương, ta hiểu chàng lo lắng, độc trong cơ thể mẫu thân là ‘thất hồn tán’, máu của ta có thể giải được bách độc, nếu như máu độc chạy vào tim thì cho dù ta có dùng y thuật cả đời cũng không thể cứu vãn được, hơn nữa mẫu thân bị đóng băng đã nhiều năm, nhất định phải dùng máu tươi thì mới có thể khiến huyết mạch lưu thông, ngoại trừ máu của ta, không còn lựa chọn nào khác.

Ta đồng ý với huynh, sau này sẽ không lấy mạng mình ra để mạo hiểm nữa, đừng lo lắng nữa, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển đưa tay vuốt nhẹ lên đôi lông mày đang nhíu chặt của Nam Cung Thương, nói khẽ.
Nam Cung Thương lo lắng khiến nàng hiểu trong trái tim hắn thực sự có nàng.
“Một lời đã định.”
Cuối cùng thì động tác của Âu Dương Thiển Thiển cũng khiến Nam Cung Thương mềm lòng, lui một bước.
“Một lời đã định, Sơ Tình, bưng bữa ăn khuya lên.”
Thấy Nam Cung Thương đã mềm lòng, Âu Dương Thiển Thiển dặn dò Sơ Tình ở ngoài cửa.
“Vâng, tiểu thư.”
Cuối cùng thì Sơ Tình và Lục Nhụy đã hiểu cái gì gọi là lạt mềm buộc chặt, trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Thương, hôm nay Âu Dương Hạo đã tới tìm ta, chắc hẳn huynh đã biết rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển khẳng định.

Mặc dù Nam Cung Thương nói không phái người ở bên cạnh nàng, nhưng thực sự không có ai sao? Nàng sẽ tuyệt đối không tin.
“Không gì giấu được Thiển Thiển, ông ta muốn Long Kỵ cấm quân chứ gì?”
“Ừ, Long Kỵ cấm quân là cái gì, sao ta lại chưa từng nghe nhắc đến?”
Dù gì nàng cũng đã đến thời cổ đại này được năm năm, thế mà chưa từng nghe nói Nhật Diệu có một đội Long Kỵ cấm quân, vô cùng kinh ngạc.
“Long Kỵ cấm quân là một nhánh quân đội do Chiến Vương đời đầu đích thân huấn luyện, mặc dù chỉ có hai ngàn người, nhưng mỗi người đều có thể địch được một ngàn, nếu trên chiến trường, hai ngàn người đối mặt với mười vạn người thì cũng không hề sợ hãi chút nào.

Long Kỵ cấm quân không nhận chủ nhân, chỉ nhận lệnh bài, cho dù có lệnh bài, muốn khống chế Long Kỵ cấm quân, thì nhất định còn phải vượt qua khảo nghiệm của thủ lĩnh Long Kỵ cấm quân thì mới có thể trở thành chủ nhân của Long Kỵ cấm quân.”
Nam Cung Thương giải thích không chút giấu giếm.
“Cho nên Tần Cảnh Hạo cũng vậy, Âu Dương Hạo cũng vậy, mà thế lực khác cũng vậy, bọn họ đều muốn lệnh bài trong tay huynh sao?”
Lời của Nam Cung Thương khiến nàng hiểu, vì sao ở Thiên Vũ các lại bày trận tuyệt sát, xem ra không phải không có lý do.
Dựa theo lời của Nam Cung Thương, Long Kỵ cấm quân vốn không thuộc về quân đội Nhật Diệu, có lẽ phải nói là quân đội riêng thuộc về dòng dõi Chiến Vương, khó trách người người đều muốn có được lệnh bài của Long Kỵ cấm quân.
“Trước khi chết, Phụ vương đã giao lệnh bài Long Kỵ cấm quân cho ta, nhưng ta chưa bao giờ điều động Long Kỵ cấm quân, cũng chưa trở thành chủ nhân của Long Kỵ cấm quân.”
Lời của Nam Cung Thương khiến Âu Dương Thiển Thiển hơi khó hiểu.


Nếu đã là quân đội riêng thuộc về phủ Chiến Vương thì vì sao Nam Cung Thương lại không đem ra dùng, sợ là Nam Cung Thương không muốn đề cập đến chuyện này.
“Thương, chúng ta ăn khuya thôi, ta hơi đói bụng.”
Nàng biết rõ, nếu nàng không ngăn cản thì Nam Cung Thương sẽ nói hết toàn bộ mọi chuyện, nhưng bây giờ nàng không hỏi đến cùng, có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Những hắc y nhân hàng đêm đến thăm dò phủ Chiến Vương đều là những người có võ công cao cường, những người này từ đâu đến đều là bí ẩn, nếu muốn tháo gỡ những bí ẩn này thì bọn họ còn cần thêm một ít thời gian.
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, đi về phía bàn ăn, hắn vốn định nói cho Âu Dương Thiển Thiển biết mọi chuyện nhưng lại chưa biết bắt đầu như thế nào, có một số việc, chính hắn còn không biết rõ đáp án, thực thực giả giả, hắn phải suy đoán nhưng còn chưa có đủ chứng cứ.
Ban đêm, hai người ôm nhau ngủ, sáng sớm cây cối tỏa hương thơm, Âu Dương Thiển Thiển tỉnh dậy từ trong giấc mộng, bên cạnh đã không thấy Nam Cung Thương đâu, xung quanh ồn ào khiến Âu Dương Thiển Thiển nhịn không được nhíu mày.
“Lục Nhụy…”
Âu Dương Thiển Thiển thức đậy, gọi ra ngoài cửa.
“Vương phi, Lục Nhụy ở trù phòng, để nô tỳ tới hầu hạ Vương phi rửa mặt.”
Thu Nguyệt đi vào phòng, sau khi hành lễ thì nói.
Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, sau đó hỏi:
“Vừa rồi tại sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy?”
“Nhị Điện hạ cho ngự y đến kiểm tra cho Vương phi, ở ngoài cửa đã có chút tranh cãi với Lục Nhụy tỷ tỷ.”
Thu Nguyệt vừa vấn tóc cho Âu Dương Thiển Thiển vừa nói.
“Thu Nguyệt hết sức khéo tay.”
Nhìn bóng mình trong gương, Âu Dương Thiển Thiển khen ngợi.
“Đa tạ Vương phi khen ngợi, ngự y còn ở phòng khách, Vương phi có muốn để ngự y kiểm tra một chút hay không?”
Thu Nguyệt nhắc nhở.
Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, ra khỏi phòng, người đến chính là Hứa Lâm, xem ra, Nhị Hoàng tử này thực sự được Hoàng Đế tin yêu, có thể mời được cả thân tín của Tần Cảnh Hạo.
“Hứa Lâm bái kiến Vương phi.”
Hứa Lâm đã từng nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, nhưng lần này gặp lại vẫn khiến Hứa Lâm bị vẻ đẹp này hấp dẫn, thiếu chút nữa không kịp định thần.
“Miễn lễ, làm phiền Hứa ngự y.”
Âu Dương Thiển Thiển vươn tay, đặt một chiếc khăn lụa lên cổ tay rồi nói.
Hứa Lâm cúi đầu tiến lên, đưa tay bắt mạch cho Âu Dương Thiển Thiển, lại không dám nhìn Âu Dương Thiển Thiển.

Nếu lại một lần nữa thất thần khi đối mặt với Âu Dương Thiển Thiển mà bị truyền đi thì hắn không thể chịu được sự trách phạt.
“Khí huyết của Vương phi suy yếu, có phải gần đây đã bị mất khá nhiều máu hay không?”
Hứa Lâm bắt mạch xong liền hỏi.
“Hứa ngự y nói nghiêm trọng quá rồi, Vương phi là nữ nhân, mỗi tháng tất nhiên đều có giai đoạn khí huyết suy yếu, thân thể Vương phi vốn đã suy yếu, lại cộng thêm bệnh nặng mới khỏi, tất nhiên là mạch tượng sẽ suy yếu hơn người bình thường một chút.

Đám người chúng ta hầu hạ Vương phi đều biết rằng Vương phi không hề bị thương, sao lại mất nhiều máu được chứ?”
Lục Nhụy bưng vài đĩa thức ăn và hai chén cháo đi tới, nói.
Hứa Lâm đã chứng kiến miệng lưỡi của Lục Nhụy từ khi còn ở phủ Chiến Vương rồi, hiện giờ Lục Nhụy lại không hề nể mặt, trong lời nói chỉ thiếu chút nữa là gọi thẳng Hứa Lâm là lang băm, nếu Âu Dương Thiển Thiển không đưa mắt ngăn cản Lục Nhụy lại thì có khi Hứa Lâm sẽ còn được nghe tiếp, đến lúc đó sợ là không thể còn bình tĩnh như thế này được nữa.
“Là ta đường đột, ta sẽ kê cho Vương phi một vài vị thuốc bổ máu ích khí để Vương phi điều trị thân thể.”
“Làm phiền Hứa ngự y.”
Hứa Lâm kê đơn thuốc xong thì vội vã rời khỏi Lãnh Hương các.

Sau khi Hứa Lâm rời đi, Lục Nhụy lập tức xua đuổi Thu Nguyệt ra khỏi phòng, bắt đầu tự tay hầu hạ Âu Dương Thiển Thiển dùng đồ ăn sáng.
“Tiểu thư, hôm nay cháo có ngon không?”
Lục Nhụy có vẻ rất mong đợi nghe Âu Dương Thiển Thiển nhận xét.
“Cũng không tệ lắm, thêm một chút bí đỏ, có vị ngọt nhẹ nhẹ.”
Mặc dù rất ít nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn nhận ra hương vị bí đỏ.
“Tiểu thư thích, nhất định Vương gia sẽ rất vui vẻ.”
“Liên quan gì đến Thương?”
“Vương gia dậy từ sáng sớm tinh mơ, đích thân nấu cháo cho Vương phi, lúc muội vào trù phòng, thấy Vương gia, làm muội giật cả mình.”
Lục Nhụy vẫn không quên vỗ vỗ ngực.
“Thương làm, khó trách không giống vị bình thường, đúng rồi, Thương đâu?”

“Vương gia có việc gấp về Vương phủ trước rồi.”
Lục Nhụy nói rồi lại cố tình dừng lại, thấy Âu Dương Thiển Thiển không có phản ứng gì mới tiếp tục bổ sung:
“Vương gia nói sẽ giải quyết nhanh chóng để về với tiểu thư, nhắc tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt.”
Ăn sáng xong, Âu Dương Thiển Thiển đi bắt mạch cho Thượng Quan Dao, thân thể Thượng Quan Dao vẫn hết sức suy yếu, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm, sắp tới chỉ cần điều trị thân thể cho Thượng Quan Dao là được.
“Tiểu thư, khi nào thì phu nhân mới có thể tỉnh lại?”
Hai ngày đã trôi qua, mặc dù sắc mặt Thượng Quan Dao đã tốt hơn một chút, nhưng vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh nên Sơ Tình lo lắng hỏi.
“Không biết rõ, nhanh thì bảy ngày, chậm thì một tháng, cho dù thân thể đã khôi phục, nhưng dù sao nằm trong quan tài băng mười năm thì khả năng vận động của thân thể cũng dần dần giảm đi, bây giờ chỉ có chờ ý chí của bà từ từ thức tỉnh, việc mà chúng ta có thể làm chỉ có chờ đợi.”
Trong lòng nàng hiểu, nếu muốn Thượng Quan Dao sớm tỉnh lại, thì chỉ có cách thức tỉnh ý chí của Thượng Quan Dao, nhưng với Thượng Quan Dao, bây giờ vẫn còn quá sớm, phải đợi thân thể khôi phục thêm nữa cũng không muộn.
Kỳ thật, nàng cũng lo lắng, nàng không phải là Âu Dương Thiển Thiển chân chính, nàng không biết rõ, nàng có năng lực thức tỉnh Thượng Quan Dao hay không, nếu thế thì còn không bằng chờ Thượng Quan Dao từ từ tự tỉnh lại.

Sau khi kiểm tra xong, nàng ra khỏi phòng.
“Nô tài bái kiến Nhị tiểu thư, xin thỉnh an Nhị tiểu thư.”
Vừa mới vào phòng thì một người có vẻ giống công công đã xuất hiện trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, sau khi hành lễ thì nói.
“Ngươi là?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn thoáng qua, xác định là không hề quen biết, liền hỏi,
“Nô tài là Tiểu Phúc Tử bên cạnh Nhị Điện hạ, phụng mệnh Điện hạ, đem tới một chút lễ mọn tặng Nhị tiểu thư, xin Nhị tiểu thư nhận lấy.”
Tiểu Phúc Tử nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái rồi lập tức cúi đầu xuống, cuối cùng thì trong lòng đã hiểu vì sao Nhị Điện hạ lại tặng lễ cho Âu Dương Thiển Thiển.
‘Cái gọi là hồng nhan họa thủy, sợ là như thế này đây.’
Trong lòng Tiểu Phúc Tử thầm nghĩ.
“Lễ này Bản vương phi không dám nhận, sợ là công công nghe lầm rồi, lễ này cần phải tặng cho tỷ tỷ mới đúng, Thu Nguyệt, đưa công công đến Thương Ảnh các.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức cự tuyệt.
“Điện hạ đã chuẩn bị lễ vật cho Hoàng tử phi rồi, lễ vật này do chính Nhị Điện hạ dặn dò nô tài đem đến tặng Nhị tiểu thư, xin Nhị tiểu thư nhận lấy.”
Tiểu Phúc Tử đưa hộp gấm lên trước, nói.
“Vậy thì nhờ công công đa tạ ý tốt của Nhị Điện hạ, Bản vương sẽ nhận thay Vương phi.”
Âu Dương Thiển Thiển đang không biết nên cự tuyệt thế nào thì Nam Cung Thương đã đi tới bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, tiếp nhận hộp gấm.
“Công công còn có vấn đề gì?”
Nam Cung Thương thấy Tiểu Phúc Tử còn chưa muốn rời đi, lập tức lạnh lùng nói.
“Nô tài cáo lui.”
Biệt danh sát tinh của Chiến Vương đã truyền khắp Kinh thành, tất cả mọi người đều lén lút gọi Chiến Vương là Diêm Vương, khí thế vừa rồi của Chiến Vương khiến hắn thiếu chút nữa thì đứng không vững, để bảo vệ tính mạng, hắn thấy vẫn nên rời đi sớm thì hơn.
“Thương, xong việc rồi à?”
Âu Dương Thiển Thiển kéo Nam Cung Thương ngồi xuống, thấy Nam Cung Thương có vẻ tức giận thì nhỏ giọng hỏi.
“Ừ.”
“Tức giận à?”
“Không phải lỗi của Thiển Thiển.”
Trong lòng Nam Cung Thương đã nghĩ ra hàng ngàn cách chết cho Tần Tử Duệ rồi.
“Vậy huynh còn tức giận?”
“Ừ, không tức giận nữa.”
‘Không cần tức giận, mình ra tay còn không được sao?’
Trong lòng Nam Cung Thương nghĩ vậy.
“Cháo Thương nấu ăn rất ngon.”
Âu Dương Thiển Thiển thuận lợi nói sang chuyện khác.
“Về sau mỗi ngày ta sẽ đều nấu cho Thiển Thiển ăn.

Thiển Thiển, tránh xa Tần Tử Duệ một chút, được không?”
Nắm lấy cơ hội, Nam Cung Thương thuận lợi được voi đòi tiên.
“Vốn cũng chẳng gần gũi gì, có thể tránh xa thì cầu còn không được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui