Minh Vương Độc Phi


Nam Cung Thương nhìn Âu Dương Thiển Thiển tái nhợt nằm trên giường, không dám rời mắt.

Ngay cả lần đầu tiên ra chiến trường hắn cũng không hề thấy sợ hãi, thế mà giờ phút này, tay hắn không kìm chế được mà run lên, sợ mình vừa rời mắt thì nàng sẽ bỏ hắn mà đi.
Lục Nhụy và Sơ Tình thu xếp xong cho Thượng Quan Dao, nhìn tình cảnh trong phòng thì không dám tiến lên quấy rầy, chỉ lo lắng canh gác ngoài cửa.
Đối với các nàng, tuy Thượng Quan Dao là mẫu thân của Âu Dương Thiển Thiển nhưng vẫn cứ là một người không quen biết, trong lòng các nàng chỉ có một chủ nhân duy nhất là Âu Dương Thiển Thiển, bất kỳ ai khác cũng không thể trở thành chủ nhân của các nàng.
“Lục Nhụy, tiểu thư không có thứ thuốc gì khiến tiểu thư mau tỉnh hơn à?”
Trong lòng Sơ Tình lo lắng, nhỏ giọng nói với Lục Nhụy cũng đang lo lắng ở bên cạnh.
“Không có, thể chất của tiểu thư vốn rất đặc biệt, không giống người thường, thuốc bổ máu không có hiệu quả với tiểu thư.”
Chuyện ngày hôm nay là quyết định đột ngột, Âu Dương Thiển Thiển không chuẩn bị từ trước, nàng đành phải bất lực trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, im lặng canh giữ ngoài cửa, thời gian chậm chạp trôi qua, chưa bao giờ nghĩ một đêm lại dài dằng dặc như vậy.
Với Nam Cung Thương, kiếp này có hai đêm dài nhất, đau khổ nhất, đầu tiên là đêm mà hắn bị ám toán bị thương, mất đi mọi thứ, và đêm thứ hai, chính là đêm nay, khi hắn ngồi bất lực nhìn Âu Dương Thiển Thiển tái nhợt nằm trên giường.
Khi ánh sáng bình minh đầu tiên vừa ló, Nam Cung Thương nói khẽ:
“Thiển Thiển, chúng ta đã từng cùng ngắm trăng nhưng lại xem bỏ lỡ ánh bình minh, tỉnh lại ngắm cùng ta đi, được không?”
Suốt đêm, Nam Cung Thương luôn thì thầm bên tai Âu Dương Thiển Thiển, những lời từ ngang ngược đến dịu dàng, rồi lại từ ngang ngược đến cầu khẩn.

Hắn thực sợ, cho dù trong đêm mất đi tất cả thì hắn cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cảm thấy nó dài dằng dặc mà thôi.

Nhưng đêm nay, hắn thực sự sợ hãi, sợ Âu Dương Thiển Thiển sẽ mãi không tỉnh lại.
“Thật ồn ào.”
Trong giấc mộng, Âu Dương Thiển Thiển nghe thấy những tiếng thì thầm bên tai, nhưng lại không nghe rõ là đang nói cái gì, cố gắng mãi mà không sao tỉnh lại được, cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, còn chưa mở mắt ra, Âu Dương Thiển Thiển đã nhỏ giọng nói.
“Thật ồn ào… Thiển Thiển, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, mau mở mắt ra, nói cho ta biết, nàng đã tỉnh chưa? Lẽ nào… lẽ nào cảm giác của ta bị sai?”
Nam Cung Thương cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, kích động nói.
Âu Dương Thiển Thiển cố gắng mở mắt, đập vào mắt nàng là ánh mắt kích động và sợ hãi, sao nàng lại cảm thấy sau một đêm mà nam nhân này đã tiều tụy đi không ít nhỉ.
“Thương, ta không sao, chỉ là mất máu quá nhiều, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Nàng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, giọng nói hơi khàn khàn, cố gắng nói từng chữ, dường như đã hết cả hơi.
“Thiển Thiển, ta rất sợ hãi, sợ nàng sẽ mãi không tỉnh lại.”
Nam Cung Thương ôm lấy Âu Dương Thiển Thiển.
Lo lắng cả đêm, giờ nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển tỉnh lại, cuối cùng hắn đã yên tâm không ít, nhưng sắc mặt Âu Dương Thiển Thiển vẫn khiến hắn lo lắng như trước.
Nàng có thể cảm nhận được sự run rẩy trên người Nam Cung Thương.

Hắn thực sợ hãi, nàng muốn hơi ấm trên người hắn, lần đầu tiên một người chưa bao giờ nếm trải tình yêu như nàng cảm thấy trái tim được lấp đầy.
“Thương, ta không sao, nhưng, huynh ôm chặt ta thở không được, ta khát quá, rót cho ta cốc nước, được không?”
Người bị mất máu quá nhiều thường hay khát nước, cả đêm không uống nước, giờ nàng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cổ họng sắp bốc lửa.
“Được, Thiển Thiển, nàng chờ một chút.”
Nam Cung Thương chắc chắn rằng Âu Dương Thiển Thiển không sao rồi thì trái tim lo lắng mới được thả lỏng một chút.

“Vương gia.”
Lục Nhụy đưa cho Nam Cung Thương một ly nước ấm, mỉm cười nhìn Âu Dương Thiển Thiển, mọi mệt mỏi đều được quét sạch, nhưng đột nhiên được thả lỏng khiến các nàng cảm thấy thân thể mệt rã rời.
“Thiển Thiển, nào, uống nước.”
Nam Cung Thương tiếp nhận ly nước, thử độ ấm rồi mới đưa tới bên miệng Âu Dương Thiển Thiển, nói khẽ, động tác dịu dàng chưa từng có.
“Lục Nhụy, các muội đi xuống nghỉ ngơi đi, ta không sao.”
Mặc dù mất máu quá nhiều, nhưng ngủ cả một đêm đã khiến máu trong người tự cân bằng, thân thể đã khá hơn nhiều.
Hiến máu cũng tốt cho sức khỏe, mặc dù nàng mất máu hơi nhiều nhưng điều dưỡng vài ngày thì cũng sẽ không có gì đáng ngại.
“Vâng, tiểu thư.”
Hai người nhìn Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển một cái rồi yên tâm lui ra khỏi phòng, có Nam Cung Thương chăm sóc, các nàng không cần phải lo lắng, vừa vặn có thể chuẩn bị vài món ăn bồi bổ thân thể cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, lại nghỉ ngơi thêm một chút.”
Nam Cung Thương vừa đỡ Âu Dương Thiển Thiển Thiển nằm xuống giường vừa nói khẽ.
“Hôm nay ta hào phóng chia cho huynh nửa giường, lên nằm với ta, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn khuôn mặt tiều tụy của Nam Cung Thương, nhẹ nhàng tươi cười, nói.
Nàng vốn không phải là khuê nữ, tất nhiên là chẳng để ý đến những trói buộc kiểu này.
“Được.”
Nam Cung Thương cởϊ áσ ngoài, nằm xuống, ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, ánh mắt lại vẫn nhìn Âu Dương Thiển Thiển như cũ.
“Ngoan nào, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi thật tốt một lát.”
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên cảm thấy, giờ phút này Nam Cung Thương hơi giống một hài tử, sợ vừa nhắm mắt lại thì mọi thứ sẽ biến mất vậy.
“Được.”
Không lay chuyển được Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương nói khẽ.
Hai người nằm trên giường, dựa vào nhau, giờ phút này, hai người không chỉ tìm kiếm sự ấm áp từ người kia mà còn có sự tin tưởng, có một thứ tình cảm đang từ từ nảy sinh trong lòng.
Đến giữa trưa, Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy vừa đói lại vừa khát liền từ từ mở mắt ra, phát hiện Nam Cung Thương đang nhìn mình, khóe môi còn ẩn chứa nụ cười.
Sau khi nghỉ ngơi, Nam Cung Thương đã khôi phục vẻ hào hoa phong nhã tuyệt thế như trước, mái tóc đen dài như gấm hơi rối, ngược lại còn tăng thêm vài phần tà mị ấm áp.
“Yêu nghiệt, rời giường, ta đói bụng.”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Nam Cung Thương không định buông mình ra, hờn dỗi nói.
Nam Cung Thương bất đắc dĩ, đành buông Âu Dương Thiển Thiển ra, đỡ Âu Dương Thiển Thiển dậy, tự tay giúp Âu Dương Thiển Thiển mặc y phục, búi một búi tóc đơn giản, sau khi rửa mặt, hai người đi vào trong sảnh.
“Tiểu thư, cháo táo đỏ đặc biệt, độ ấm vừa phải, tiểu thư nếm thử, xem có thích hay không?”
Sơ Tình nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền bưng thức ăn chuẩn bị sẵn lên bàn, thức ăn vô cùng thanh đạm, nhưng đều là những món bổ máu thượng hạng.
“Không tệ, trong táo đỏ thêm sa sâm, ích khí bổ máu.”
Âu Dương Thiển Thiển nếm thử một miếng, khen ngợi.
“Thiển Thiển, thích thì ăn nhiều thêm một chút.”
Nam Cung Thương bưng cháo lên, bắt đầu tự tay đút cho Âu Dương Thiển Thiển, động tác mềm mại như nước, Lục Nhụy và Sơ Tình không chịu được, đành phải lui ra khỏi phòng.
Một bữa cơm, Âu Dương Thiển Thiển bị Nam Cung Thương ép cho ăn không ít, ăn đến nỗi no căng cả bụng, lần đầu tiên nàng cảm thấy thì ra ăn quá no là một việc rất khó chịu.
Ánh mặt trời trưa cuối thu không khiến người ta cảm thấy nóng bức, ngược lại còn đem đến cảm giác ấm áp mềm mại.
“Ám Vũ bái kiến chủ tử.”

Ám Vũ rất bất đắc dĩ.

Nhìn hai người thân mật như vậy mà lại không thể không tiến lên phá ngang, nên hắn đành kiên trì tiến lên nói.
“Chuyện gì?”
Giọng nói của Nam Cung Thương lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng khiến người ta rùng mình.
Trong lòng Ám Vũ thầm châm chọc.
‘Chủ tử, không phải lỗi của ta, đừng…lạnh lùng với ta.’
Mặc dù đã quen với vẻ lạnh lùng của chủ tử, nhưng sao hắn lại cảm thấy lần này mình có thể gặp nguy hiểm chứ?
“Việc này…”
“Nói đi.”
“Đã tra được tin tức mới nhất của Vũ vệ, sợ là có người trong Vũ vệ cấu kết với người trong triều, giờ phút này, Thái Tử đang phụng mệnh đến phủ Chiến Vương để cầu kiến chủ tử.”
Ám Vũ chỉ nói vài câu ngắn ngủi mà đã tiết lộ không ít tin tức, ai bảo từ trước đến nay chủ tử của hắn không thích nghe nói dài dòng, bây giờ thì lại càng đơn giản càng tốt.
“Chuyện của Vũ vệ, ngươi lập tức âm thầm kiểm chứng, còn Thái Tử, té ngựa cũng được, lật xe cũng được, không thì ám sát cũng được, tóm lại ngươi nghĩ cách khiến hắn không đến được Phủ Chiến Vương là được.”
Nam Cung Thương thản nhiên nói.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ của Ám Vũ, nếu không đeo mặt nạ thì sợ là lúc này trên mặt hắn đã tràn đầy vẻ bất đắc dĩ rồi.

Nếu Tần Tử Khiêm xảy ra chuyện thì người đầu tiên bị nghi ngờ sẽ là Nam Cung Thương, dù sao, xe ngựa của Thái Tử cũng sẽ rất ít khi bị trục trặc, huống chi lại còn là ở trên đường cái.
“Thương, huynh cứ về Vương phủ xử lý mọi việc đi, ta sẽ nghỉ ngơi thật tốt, được không?”
Nam Cung Thương không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn Ám Vũ, rõ ràng là vẻ mặt muốn thể hiện rằng hắn không đồng ý.

Ám Vũ bất đắc dĩ bị trút giận.
‘Mình có muốn như thế đâu?’
“Ta chờ huynh đến dùng bữa tối, được không?”
“Ám Vũ có thể xử lý được, Thiển Thiển không cần lo lắng.”
Rõ ràng là Nam Cung Thương không muốn rời đi, Ám Vũ lại càng thêm bất đắc dĩ.
Nếu Nam Cung Thương công khai làm phản thì hắn còn dễ xử lý, nhưng hôm nay tình thế vẫn đang chưa rõ ràng, cũng chưa đến lúc trở mặt với Tần Tử Khiêm.
“Thương, nếu huynh không trở về phủ, đến lúc đó chắc chắn Thái Tử sẽ đến tận phủ Tả tướng, đến lúc đó chẳng phải là sẽ phiền toái hơn, huống chi, ta cũng cần phải tĩnh dưỡng mới được, huynh nói đúng không?”
Âu Dương Thiển Thiển nói vòng vo, mặc dù dùng sức khỏe của mình ra để làm cái cớ thì có hơi hèn hạ, nhưng đó cũng là chuyện có thật.
“Được, ta sẽ mau chóng trở lại, Thiển Thiển mệt mỏi thì hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Nam Cung Thương trầm ngâm một lát, cảm thấy Âu Dương Thiển Thiển nói có lý, quyết định mau chóng về phủ rồi đuổi Tần Tử Khiêm đi, đương nhiên, món nợ này hắn sẽ tính lên đầu Tần Tử Khiêm, có cơ hội sẽ trả thù một phen.
Tần Tử Khiêm không biết rằng hắn còn chưa làm gì mà đã bị Nam Cung Thương ghi một món nợ lên đầu rồi.
“Ừ.”
“Sơ Tình, chăm sóc Thiển Thiển cẩn thận.”
“Vâng, Vương gia.”

Trong lòng Sơ Tình châm chọc.
‘Sao chỉ trong vòng có một đêm mà Vương gia đã biến thành thê nô rồi?’
Nhưng trong lòng nàng cũng rất vui vẻ.

Nam nhân như vậy thì mới xứng đôi với tiểu thư thiên hạ vô song, đương nhiên, nàng cũng sẽ khảo sát cẩn thận lại một lần nữa.
Nếu Nam Cung Thương biết ở trong lòng Sơ Tình, hắn còn cần phải trải qua một kỳ khảo sát nữa thì không biết là hắn sẽ có cảm tưởng gì.
Nam Cung Thương cẩn thận rời khỏi Lãnh Hương các, Sơ Tình và Lục Nhụy lập tức xông tới.

Cũng hết cách, các nàng cũng sợ sự lạnh lùng của Nam Cung Thương, nhưng điều quan trọng nhất lại là muốn nhường không gian riêng cho hai người.
“Tiểu thư, Vấn Cầm đưa táo đỏ mới đến, còn cả mấy loại trái cây khác, tiểu thư nếm thử xem có thích hay không?”
Nam Cung Thương mới vừa rời đi là Lục Nhụy bưng mâm trái cây đi lên.
“Lục Nhụy, tiểu thư nhà muội no sắp vỡ bụng rồi đây, mau đỡ ta đi một vòng quanh vườn hoa đi.”
Đừng nói là ăn, bây giờ đến nhìn nàng cũng chẳng muốn nhìn.

Nàng vốn ăn rất ít, vừa rồi bị Nam Cung Thương đút cho ăn nhiều như vậy, chỉ cảm thấy ấm ách khó chịu, mà nằm lâu trên giường nên cảm thấy chân tay rã rời, tê mỏi khó chịu.
“Được rồi.”
Ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển khiến Lục Nhụy bất đắc dĩ, Lục Nhụy đành phải đồng ý.
“Sơ Tình, muội cho mẫu thân dùng hai viên thuốc bổ máu.”
Nàng vừa mới kiểm tra cho Thượng Quan Dao, không rõ là khi nào mới tỉnh lại, nằm trong quan tài băng nhiều năm, khí hư thể hư, cho dùng thuốc bổ máu cũng tốt.
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy đỡ Âu Dương Thiển Thiển, đi quanh vườn sau, đi chưa được mấy bước, Âu Dương Thiển Thiển đã cảm thấy hơi mệt, vì vậy liền ngồi trong đình hóng mát, lại không biết rằng hình ảnh này đã lọt vào một đôi mắt sắc như mắt ưng.
Tần Tử Duệ vốn tới để gặp Âu Dương Hạo, không biết vì sao sau khi vào triều Âu Dương Hạo lại vẫn chưa trở về, Âu Dương Vũ Kiệt thì vẫn còn ở nha môn, nên hắn đành đi quanh quanh vườn hoa một chút.
Lần đầu tiên Tần Tử Duệ nhìn thấy một nữ tử tung bay như tiên, sắc mặt tái nhợt, có thể thấy là vì sức khỏe kém, hai mắt như nước, lại lạnh lùng trong suốt, dường như có thể nhìn thấu mọi việc, mười ngón tay thon dài, da trắng hơn tuyết, sắc mặt tái nhợt càng làm nổi bật lên vẻ dịu dàng, đôi môi nhỏ nhắn, áo trắng như tuyết, không có bất kỳ thứ đồ trang sức gì, ngược lại còn tăng thêm vài phần phiêu dật, tóc đen thả trên áo trắng, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh thủy mặc, đang ngồi trong đình nghỉ mát, thật giống như một đám mây bồng bềnh.
Tần Tử Duệ đứng ở đàng xa, vô thức vươn tay ra muốn bắt lấy nhưng tay lại trống rỗng, liền phục hồi tinh thần.
Nữ tử không hề nhìn hắn lấy một cái.
Tần Tử Duệ vô thức từ từ đi vào đình nghỉ mát, một chủ một tớ vẫn nhàn nhã thong dong như cũ, dường như Tần Tử Duệ hoàn toàn không hề tồn tại, nếu Tần Tử Duệ nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong đáy mắt hai người ánh lên tia chán ghét.
“Bản cung đường đột, không biết tiểu thư là người nào của Tướng phủ?”
Tần Tử Duệ thấy hai người không tiến lên hành lễ, nhưng không hề có ý trách cứ, chủ động tiến lên chào hỏi.
Lục Nhụy thấy ánh mắt Tần Tử Duệ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển, không khỏi thêm chán ghét, đi lên phía trước để chắn ánh mắt của Tần Tử Duệ.
“Dường như tiểu thư hết sức chán ghét Bản cung, không biết có phải tại Bản cung đường đột nên mới đắc tội tiểu thư hay không?”
Tần Tử Duệ không hề tức giận, dường như cảm thấy nàng nên như thế.
“Nếu ta nói, ngươi đã đắc tội với ta thì ngươi sẽ rời đi, không tới quấy rầy à?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Âu Dương Thiển Thiển vang lên, giống như tiếng nước suối trong vắt chảy vào trái tim, khiến Tần Tử Duệ cảm thấy tươi mát, lại càng thêm mừng rỡ.
“Thì ra Bản cung đã từng quen biết tiểu thư, tại Bản cung quá bận rộn công việc nên nhất thời quên mất, không biết tiểu thư họ gì?”
Tần Tử Duệ nhớ lại, trong lòng xác nhận, chưa bao giờ gặp Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển không mặc cung trang, không đeo đồ trang sức gì, mặc áo trắng, áo trắng được may từ tơ tằm, do Nam Cung Thương đặt may riêng cho Âu Dương Thiển Thiển, khắp thiên hạ cũng không có chiếc thứ hai, vừa nhìn đã cảm thấy như tiên nữ hạ phàm.
“Đúng là trí nhớ của Nhị Hoàng tử không được tốt lắm, nhưng, hiện giờ, Nhị Hoàng tử có thể gọi ta là Chiến Vương phi.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói, dứt lời liền khẽ vươn tay ra, Lục Nhụy lập tức đỡ Âu Dương Thiển Thiển dậy.
Cả một quá trình, Âu Dương Thiển Thiển không thèm nhìn Tần Tử Duệ lấy một cái.
Năm năm trước Tần Tử Duệ là kẻ đầu sỏ khiến nàng phải rời kinh, nàng chán ghét cái bộ mặt cao ngạo của Tần Tử Duệ, đến liếc mắt nhìn cũng không muốn.
Cả quá trình, Lục Nhụy đều chắn tầm mắt của Tần Tử Duệ, trong lòng thầm nghĩ.

‘Mình nhất định sẽ không để Tần Tử Duệ nhìn thấy tiểu thư, nếu không, làm bẩn mắt của tiểu thư thì phải làm sao?’
“Thì ra là Nhị tiểu thư, Bản cung đường đột, xin Nhị tiểu thư thứ lỗi.”
Tần Tử Duệ trực tiếp bỏ quên danh xưng ‘Chiến Vương phi’, gọi Âu Dương Thiển Thiển là Nhị tiểu thư.

Hắn chẳng còn ký ức gì về Âu Dương Thiển Thiển của năm năm trước, nhưng hôm nay vừa thấy thì bóng dáng của Âu Dương Thiển Thiển đã in sâu vào lòng hắn.
Âu Dương Tuyết đứng cách đó không xa, sau khi nghe nói Tần Tử Duệ đến, nàng ta lập tức thay một bộ váy dài cánh tiên, vừa đi tới sân sau đã nhìn thấy hình ảnh hai người ngồi trong đình nghỉ mát, ánh mắt hận không thể gϊếŧ chết Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Tuyết hít sâu một hơi, bước nhanh đến đình nghỉ mát, nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Thì ra là muội muội ở đây, đa tạ muội muội đã nói chuyện cùng Điện hạ.”
Hai người đều mặc áo trắng, Âu Dương Tuyết thì trang điểm tinh xảo không tìm thấy bất cứ một sơ hở nào, còn Âu Dương Thiển Thiển thì lại vô cùng tùy ý, hồn nhiên tựa như tiên nữ, ở trong mắt Tần Tử Duệ, hai người đúng là một trời một vực.
“Lục Nhụy, chúng ta đi thôi.”
Bây giờ nàng đang mệt, chẳng muốn chơi trò tranh giành tình nhân với Âu Dương Tuyết, định xoay người bỏ đi.
“Bản cung thấy hình như khí huyết Nhị tiểu thư có vẻ suy yếu, cứ nghỉ ngơi ở đình nghỉ mát một lát, Bản cung sẽ tuyên ngự y đến kiểm tra cho Nhị tiểu thư.”
Tần Tử Duệ tiếp tục đến gần, nói.
Trong lòng Lục Nhụy thầm mắng.
‘Tần Tử Duệ không biết xấu hổ.’
Giờ phút này cuối cùng Lục Nhụy cũng phát hiện ra rằng thì ra là Nam Cung Thương vẫn còn thuận mắt chán, mặc dù thỉnh thoảng có lạnh lùng, nhưng lại thật lòng với tiểu thư, nàng hận không thể ngồi xổm xuống vẽ vài vòng tròn để nguyền rủa Tần Tử Duệ.
“Không nhọc Điện hạ quan tâm.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, lập tức cất bước đi ra ngoài, Tần Tử Duệ lập tức bước nhanh lên phía trước, muốn kéo Âu Dương Thiển Thiển lại, lại bị Âu Dương Thiển Thiển né người tránh được.
“Nhị Hoàng tử, Vương phi đã có Vương gia quan tâm, không cần phiền đến Nhị Hoàng tử quan tâm.

Huống chi Nhị Hoàng tử và Đại tiểu thư sắp đại hôn rồi, giờ phút này lại quan tâm tới Vương phi như vậy, nếu mà truyền đi, thì sẽ không tốt cho danh dự của Nhị Hoàng tử và Vương phi, từ trước đến nay, đây cũng không phải là điều mà Nhị Hoàng tử muốn thấy.”
Lục Nhụy hung hăng trợn mắt nhìn Tần Tử Duệ một cái, vừa rồi Âu Dương Thiển Thiển tránh né Tần Tử Duệ, nếu nàng không đỡ kịp thì Âu Dương Thiển Thiển đã ngã rồi, nàng hận chết Tần Tử Duệ, quyết định sẽ tìm một cơ hội để hành hạ Tần Tử Duệ một phen.
“To gan, Bản cung không nói lời nào, một kẻ nô tì như ngươi lại dám chen miệng vào.”
Vừa rồi Lục Nhụy ngăn cản tầm mắt của hắn, vốn đã khiến hắn bực bội sẵn rồi, hiện giờ lại dám phản bác hắn như thế, hắn càng thêm tức giận.
“Đích xác ta chỉ là một nô tỳ, nhưng cũng là nô tỳ của Vương phi, nô tỳ phạm sai lầm, tự khắc có Vương phi trừng phạt nô tỳ, không cần Nhị Hoàng tử phải bắt chó đi cày.”
Lục Nhụy lại tiếp tục nói với Âu Dương Thiển Thiển:
“Tiểu thư, chúng ta đi về nghỉ, không khí ở đây không tốt, tiểu thư thích sạch sẽ, sau này đừng đến vườn sau này nữa.”
Lục Nhụy nói vậy thiếu chút nữa khiến Tần Tử Duệ tức điên, trong lòng Âu Dương Tuyết cảm thấy hả hê, nhưng không hề biết rằng mình cảm thấy hả hê vì ánh mắt quá thiển cận.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, ánh mắt Tần Tử Duệ lóe lên tia chiếm hữu nóng rực như lửa.
“Lục Nhụy, sao hôm nay lại ăn nói khôn khéo như vậy?”
Vì thân thể suy yếu nên Âu Dương Thiển Thiển không muốn đối đáp với Tần Tử Duệ, vốn đã muốn rời đi, không ngờ hôm nay Lục Nhụy lại không chịu thua kém như vậy.
“Trước khi đi, Vương gia đã dặn dò muội phải chăm sóc tiểu thư thật tốt, không sợ gây phiền toái gì cả, hơn nữa tiểu thư đã từng nói, không cần chiến mà vẫn thắng mới là thượng sách, tất cả đều là công lao của tiểu thư.”
Lục Nhụy ngụ ý, để bảo vệ tiểu thư, nàng sẽ không ngại gây chuyện, nhưng Nam Cung Thương sẽ giải quyết hết hậu quả, đã thế lại còn không quên nịnh hót Âu Dương Thiển Thiển một câu.
“Được rồi, đồ nịnh hót, về sau cần phải chú ý một chút, Tần Tử Duệ là người độc ác, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho muội đâu.”
“Muội biết rồi, nhất định muội sẽ khiến hắn có đi mà không có về.”
Trong lòng Lục Nhụy nghĩ.
‘Cuối cùng mình cũng không còn nhàn rỗi nữa rồi, có trò hay để chơi rồi.’
Từ lúc tới Kinh thành tới nay, nàng đã nhàn rỗi quá mức, vừa vặn tìm chút chuyện để làm.
Âu Dương Thiển Thiển chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cảm thấy có chút mong đợi được xem thủ đoạn của Lục Nhụy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui