Trên đường Kinh thành vào ban đêm có vẻ yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, hai người chậm rãi bước trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, không khí mát mẻ, bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, sợ là sự yên tĩnh của màn đêm sắp bị phá vỡ.
Ngay sau đó, tin hai người rời đi lập tức đến tai Tần Cảnh Hạo.
Trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo tràn đầy tức giận, cau mày.
Hai người lẳng lặng rời đi không nói một câu, đùa bỡn uy nghiêm cả một đời quân chủ của ông, sao Tần Cảnh Hạo có thể nhịn được cơn tức này chứ?
“Bệ hạ, có cần phái người đi truy tìm tung tích của bọn họ không?”
Một nam tử mặc áo đen đeo khăn che mặt màu đen, quỳ gối bên cạnh Tần Cảnh Hạo, cung kính hỏi.
“Sát Phá, hãy bình thân, ngươi có từng nghe được những tin đồn gì về công tử Ngọc Địch và Tôn chủ Ma môn không? Ngươi thấy hai người bọn họ thế nào?”
Sát Phá là thủ lĩnh ám vệ chuyên dụng của Hoàng thất Vương triều Nhật Diệu, ám vệ của Hoàng thất tương đương với một đội quân cường đại, nếu ở trên chiến trường, nhất định là bách chiến bách thắng, trong tình huống bình thường, Tần Cảnh Hạo sẽ tuyệt đối không vận dụng ám vệ.
“Công tử Ngọc Địch xuất hiện trên giang hồ từ ba năm trước, nghe đồn y thuật vô song, có thể biến xương trắng thành máu thịt, mỗi lần xuất hiện đều che mặt bằng khăn lụa hoặc đeo mặt nạ, chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật.
Ma môn từ trước đến nay không giống bất kỳ môn phái nào, không hợp tác với quan phủ, độc lập độc hành, người đời chỉ biết sự tồn tại của Ma môn, nhưng không ai biết Ma môn ở đâu, thế lực của Ma môn sâu không lường được, nghe đồn chỉ có Ngục môn có thể ngang ngửa, nhưng Ma môn còn thần bí hơn cả Ngục môn, Môn chủ Ma môn bướng bỉnh ngang tàng, vui giận thất thường, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy khuôn mặt thật, sợ là đến cả người trong Ma môn cũng chẳng có mấy ai gặp được khuôn mặt thật đó.”
Sát Phá có giao thiệp nhiều với các thế lực giang hồ, nhưng chỉ duy nhất với Ma môn thì hắn vẫn luôn không tìm kiếm được tin tức gì hữu dụng.
Lời của Sát Phá khiến Tần Cảnh Hạo trầm ngâm một lát.
‘Nếu đúng như Sát Phá nói, thì sự việc lại càng thêm mông lung mơ mồ, sợ là hai người tiến cung mà bọn họ gặp cũng không phải là khuôn mặt thật.’
“Ngươi cảm thấy liệu vị công tử Ngọc Địch và Tôn chủ Ma môn kia có phải là khuôn mặt thật của bọn họ không?”
“Thuộc hạ không dám xác nhận, võ công của hai người đều vô cùng cao cường, nếu như đấu với riêng từng người thì thuộc hạ còn nắm chắc được năm phần, nếu như hai người này liên thủ thì nhất định sẽ bại.”
Sát Phá nhớ tới việc tối hôm qua có gặp thoáng qua Tôn chủ Ma môn, tốc độ của đối phương cực nhanh, khiến hắn kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Tôn chủ Ma môn, hắn mới hiểu vì sao Tần Cảnh Hạo lại gọi hắn về cung.
“Hạ lệnh cho các ám vệ, mau chóng tìm ra công tử Ngọc Địch, nếu không thể làm việc cho ta thì gϊếŧ không tha.”
So sánh giữa võ công cao cường của Tôn chủ Ma môn và các ám vệ cùng cung nhân té xỉu trong Hành Vân các, ông càng muốn có được công tử Ngọc Địch hơn, thủ đoạn như thế, nếu có thể làm việc cho ông thì trên chiến trường, nhất định Nhật Diệu sẽ bách chiến bách thắng mà chẳng tốn công sức gì.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Một tháng sau là đến hội Tứ Quốc Phong, phái người ngầm chú ý đến động tĩnh ở biên cảnh.”
Tần Cảnh Hạo tiếp tục dặn dò.
Hội Tứ Quốc Phong diễn ra năm năm một lần, tụ hội trên đỉnh núi, ký kết hiệp nghị hòa bình chính thức, bảo vệ biên cảnh hòa bình, không ai muốn phá vỡ hòa bình suốt năm năm qua.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sát Phá lĩnh mệnh rời đi.
Bên trong Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo nhớ tới bệnh của Tần Khả Tâm, lại rơi vào trầm ngâm.
Hội Tứ Quốc Phong lần thứ hai sẽ được cử hành ở Nhật Diệu, hiện giờ đã qua bốn năm.
= = = = = = = = = = = = = = =
“Thương, sau khi ra khỏi cung, hình như huynh vô cùng trầm ngâm.”
Trở lại Vương phủ, hai người đã thay trang phục bình thường, ngồi ở đình nghỉ mát, Nam Cung Thương tự tay pha trà tuyết sơn ngân châm cho Âu Dương Thiển Thiển, vẻ mặt có vẻ vô cùng trầm ngâm.
“Thiển Thiển, nếu có thể, ta thật muốn cùng nàng ẩn cư nơi sơn dã, làm một đôi phu thê bình thường.”
Nam Cung Thương đặt chén trà bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nói khẽ, trong ngôn ngữ, mang theo một tia phiền muộn.
Hắn phải gánh vác rất nhiều thứ, có lẽ bình yên không thuộc về hắn.
Nhìn Nam Cung Thương có vẻ phiền muộn, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Nam Cung Thương, tựa đầu trên vai Nam Cung Thương, nói khẽ:
“Ta đã sống ẩn cư rất lâu rồi, có lẽ chúng ta không cần vội ẩn cư, huynh thấy thế nào, Thương?”
Nhìn thấy Tần Cảnh Hạo, nàng hiểu được rằng Tần Cảnh Hạo cũng không phải là kẻ bất lực, nếu các nàng đi chậm một bước thì sợ là hiện giờ đã không thể rời khỏi Hoàng cung.
Tần Cảnh Hạo là một kẻ vô cùng khôn khéo, lại luôn nhằm vào Nam Cung Thương, vì sao Tần Cảnh Hạo lại phải hủy diệt Nam Cung Thương, nàng không sao hiểu được bí ẩn trong chuyện này.
‘Nếu vì binh quyền, Tần Cảnh Hạo đã thuận lợi giành lại rồi, nếu vì cái khác, vậy thì đó là cái gì mà lại khiến Tần Cảnh Hạo cố chấp như thế?’
“Một tháng sau, là đến Hội Tứ Quốc Phong, thiên hạ hiện giờ cũng coi như yên bình, nhưng kỳ thực lại gió nổi mây vần, sự bình yên này có thể giữ được bao lâu thì không ai biết được, ta thật sự không muốn để Thiển Thiển bị ta cuốn vào trong phong ba đó.”
Nam Cung Thương hiểu, mặc dù Âu Dương Thiển Thiển thích thế giới bên ngoài, nhưng không thích phiền phức rắc rối.
Nếu lấy thân phận công tử Ngọc Địch thì đã có thể khinh thường tất cả, nhưng với thân phận Chiến Vương phi thì sẽ khiến Âu Dương Thiển Thiển lọt vào trong phong ba, trong lòng hắn rất lo lắng.
“Hình như Thương muốn đi trên con đường không có lối về, huynh yên tâm, ta có năng lực để tự vệ, nếu như không thể thì ta sẽ tránh về Vô Thanh cốc một mình, không hỏi đến thế sự nữa.”
Đa sầu đa cảm không thích hợp với Nam Cung Thương, có những vấn đề chỉ có Nam Cung Thương mới tự đưa ra một đáp án hài lòng cho bản thân hắn mà thôi.
“Không được, không được một mình rời đi.”
Nam Cung Thương lập tức phản đối.
“Không cần phải đa sầu đa cảm, xe đến trước núi ắt có đường, Thương, đừng suy nghĩ nhiều quá, kiếp phù du như mộng, ai làm chủ thiên hạ cũng vậy, an lâu nhất định loạn, vốn là lẽ thường, Thương muốn làm gì, thích làm gì thì làm là được rồi, hơn nữa ta cũng đâu phải là người dễ bị bắt nạt, không phải sao?”
Có lẽ là bởi vì sự tồn tại của nàng, khiến Nam Cung Thương có băn khoăn.
Đối với nàng mà nói, chỉ cần làm những việc mà mình muốn là được rồi, kiếp trước nàng mang danh truyền nhân của Biển Thước, cứu người là chức trách của nàng.
Kiếp này, nàng muốn làm gì thì làm, chuyện của thiên hạ vốn chẳng liên quan gì đến nàng, nàng không muốn can thiệp nhiều.
“An lâu nhất định loạn sao? Đúng vậy, từ xưa đến nay, quân chủ thánh minh cũng có ngày tàn, quan niệm về thiên hạ của Thiển Thiển còn xa hơn cả ta.”
Nam Cung Thương kinh ngạc nói.
Kết cục của thiên hạ vốn là vấn đề khó khăn nhất, không ngờ với Âu Dương Thiển Thiển.’kiếp phù du như mộng, ai làm chủ thiên hạ cũng vậy, an lâu nhất định loạn’ là một tóm tắt hoàn mỹ nhất.
“Thương có thể nghĩ đến chuyện làm quân vương, nếu muốn, thì cứ làm theo ý mình cũng có làm sao?”
Nàng không muốn tìm tòi nghiên cứu về những bí mật của Nam Cung Thương, nếu hắn muốn nói cho nàng biết thì đến lúc tự nhiên hắn sẽ nói, nhưng quyền lực như dòng nước xoáy, mặc dù nàng chưa bao giờ trải qua, nhưng nàng cũng hiểu, không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực để giải quyết, nhưng nàng cũng không sợ.
“Thiển Thiển, ta…”
Nam Cung Thương do dự một chút, vừa định mở miệng, liền nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển nói:
“Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, chuyện nên làm, Thương, chờ lúc nào huynh muốn nói cho ta biết thì nói là được rồi.
Sắc trời không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi nói xong, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy rời khỏi đình nghỉ mát.
Nam Cung Thương nhìn bầu trời, trầm ngâm, một ngôi sáo đang sáng lên trên bầu trời phương đông u ám
= = = = = = = = đừng để ý đến ta = = = = = = =
Ở cách xa vạn dặm, trên lầu ngắm sao, một nam tử đứng trên mái nhà, gió thổi áo choàng bay phần phật, dường như hòa cùng sắc trời, hiện lên một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành.
“Sao đế vương đang mơ hồ tỏa sáng, cuối cùng đã chờ được rồi.”
Nam tử mỉm cười tự nhủ, một nụ cười mà tựa như gió xuân, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
“Chủ tử, nên nghỉ ngơi thôi.”
Một tiểu đồng nói với nam tử ở trên mái nhà.
“Dương Quang, chuẩn bị hành lý, đã đến lúc nên rời núi.”
“Chủ tử, đi đâu?”
Dương Quang không hiểu, hỏi.
Chủ tử nhà hắn, ngoại trừ mỗi đêm ngắm sao ra thì chỉ toàn đọc sách, chưa từng rời khỏi Trích Tinh các, thế mà hôm nay lại chủ động nói sẽ rời núi, chẳng lẽ đầu óc bị hư rồi?
Nếu nam tử biết rõ suy nghĩ trong đầu Dương Quang thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
“Mặt trời mọc hướng đông, sáng mai, hướng đông xuất phát.”
Nam tử quyết đoán.
Vừa nói vừa bước xuống thang để xuống khỏi Trích Tinh lâu, Dương Quang cẩn thận nhìn nam tử, sợ không cẩn thận, nam tử sẽ té thẳng từ trên mái nhà xuống.
Thấy nam tử đã đi xuống lầu, Dương Quang yên tâm không ít, xoay người rời đi, dự định đi thu xếp hành lý để ngày mai rời đi, không biết thế nào mà hắn vừa mới yên tâm thì có một tiếng ‘phịch’ truyền đến từ phía sau.
“Chủ tử, người không thể nhìn đường một chút sao?”
Dương Quang bất lực đi tới đỡ nam tử dậy rồi nói.
Theo như hắn thấy, nam tử này bác thông cổ kim, đầy bụng kinh luân, đáng tiếc có đôi khi quá mơ hồ, đi trên đường lớn bằng phẳng mà còn bị vấp vào hòn sỏi té sẩy chân.
“Dương Quang, sao ngươi còn dong dài hơn cả nhũ mẫu thế?”
Nam tử được đỡ dậy, thẹn thùng phủi bụi trên người, trách móc.
“Vâng vâng, chủ tử tốt của ta, ta đỡ người vào phòng, rồi chuẩn bị nước rửa mặt xúc miệng cho người.”
‘Mình dong dài, đến tột cùng thì mình đã gây ra tội gì mà lại gặp phải một chủ tử như vậy chứ, thật là mệt chết đi được.’
= = = = = = = = ta là dải phân cách nhỏ = = = = = = =
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Nam Cung Thương thức trắng đêm không ngủ.
Bình minh chiếu sáng, phá vỡ bầu trời u ám, trong nháy mắt Nam Cung Thương đã nhìn thấu rất nhiều, khôi phục thần thái, đứng dậy đi vào phòng, nhìn Âu Dương Thiển Thiển vẫn đang ngủ say, nở nụ cười thản nhiên, sửa sang lại chăn cho Âu Dương Thiển Thiển rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ, đi vào thư phòng.
“Ám Vũ, đã điều tra được hắc y nhân ở biệt viện hôm đó chưa?”
Nam Cung Thương ngồi xuống hỏi, khí thế đã kiên định hơn trước rất nhiều.
Có lẽ hắn đã quyết định sẽ giành lấy thiên hạ.
“Là… Vũ vệ.”
Ám Vũ ngập ngừng một chút, cúi đầu trả lời.
Vũ vệ là đội ám vệ mạnh nhất của vương triều Thiên Thánh mạnh nhất trong bốn nước, cũng là thế lực thần bí nhất trong bốn nước, Ám Vũ đã từng là một người trong số đó.
“Đã mười hai năm rồi mà còn chưa buông tha sao? Tra được là người phương nào phái tới chưa?”
Trong lòng Nam Cung Thương cười khổ.
Người có thể điều động Vũ vệ, hẳn là người trong Hoàng thất, nhưng những người có đẳng cấp trong Vũ vệ của Thiên Thánh thì… Hoàng thất rất coi trọng con nối dõi, nên chắc chắn là sẽ thu xếp Vũ vệ bảo vệ bên cạnh.
“Chưa.”
Chỉ có người đứng đầu Vũ vệ tiếp nhận mệnh lệnh, những người khác sẽ làm theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, các Vũ vệ khác không thể biết được ai là người hạ lệnh, người sống sót hôm đó chỉ là một Vũ vệ cấp thấp mà thôi.
“Ám Vũ, dặn dò xuống dưới, từ hôm nay trở đi rút tất cả ám vệ trong Vương phủ.”
Nam Cung Thương muốn nói cho tất cả mọi người biết, nếu muốn gϊếŧ hắn thì hãy nhân dịp này mà gϊếŧ đi, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không phản kích.
“Chủ tử muốn dẫn rắn rời hang, có cần phái người âm thầm bảo vệ Vương phi không?”
“Ám Vũ, ngươi đánh giá võ công của Sơ Tình và Lục Nhụy như thế nào?”
“Võ công của Sơ Tình không tệ, Lục Nhụy có khinh công lợi hại, còn võ công thì bình thường.”
Ám Vũ nói rõ tình hình thực tế, nếu bị Lục Nhụy nghe được, chắc chắn là sẽ muốn hành hạ Ám Vũ một trận.
“Sơ Tình thông tuệ tỉ mỉ, Lục Nhụy nhìn thì rất tùy hứng, nhưng cũng không bình thường, họ Lục này khiến ngươi nghĩ tới điều gì?”
Nam Cung Thương nhớ tới những hành động lạ thường của Thu Nguyệt và Hương Liên, đưa ra một suy đoán to gan.
“Lục gia ở Miêu Cương.”
Ám Vũ lập tức đáp lời.
Đúng vậy, mặc dù nhìn Lục Nhụy chỉ như một nữ tử bình thường, nhưng trong từng tiếng nói từng cử động đều có thể nhìn ra dấu vết cuộc sống ở Miêu Cương, chỉ có điều Lục gia ở Miêu Cương đã bị diệt môn từ hơn mười năm trước, chưa từng nghe nói có bất kỳ ai sống sót.
“Không sai, nếu ta đoán không nhầm thì nàng hẳn là người còn sống duy nhất của Lục gia ở Miêu Cương.”
Thảm án diệt môn năm đó của Lục gia ở Miêu Cương đã chấn động thiên hạ, sau khi Lục gia bị diệt môn, ba trong bốn đại gia tộc của Miêu Cương lần lượt chết đi, hiện giờ, Miêu Cương chỉ còn lại duy nhất một đại gia tộc.
Từ đó trở đi, trong lòng tất cả mọi người ở Miêu Cương đều biết rõ về thảm án diệt môn của Lục gia.
“Vương gia, thuộc hạ biết rõ nên làm thế nào.”
Chưa nói đến võ công của Âu Dương Thiển Thiển, chỉ riêng Lục Nhụy và Sơ Tình, cũng đã có thể bảo vệ Âu Dương Thiển Thiển an toàn rồi.
Đón ánh mặt trời, Âu Dương Thiển Thiển từ từ mở mắt ra, Lục Nhụy đã chờ sẵn ở bên ngoài, thấy trong phòng có động tĩnh, Lục Nhụy đi vào, khóe mắt rướm lệ, vui vẻ nói:
“Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại.”
“Sao vậy, sợ ta bỏ muội lại à?”
Âu Dương Thiển Thiển không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nàng xuất cốc, Lục Nhụy khóc lóc muốn đi cùng, cuối cùng nàng không lay chuyển được Lục Nhụy, đành phải đem Lục Nhụy theo.
“Vâng, tiểu thư trở lại là tốt rồi, lần sau muốn tiến cung, nhất định phải đưa muội theo.”
Những ngày qua, đến Kinh thành, nàng đã nghe nhiều những chuyện trong những đại gia tộc, nên nàng rất không yên lòng.
“Được, lần sau nhất định sẽ đưa muội theo.”
Lục Nhụy ở bên nàng năm năm qua, từ khi trọng sinh đến nay, Lục Nhụy ở bên nàng lâu nhất, nhìn như chủ tớ, kì thực giống như là tỷ muội.
“Một lời đã định.”
Lục Nhụy xoa xoa mặt, vừa cười vừa nói.
Rửa mặt xong, Lục Nhụy đang định vấn tóc cho Âu Dương Thiển Thiển thì thấy Nam Cung Thương đi vào, liền chủ động đưa lược cho Nam Cung Thương, sau đó ngơ ngác nhìn hai người.
‘Trai tài gái sắc, hào hoa phong nhã tuyệt thế, Vương gia quá xứng với chủ tử, quả thực là đẹp đến nỗi ngây cả người.’
“Lục Nhụy, còn không mau chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Sơ Tình thấy Lục Nhụy ngẩn ra nhìn, không khỏi tiến lên nhỏ giọng nhắc nhở, trong lòng thầm than ‘đã sống chung suốt năm năm rồi mà Lục Nhụy vẫn giữ thói quen ngẩn ra nhìn chằm chằm vào Âu Dương Thiển Thiển’, nghĩ đến đây, Sơ Tình không khỏi lắc đầu.
Lục Nhụy không cam tâm tình nguyện bị Sơ Tình kéo ra khỏi phòng, cuối cùng vẫn không quên liếc mắt nhìn lại.
“Lục Nhụy, ta thấy muội phải tìm một công tử tuyệt sắc làm tướng công thôi, mà phải tìm kẻ nào ngốc một chút, như vậy mỗi ngày muội đều nhìn chằm chằm như vậy thì hắn mới không thấy ngượng ngùng.”
Sơ Tình trêu ghẹo Lục Nhụy.
“Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có người đẹp hơn tiểu thư sao? Muội không thèm đâu.
Muội muốn ở bên cạnh tiểu thư suốt đời.”
Lục Nhụy lập tức cự tuyệt.
Giờ phút này Lục Nhụy lại không thể ngờ được rằng những lời hôm nay của Sơ Tình lại có ngày thành sự thực.
Ăn sáng xong, có một người bất ngờ đến thăm hỏi Vương phủ.
“Vương gia, Vương phi, Tả tướng cầu kiến.”
Chu Thụy đến gần Thiên Vũ các, bẩm báo.
“Để ông ta chờ ở phòng khách.”
Trong lòng Nam Cung Thương có một tia không vui, nói.
“Vâng, Vương gia.”
Tất nhiên là Chu Thụy hiểu ý Nam Cung Thương, lập tức lui ra khỏi phòng.
“Thiển Thiển, không muốn gặp thì ta sẽ cho người đưa ông ta đi.”
Nam Cung Thương biết rõ Âu Dương Thiển Thiển vô cùng không ưa Âu Dương Hạo, thậm chí có vài phần chán ghét.
“Không, đi gặp một chút đi.”
Nếu nàng cự tuyệt không gặp Âu Dương Hạo, thì ngày mai cái danh bất hiếu của nàng sẽ được truyền khắp Kinh thành.
Thay bộ đồ trang trọng, hai người dắt tay nhau đi đến phòng khách.
Trong phòng khách, Âu Dương Hạo thấy một đôi kim đồng ngọc nữ đến gần, nam tử toàn thân ngang ngược, uốn lượn tựa rồng bay, nữ tử dung nhan tuyệt sắc, trong trẻo nhưng lạnh lùng như tiên, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, sau khi hai người đến gần, ông mới phát hiện, dung mạo của nữ tử giống Thượng Quan Dao đến sáu phần, thậm chí còn đẹp hơn Thượng Quan Dao nhiều.
Nghĩ tới dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng Âu Dương Hạo tràn đầy nghi vấn.
‘Chẳng lẽ ban đầu ở Tướng phủ, Âu Dương Thiển Thiển đã cố ý che giấu dung mạo, nhưng dung mạo hôm nay vẫn có đường nét giống như trước.’
Điều khiến ông kinh ngạc là Nam Cung Thương không chỉ khôi phục dung mạo mà còn đi lại rất tự nhiên.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ông tràn đầy nghi vấn.
“Thiển Thiển xin thỉnh an phụ thân.”
Nhìn Âu Dương Hạo chìm trong suy nghĩ, Âu Dương Thiển Thiển đến gần, mở miệng chào, trong giọng nói chẳng hề có chút tình cảm nào.
“Bái kiến nhạc phụ.”
Nam Cung Thương ngoài miệng nói ‘bái kiến’, nhưng lại không có ý định hành lễ, xét về quan chức phẩm cấp thì hắn là Vương gia, Âu Dương Hạo chỉ là Tả tướng, cho dù Âu Dương Hạo là trưởng bối thì cũng không thể nhận lễ của Nam Cung Thương được.
“Tham kiến Vương gia, Vương phi.”
Nghe thấy hai người chào, Âu Dương Hạo lập tức bừng tỉnh, vội vã nói, nhưng cũng không hành lễ, dù sao cũng là ở trong nhà, không phải trên triều đình, luận về bối phận thì ông vẫn là trưởng bối.
“Mời ngồi, không biết hôm nay nhạc phụ đến đây là có chuyện quan trọng gì?”
Nam Cung Thương nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, vẫn không buông ra, sau khi ngồi xuống liền ôm Âu Dương Thiển Thiển vào lòng, mở miệng hỏi.
“Nghe nói Thiển Thiển đã khỏi bệnh nên cố ý tới thăm một chút, hiện giờ thấy Vương gia và Thiển Thiển vui vẻ hòa hợp, ta cũng yên lòng.”
“Đa tạ nhạc phụ quan tâm, Bản vương sẽ chăm sóc tốt cho Thiển Thiển.”
“Thiển Thiển ngã bệnh bỏ lỡ ngày thứ ba lại mặt, hiện giờ chỉ còn mười ngày nữa là Tuyết Nhi sẽ xuất giá, tỷ muội thân thiết, Thiển Thiển có thể về Tướng phủ ở vài ngày, cũng là để tiễn Tuyết Nhi xuất giá hay không?”
Âu Dương Hạo lập tức nghĩ ra đối sách rồi nói.
“Thiển Thiển bất hiếu, bởi vì ngã bệnh nên bỏ lỡ ngày thứ ba lại mặt, lẽ ra tỷ tỷ phải xuất giá trước mới đúng, Thiển Thiển đã tranh xuất giá trước một bước, hiện giờ tỷ tỷ xuất giá, về lý thì Thiển Thiển nên trở về tiễn tỷ tỷ ra cửa, nhưng mà, Vương gia…”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ vẻ khó xử, nhìn Âu Dương Hạo.
Giờ phút này, Nam Cung Thương vốn đang nắm chặt tay Âu Dương Thiển Thiển, không khỏi tăng thêm vài phần lực, đối với hắn mà nói, mười ngày, có phải quá lâu hay không?
“Vương gia, tuy là yêu cầu quá đáng, nhưng mong rằng Vương gia có thể đồng ý.”
Âu Dương Hạo lập tức nói.
“Nếu vậy, nhạc phụ, ngày mai Bản vương sẽ cùng Vương phi về lại mặt, ngày đó Vương phi bỏ lỡ ngày thứ ba lại mặt, hiện giờ về Tướng phủ ở, cũng coi như tận tâm.”
Mặc dù Nam Cung Thương không rõ mục đích khi Âu Dương Thiển Thiển trở lại Tướng phủ, nhưng không muốn gây trở ngại cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Như thế rất tốt, vậy ngày mai ta xin đợi Vương gia.”
Âu Dương Hạo không có cách nào cự tuyệt Nam Cung Thương, ngày thứ ba lại mặt, có phu quân đi cùng là chuyện bình thường, cũng thể hiện sự coi trọng.
Tán dóc thêm vài câu, Âu Dương Hạo liền kiếm cớ rời đi.
“Thiển Thiển, có cái gì nhất định phải trở lại Tướng phủ sao?”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, thì thầm hỏi bên tai Âu Dương Thiển Thiển.
“Còn nhớ thiên hương đậu khấu không? Ta muốn cứu một người, mà người đó hiện giờ đang ở trong Tướng phủ, ngày mai ta dẫn huynh đi xem xem, nhìn là huynh sẽ hiểu.”
Nàng đang lo không biết nên lấy lý do gì mà về Tướng phủ, hiện giờ Âu Dương Hạo nói vậy thật đúng ý nàng, mượn cớ này để trở lại Tướng phủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...