Ban đêm trong cung, đèn đuốc sáng trưng, từ khi trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên Âu Dương Thiển Thiển chứng kiến đèn lồng treo khắp nơi, không khỏi có chút kích động.
“Thiển Thiển, đang suy nghĩ gì?”
Nam Cung Thương thấy Âu Dương Thiển Thiển ngẩn ra nhìn bầu trời thì hỏi.
“Cảnh tượng hiện giờ khiến ta nhớ tới câu kẻ ăn không hết, người lần không ra.”
Lúc trước nàng ở lại thành Ngọc Lan, đại đa số dân chúng đều khốn khổ không thể tả nổi, đối với bọn họ thì cuộc sống trong cung là thứ xa xỉ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy.
“Thì ra Thiển Thiển còn biết quan tâm đến cuộc sống của người dân trong thiên hạ, nhưng, thiên hạ xưa nay đã như vậy, tuy nói kẻ mạnh thì sống, nhưng quan trọng nhất vẫn cứ là người đứng đầu.”
Chẳng biết tại sao, Nam Cung Thương cảm thấy hôm nay Âu Dương Thiển Thiển khiến hắn cảm thấy thật xa xôi, vẻ mặt vừa rồi khiến hắn không thể chạm vào.
“Sợ là tối nay khó có thể yên giấc, có muốn đi dạo xung quanh một chút không?”
Hôm nay bọn họ không nể mặt Tần Cảnh Hạo chút nào, lẽ nào Tần Cảnh Hạo lại dễ dàng buông tha cho bọn họ?
“Thiển Thiển không sợ bị phát hiện sao?”
Nam Cung Thương thấy vẻ mặt của Âu Dương Thiển Thiển đã khôi phục lại như trước kia, yên tâm không ít.
“Chúng ta có một canh giờ.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lòng ra một cây hương ngắn, vừa cười vừa nói.
“Xem ra Thiển Thiển đã có sự chuẩn bị từ trước.”
“Đương nhiên, ta không quên mục đích tiến cung của mình.”
Độc của Tần Khả Tâm là do nàng hạ, nếu không phải vì một thứ khác quan trọng hơn thì làm gì có chuyện nàng thực lòng giải độc cho Tần Khả Tâm.
“Đằng sau cung Cam Tuyền là nơi Tần Cảnh Hạo cất giữ bảo bối, có muốn đi xem một chút hay không?”
Nam Cung Thương đề nghị.
Kể từ sau khi bị thương, Nam Cung Thương luôn điều tra tin tức trong cung, nên biết rất rõ ràng tường tận.
“Đi trước dẫn đường đi.”
Hai người thay trang phục rồi Âu Dương Thiển Thiển đốt hương, lặng lẽ rời phòng, Nam Cung Thương dẫn đầu, bay vọt lên nóc nhà, hai người tới kho tàng trong cung Cam Tuyền.
“Thiển Thiển, nàng chờ một chút, ta đi giải quyết bọn họ.”
Nam Cung Thương thấy mấy thị vệ gác kho, nói khẽ.
“Quá phiền toái.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, ném một viên thuốc ra, một luồng khói xanh tỏa ra, thị vệ bốn phía vẫn đứng vững như cũ, nhưng ánh mắt lại có vẻ mơ hồ.
Âu Dương Thiển Thiển bước đến cửa kho hàng, Nam Cung Thương đi sau lưng đưa tay vỗ vỗ trán.
‘Xem ra, Vương phi của mình có hứng thú với việc phối độc hơn cả y thuật.’
“Không mở được.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn cái khóa to tướng trên cửa, mở to hai mắt nũng nịu nhìn Nam Cung Thương.
Cánh cửa được làm bằng gỗ đàn thượng hạng, cho dù có dùng chưởng lực để phá thì cũng chưa chắc đã phá được, mà lại gây ra động tĩnh, kéo thị vệ đến.
“Giao cho ta đi.”
Nam Cung Thương rút ra một cây sắt mảnh, vừa dứt lời thì cửa đã mở ra rồi.
“Thương, ta phát hiện huynh không làm kẻ trộm thì thật là đáng tiếc, sau khi về Vương phủ, hãy dạy ta, được không?”
“Sau này những loại việc nặng như mở cửa thế này cứ giao cho ta.
Vào xem một chút.”
Khóe môi Nam Cung Thương giật giật, đẩy cửa ra, trong lòng thì lại đang bĩu môi.
Hắn lại chỉ có mỗi tác dụng này thôi sao? Dù hắn chỉ có mỗi tác dụng như vậy thì ít nhất cũng phải khiến lần sau Âu Dương Thiển Thiển muốn đi ăn trộm sẽ phải dắt hắn theo, chỉ cần nghĩ đến đã thấy vui rồi.
Kho có ba cánh cửa, đều lần lượt bị Nam Cung Thương mở ra một cách nhẹ nhàng.
Trong kho, ngọc ngà châu báu, tranh chữ quý hiếm, dạ minh châu nhiều không đếm xuể, nhưng chẳng có thứ gì thu hút sự chú ý của Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển có chọn được thứ gì mình thích không?”
Nam Cung Thương không thèm nhìn đống châu báu, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều dán vào Âu Dương Thiển Thiển.
“Mặc dù chẳng thích thứ gì, nhưng đều là những thứ vô giá, nếu có cơ hội thì chúng ta sẽ lấy hết đi, được không?”
“Được.”
Nam Cung Thương âu yếm nói.
Mặc dù Vương phủ không thiếu bảo bối, nhưng nếu Vương phi của hắn đã nói vậy thì lẽ nào hắn lại buông tha, nhưng, không phải là bây giờ.
“Đợi chút…”
Đang định rời khỏi đó thì nàng ngửi thấy một mùi hương đặc biệt.
Khẽ nhắm mắt lại, cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương đó.
“Thương, lấy cái hộp kia xuống giúp ta.”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ vào một cái hộp gỗ đàn nhỏ nằm trên nóc, dính đầy bụi bặm.
Nam Cung Thương không hề do dự, lấy cái hộp đó xuống, nhớ là Âu Dương Thiển Thiển ưa sạch sẽ nên sau khi lau sạch mới đưa cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, đây là…”
Nam Cung Thương nhìn hạt châu gỗ trong hộp, mặc dù chế tác tinh xảo lại có mùi hương hiếm thấy, những hắn không hiểu vì sao nó lại hấp dẫn Âu Dương Thiển Thiển đến thế.
“Định hồn châu dưới biển sâu, được chế tác từ một loại gỗ sinh trưởng ở sâu dưới đáy biển, ta từng thấy ở trong sách, định hồn châu không chỉ có hiệu quả trong việc tập trung suy nghĩ và tĩnh khí mà đeo lâu dài còn có thể gia tăng tu vi của người đeo, hiện giờ lại bị gác xó thế này, sợ là không ai biết rõ giá trị của nó.
Thương, huynh đeo nó đi, rất tốt cho sức khỏe của huynh.”
Độc liệt hỏa trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn chưa được giải hết, có định hồn châu, dù không có nội lực chí âm chí hàn mà nàng rót vào trong cơ thể Nam Cung Thương thì tạm thời cũng sẽ không sao cả.
“Thiển Thiển, lúc trước nàng chữa thương cho ta, nội lực bị tổn thương, thứ này có thể giúp tăng nội lực, nàng đeo là được rồi, chỉ là độc liệt hỏa thôi mà, ta không sao.”
Nam Cung Thương nhớ tới việc trước đây không lâu Âu Dương Thiển Thiển đã bị thương nên nói vậy.
Âu Dương Thiển Thiển không để ý tới lời của Nam Cung Thương, rút từ trong lòng ra một sợi tơ tằm, buộc chặt sợi châu lại, đi đến bên cạnh Nam Cung Thương, treo vào bên hông Nam Cung Thương.
“Nơi này không có thứ gì hay, chúng ta đi thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển chủ động nắm tay Nam Cung Thương, nói.
Hai người đóng cửa lại, phi thân rời đi, sau khi rời đi không lâu, thị vệ khôi phục thần trí, chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi chứ không hề cảm thấy có gì khác thường.
Trăng sáng nhô lên cao, hai người ngồi trên nóc nhà thưởng thức ánh trăng.
“Thương, huynh nói xem liệu Tần Cảnh Hạo sẽ giấu thiên hương đậu khấu ở đâu?”
Thiên hương đậu khấu có thể cải tử hồi sinh, tất nhiên là Tần Cảnh Hạo sẽ không thể cất lung tung được.
“Tần Cảnh Hạo là người cẩn thận, lòng đề phòng cực mạnh, nhất thời ta còn chưa đoán ra, nhưng, ta nghĩ chắc là để ở cùng chỗ với củ nhân sâm ngàn năm mà Thiển Thiển muốn, Thiển Thiển yên tâm, lúc rời cung, nhất định ta sẽ dâng lên cho nàng.”
Nam Cung Thương thấy trời hơi lạnh liền ôm Âu Dương Thiển Thiển vào lòng.
Không biết là bởi vì Âu Dương Thiển Thiển tu luyện công pháp hay là vì thể chất vốn là thể hàn mà cho dù trời nóng, thì trên người Âu Dương Thiển Thiển vẫn lạnh như cũ, lúc nào hắn cũng không nhịn được mà muốn ôm Âu Dương Thiển Thiển vào lòng, dùng thân nhiệt để sưởi ấm cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Ừ, ta chờ tin tức tốt của huynh, xem ra ngày mai cần phải điều chế thuốc giải cho Tần Khả Tâm rồi.”
Vẻ mặt Âu Dương Thiển Thiển rối bời, nói.
“Thiển Thiển không có thuốc giải à?”
Nam Cung Thương hỏi.
“Không có, ban đầu ở trong cốc chẳng có việc gì làm nên mới dùng dược liệu phối hợp chơi, hơn nữa nếu đã muốn dùng độc, thì sao phải làm ra thuốc giải phiền toái như vậy làm gì?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ ra phiền não, có lẽ vì nép trong lòng Nam Cung Thương khiến nàng cảm thấy ấm áp, nên trong giọng nói của nàng đã có vẻ uể oải buồn ngủ.
Nam Cung Thương cảm thấy một tia nguy hiểm, một tia buồn cười.
‘Đúng vậy, đã muốn dùng độc, cần gì phải chế thuốc giải làm gì cho phiền toái.
Nếu lần này không phải vì thiên hương đậu khấu thì chắc chắn là nàng sẽ không giải độc cho Tần Khả Tâm.’
Nhìn hai mí mắt sắp dính vào nhau của Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương nói khẽ:
“Ngủ đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhắm mắt lại, Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển trở về phòng, cây hương trong phòng vừa mới cháy hết, có hai hắc y nhân đang nằm ngủ mơ mơ màng mang trong phòng, Nam Cung Thương lạnh lùng nhìn thoáng qua rồi ôm Âu Dương Thiển Thiển trở về phòng mình, đặt nàng lên giường, tự tay đắp chăn cho nàng rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
“Ám Vũ, ném hai tên hắc y nhân trong phòng vào phòng Tần Khả Tâm, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
Nam Cung Thương hung hãn nói.
Nếu đã có gan phái người xâm nhập phòng của Vương phi nhà hắn thì hắn sẽ tự tay đưa trả lại, lại còn tặng thêm cả một món quà lớn nữa.
“Vâng, chủ tử.”
Ám Vũ phi thân rời đi, trong lòng thì nghĩ ‘về sau đắc tội chủ tử thì sẽ được chết tử tế, đắc tội với chủ mẫu thì sẽ sống không bằng chết’, lại nghĩ đến kết cục của hai tên hắc y nhân, trong lòng Ám Vũ âm thầm vui sướng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...