Đúng như dự liệu, sáng sớm hôm sau, Tần Cảnh Hạo liền phái Triệu Đức mời Âu Dương Thiển Thiển vào cung yết kiến, cũng may sớm tinh mơ Sơ Tình đã hóa trang thành Âu Dương Thiển Thiển để chờ đợi giờ khắc này.
“Triệu công công, mới sớm tinh mơ ngươi đã đến Vương phủ là có chuyện gì, có phải đến thăm Vương gia không?”
Chu Thụy lạnh lùng không hề nể mặt Triệu Đức, Triệu Đức làm mưa làm gió ở trong cung, lại là đại thái giám bên cạnh Tần Cảnh Hạo, đã từng không ít lần gây khó dễ cho phủ Chiến Vương.
Vương triều Nhật Diệu đã có hơn hai trăm năm lịch sử, sau thời kỳ phồn thịnh thì đã từ từ xuống dốc.
Cảnh nội Nhật Diệu luôn được hòa bình là nhờ mấy đời dòng dõi Chiến Vương dốc hết sức lực bảo vệ, sợ là sự hòa bình này cũng sắp bị đánh vỡ.
Hiện giờ Tần Cảnh Hạo lại vì bản thân mà muốn diệt trừ phủ Chiến Vương, không thể nghi ngờ là đang diệt trừ sự đảm bảo cuối cùng của quốc gia này, chặt đứt đường lui của chính mình.
Sợ là chỉ có quyền lực mới hoàn toàn khống chế được lòng dạ quân vương.
“Hoàng thượng tuyên Chiến Vương phi tiến cung yết kiến, làm phiền Chu quản gia thông báo một tiếng.”
Trước sự vô lễ của Chu Thụy, Triệu Đức chỉ có thể nhịn.
Chu Thụy đã từng là Tướng quân tiên phong của Nhật Diệu, không ngờ lại cam nguyện hạ mình đến làm quản gia cho phủ Chiến Vương, Triệu Đức có vài phần khinh thường với một người không để ý đến tiền đồ của mình, nhưng lại không dám đắc tội với Chu Thụy.
Chu Thụy đã từng bị coi là kẻ điên, nếu Chu Thụy nổi điên ngay trong phủ Chiến Vương thì Triệu Đức sẽ được nếm mùi đau khổ.
“Nói chi vậy, có gì mà làm phiền, chỉ có điều, đêm qua Vương phi bị phát bệnh cấp tính, sợ là hiện giờ không thể tiến cung yết kiến được rồi.”
Chu Thụy vừa lên tiếng cự tuyệt thì Hứa Lâm đúng lúc xuất hiện trong phòng khách, thấy Triệu Đức thì vội đi đến hành lễ, ân cần thăm hỏi, hai người nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu được ý nhau.
“Hứa ngự y, nghe nói Vương phi bị bệnh, người có kiến thức sâu rộng, vậy làm phiền Hứa ngự y kiểm tra cho Vương phi một chút, nếu thật sự không thể tiến cung yết kiến thì ta cũng dễ bẩm báo lại với Thánh Thượng.”
Ánh mắt Triệu Đức lóe lên tia mưu mô.
‘Nếu Chiến Vương phi không bệnh, Chu Thụy sẽ mắc tội khi quân, Hoàng thượng tạm thời không thể động vào Chiến Vương, nhưng động vào một quản gia nho nhỏ thì vẫn có thể.’
Những năm qua, Tần Cảnh Hạo đã từng phái vô số người đến phủ Chiến Vương, rốt cuộc đều biến mất không tung tích.
Hôm qua, Nam Cung Thương đích thân đi đón Âu Dương Thiển Thiển, Triệu Đức đoán rằng Nam Cung Thương sẽ không thật sự gây tổn thương cho Âu Dương Thiển Thiển, hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển cáo ốm, đoán chừng là kế sách tạm thời.
“Làm phiền Triệu công công quan tâm, tại hạ đang định đi mời Hứa ngự y, nếu Hứa ngự y đã vào Vương phủ, người trong Vương phủ nhắn bệnh, với tấm lòng đại phu, tất nhiên là Hứa ngự y sẽ không đứng yên mà nhìn, người nói phải không, Hứa ngự y?”
Hôm qua, Vương phủ xảy ra rất nhiều việc, bận không có thời gian bày trò, bây giờ ông đã có đủ thời gian để thu xếp vài việc cho vị Hứa ngự y này làm, cơm của Vương phủ không phải để nuôi người rảnh rỗi.
“Đó là tự nhiên.”
Hôm qua tiến vào Vương phủ, hắn cũng không nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đâu, trong lòng đã có nghi vấn, vốn định buổi tối sẽ đi điều tra xem thế nào, không ngờ lại bị trận pháp vây khốn, đến sáng sớm nay trận pháp mới được triệt hồi, hắn mới có thể thoát thân.
Chu Thụy dẫn Triệu công công và Hứa ngự y đi xuyên qua hành lang, đến Lạc Âm các ở phía đông Thiên Vũ, trong phòng tràn ngập mùi thuốc.
“Bái kiến Chu quản gia.”
Thu Nguyệt thấy Chu Thụy đến gần, lập tức tiến lên thỉnh an.
“Hứa ngự y đến xem bệnh cho Vương phi, dẫn đường đi.”
“Việc này…”
Thu Nguyệt có vẻ do dự, sắc mặt có chút kinh hoảng, không biết nên mở miệng như thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt của Thu Nguyệt, trong lòng Hứa Lâm và Triệu Đức cảm thấy hả hê, bọn họ sẽ chờ xem Chu Thụy thu dọn tàn cuộc này như thế nào.
“Tướng phủ dạy các ngươi quy củ như vậy sao? Còn không mau dẫn đường?”
Chu Thụy lạnh lùng lớn tiếng nói, Thu Nguyệt không khỏi lạnh run một cái.
Chu Thụy đã từng trải qua chiến tranh, sát khí trên người, há Thu Nguyệt có thể ngăn cản được.
“Vâng, Hứa ngự y, mời người…”
Thu Nguyệt dẫn Hứa ngự y và Triệu công công đi vào phòng, trong phòng, Sơ Tình hóa trang thành Âu Dương Thiển Thiển đang nằm trên giường, bốn phía ngoài Thu Nguyệt vừa mới bước vào thì không có một ai chăm sóc, trên mặt xuất hiện mấy chấm đỏ nhàn nhạt.
Sau khi dẫn người vào, Thu Nguyệt bất giác lui về sau hai bước, cúi đầu, không dám nhìn Chu Thụy, cũng không dám tự tiện rời đi.
“Làm phiền Hứa ngự y.”
“Đâu có…”
Hứa ngự y vừa nhìn thấy người trên giường thì đã sợ hết hồn, hận không thể tự vả vào mặt mình mấy cái.
Nếu hắn nhìn không nhầm thì hẳn là Vương phi đã bị nhiễm bệnh đậu mùa, mặc dù bình thường chỉ tiểu hài tử mới mắc bệnh đậu mùa, nhưng hiện giờ Vương phi cùng lắm mới chỉ tầm mười sáu tuổi, chuyện gì cũng có ngoại lệ, bệnh đậu mùa rất dễ lây, hắn không biết nên làm thế nào.
“Hứa ngự y, người mau xem cho Vương phi một chút, Hoàng Thượng quan tâm đến Vương gia, truyền Hứa ngự y đến Vương phủ chăm sóc Vương gia, hiện giờ Vương gia thật vất vả mới thú một người tri kỷ, vì không để cho Vương gia đau lòng, khiến Hoàng Thượng khó xử, xin Hứa ngự y mau chóng chữa lành bệnh cho Vương phi.”
Ý trong lời của Chu Thụy là nếu Hứa Lâm không chữa được bệnh cho Vương phi thì tức là đã phụ thánh ý, mắc tội khi quân, mà tội khi quân thì sẽ bị tru di cửu tộc.
“Tại hạ nhất định sẽ chữa lành cho Vương phi.”
Chu Thụy đã nói đến vậy rồi thì Hứa Lâm cũng không còn cách nào để lùi bước nữa, lập tức tiến lên bắt mạch cho Vương phi, vừa mới bắt mạch đã cau mày.
Hắn không ngờ, theo lý thuyết, Vương phi vừa mới nhiễm bệnh đậu mùa, nhưng hôm nay xem ra, bệnh tình lại hết sức nghiêm trọng, giống như là đã nhiễm từ lâu.
“Tình hình của Vương phi như thế nào?”
“Vương phi đúng là mắc bệnh đậu mùa, ta tạm thời kê một đơn thuốc cho Vương phi dùng, xin Chu quản gia đổi tất cả đồ dùng trong phòng của Vương phi thành đồ mới, sau đó dùng ngải thảo hun, mỗi ngày bốn lần.”
Hứa Lâm không hổ là thủ tọa của Thái Y viện, lập tức dặn dò khiến Chu Thụy làm công tác phòng bệnh.
“Nếu vậy, ta sẽ về cung bẩm báo Thánh Thượng.”
Nghe đến ‘bệnh đậu mùa’, Triệu Đức lập tức lui lại mấy bước, sau khi nói xong liền lập tức chạy vội khỏi Lạc Âm các.
“Trong đơn thuốc có vài vị thuốc hiếm, để Vương phi nhanh chóng hồi phục, ta sẽ đích thân bốc thuốc cho Vương phi.
Chu quản gia dặn dò người lập tức sắc thuốc cho Vương phi, mỗi ngày ba lượt, đúng giờ cho Vương phi dùng thuốc là được, ba ngày nữa lại xem tình hình thế nào.”
Bệnh đậu mùa là bệnh truyền nhiễm khó chữa khỏi nhất, Hứa Lâm cho chính mình thời gian ba ngày, trong ba ngày, hắn nhất định phải nghĩ cách rời khỏi phủ Chiến Vương, nếu không, đến lúc đó có khi chính hắn cũng bị lây nhiễm mất.
Hứa Lâm viết đơn thuốc xong thì cầm đơn thuốc, lập tức rời khỏi phòng.
Thu Nguyệt vừa nghe thấy ‘bệnh đậu mùa’ thì đã lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chu Thụy nhìn Sơ Tình trông giống y như Âu Dương Thiển Thiển đang nằm trên giường, trong lòng tràn đầy nghi vấn.
“Chu quản gia, có gì muốn hỏi cứ việc nói thẳng đi.”
Thấy mọi người đã rời đi, Sơ Tình lập tức đứng dậy, duỗi lưng.
Nàng phải giả bệnh từ sáng sớm, nằm đến nỗi mỏi hết cả lưng.
“Sơ Tình cô nương, người thực bị bệnh đậu mùa sao?”
“Chu quản gia cứ gọi ta là Sơ Tình là được rồi, bệnh đậu mùa á? Chẳng qua là mấy viên thuốc tiểu thư làm chơi lúc rảnh rỗi thôi, chỉ sau hai ngày là những nốt đỏ trên người sẽ biến mất.”
Nào có nữ tử không thích làm đẹp, nếu không phải tình huống đặc biệt thì Sơ Tình đã không dùng viên thuốc này.
Nhưng nàng không ngờ viên thuốc này còn lừa được cả Hứa ngự y, xem ra, ngự y trong cung cũng chẳng ra làm sao.
“Vậy là tốt rồi.”
Chu Thụy thở phào nhẹ nhõm, nếu Sơ Tình thực sự nhiễm bệnh đậu mùa thì ông cũng khó mà ăn nói với Vương phi.
“Tạm thời Hoàng Thượng sẽ không triệu kiến tiểu thư tiến cung, ta an tâm rồi, làm phiền Chu quản gia để lộ tin tiểu thư nhiễm bệnh đậu mùa ra ngoài, cần phải để cho tất cả mọi người đều biết.
Còn nữa, nếu Hứa ngự y đã đến thì Chu quản gia cũng đừng để hắn kiếm cớ rời đi.”
Âu Dương Thiển Thiển không ở đây, nàng không thể tự tiện sai bảo người của Ngục môn làm việc, hiện giờ xem ra, thế lực của phủ Chiến Vương cũng không tệ lắm, nàng có thể thoải mái sử dụng.
Nàng muốn đích thân xử lý Hứa Lâm, nếu không có Hứa Lâm thì nàng đã không phải dùng viên thuốc đó để giả bị bệnh đậu mùa.
Dung mạo của nữ nhân là quan trọng nhất, Sơ Tình phát hiện Hứa Lâm là chỗ tốt nhất để trút giận, không biết Hứa Lâm có thể chịu được sự trả thù này hay không.
“Sơ Tình suy nghĩ thật là chu đáo, ta lập tức đi ngay.”
Chu Thụy nghe là hiểu ngay, lập tức xoay người rời đi.
Sau khi Chu Thụy rời đi, Sơ Tình kéo tấm mặt nạ mỏng như cánh ve xuống, lộ ra dung nhan vốn có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...