Minh Uyên

Ngủ thẳng tới trưa hôm sau, ở trong phòng dùng qua ngọ thiện, phụ tử ôm nhau nằm trên giường nói chuyện phiếm!

“Chung Ly chính là Thu Kính Kha!”

“Đúng vậy! Chung Ly đúng là ‘chung ly’, cuối cùng cũng chia ly.” Mặc Minh Uyên từ trước đến nay luôn là hài tử ngoan ngoãn có hỏi tất đáp.

Biết Lâm Phong từng đổi tên bước chân vào giang hồ, Mặc Trầm Vân liền điều tra chuyện của hắn khi dùng tên giả Phong Lâm. Trong đó đề cập tới chuyện Phong Lâm có mối quan hệ mật thiết với Thu Kính Kha – được người giang hồ xưng danh ‘diễm kiếm công tử’, nên khi nhìn thấy Chung Ly, y liền biết dụng ý của Mặc Minh Uyên.

“Cũng khó trách Lâm Phong quốc chủ tìm không thấy Thu Kính Kha ngay dưới mí mắt mình. Chỉ cần là người nhận thức Thu Kính Kha đều biết, hắn vì diện mạo bên ngoài mà căm thù loại địa phương như tiểu quan quán tới tận xương tuỷ, dù thế nào Lâm Phong cũng không ngờ hắn sẽ tới nơi hắn căm thù nhất làm nghề hắn chán ghét nhất.” Mặc Trầm Vân vuốt ve mái tóc đen của nhân nhi trong lòng, cười nhẹ.

Mặc Minh Uyên cũng mỉm cười, “Đây gọi là điểm mù.” Thu Kính Kha là người thông minh, hơn nữa rất nhẫn tâm với chính mình, đối người mình yêu càng nhẫn tâm hơn. Người yêu hắn thực vất vả, mà người này là người đứng đầu một quốc gia lại càng vất vả.

Nhưng không thể không nói, Mặc Minh Uyên tán thưởng hắn: tại thời đại quân chủ tối thượng, hắn có gan theo đuổi thứ mình muốn, nhẫn tâm cự tuyệt người mình yêu.

“Nếu đổi Uyên nhi là Thu Kính Kha, ngươi sẽ làm thế nào?” Mặc Trầm Vân rất muốn biết cách làm của hắn.


“Ta a! Nếu thật sự yêu, ta sẽ bị hủy Lâm Phong quốc.” Mặc Minh Uyên nở nụ cười sáng lạn, đáp rõ ràng.

Như vậy, người hắn yêu sẽ không vì giang sơn mà do dự. Đương nhiên, nếu bởi thế mà người hắn yêu oán hận hắn, hắn sẽ không chút do dự vứt bỏ y – người như vậy, không đáng để hắn yêu.

“May mắn, lúc phụ vương muốn phong ta là thái tử, ta liền cự tuyệt.” Mặc Trầm Vân mặt không đổi sắc cười nói.

“Nếu đổi ngươi là Lâm Phong?” Tuy biết đáp án của y, nhưng có qua có lại mới công bằng! Tay Mặc Minh Uyên trụ trong lòng nam nhân, nâng cằm, hai mắt màu hổ phách nhìn y không chớp mắt.

“Uyên nhi nghĩ, phụ thân sẽ cho phép thứ trở ngại tình yêu của chúng ta tồn tại sao?” Nam nhân cười đến ôn nhã nhu tình, bàn tay vuốt ve chân trắng nõn của nhân nhi trong lòng.

Ngữ khí ôn nhu tới mức có thể nổi trên mặt nước, lại khiến người ta không thể hoài nghi.

Híp mắt lại, Mặc Minh Uyên lười nhác nằm úp sấp trên ngực nam nhân, tùy ý tay nam nhân làm càn, “Chúng ta, khác Lâm Phong và Thu Kính Kha.”

“Đúng vậy!” Mặc Trầm Vân thờ ơ đáp, hiện giờ tâm tư của y đều đặt trên thân thể thiếu niên.

Lúc ngón tay xâm nhập cơ thể vẫn có chút đau, nhưng với Mặc Minh Uyên mà nói, chút đau ấy không đáng kể. Với năng lực học hỏi siêu cường, hắn đã sớm học cách thả lỏng chính mình, không để mình bị thương.

“Ân….” Nhíu mi, tay ôm nam nhân thoáng xiết chặt. Cảm giác nam nhân dừng động tác tiến vào, mặt hắn giãn ra, mỉm cười, “Không sao, tiếp tục đi!”

“Uyên nhi nhẫn một chút.” Được cho phép, Mặc Trầm Vân lập tức xâm nhập, nội bích nóng bỏng ma xát với thứ cực đại tạo ra khoái ý không gì sánh được.

Mặc Minh Uyên nhắm mắt, từng trận rên rỉ thoát khỏi miệng.

Nhận thấy thiếu niên thả lỏng, nam nhân cong môi, tách hai chân thiếu niên, lộ ra u huyệt nho nhỏ đỏ bừng đang bao lấy dục vọng của chính mình, do trừu sáp mà niêm mạc thủy nhuận, lập loè như đóa hoa. Phân thân bị mật đạo vây lấy khiến khoái ý không ngừng dâng cao, mỗi một lần xâm nhập đều cảm thấy không đủ, thầm nghĩ phải chiếm giữ càng sâu.

Cao trào đến, thân thể hai người đồng thời căng thẳng, thở gấp, tình triều không ngừng.


Thật lâu sau, thân thể ấm áp phủ lên, nhẹ nhàng hôn hai gò má nhân nhi, cẩn thận ôn nhu.

“Uyên nhi.” Nam nhân thấp giọng hỏi.

“Ân?” Thiếu niên lười nhúc nhích, dùng giọng mũi đáp lại.

“Nửa tháng nữa, là sinh thần của ngươi. Muốn cái gì?” Vuốt mái tóc ướt mồ hôi của thiếu niên, Mặc Trầm Vân cười nhu tình như nước.

Sinh thần, không phải của “Mặc Minh Uyên”, mà chính là của Mạc Minh Diên. Trong miệng gọi Uyên nhi, nhưng thực tế Mặc Trầm Vân luôn phân chia hai linh hồn rõ ràng.

“Ta không muốn gì.” Hắn cũng không thiếu đồ vật này nọ.

“Nhưng, phụ thân rất muốn tặng Uyên nhi!” Ra vẻ khó xử nhăn mày, nam nhân xấu xa xoa hồng châu trước ngực thiếu niên, khẽ vân vê.

“Tùy ngươi.” Bất đắc dĩ lườm y một cái, không khí lực đẩy bàn tay đang tác loạn của Mặc Trầm Vân.

Cười đắc ý, nam nhân vẫn đang ở trong thân thể Mặc Minh Uyên liền lật người hắn lại, “A….” Ma sát kích thích khiến thiếu niên trở nên mềm nhũn.

Vô lực nằm úp sấp, đón nhận trừu sáp liên tiếp của nam nhân.


Nâng thắt lưng Mặc Minh Uyên, sáp nhập, tay phải chuyển đến trước người thiếu niên, cầm dục vọng của hắn vuốt ve.

Thân thể sau cao trào càng mẫn cảm, căn bản không chịu được kích thích như vậy, Mặc Minh Uyên vì khoái cảm dâng cao mà rơi lệ, “A a…. Ân, Trầm…. Trầm Vân a….”

Luật động nơi tay nam nhân càng nhanh hơn, tiến lên khẽ cắn vành tai thiếu niên, hạ thân thật lớn không ngừng trừu sáp, “Vậy, phụ thân tặng chính mình cho Uyên nhi a!”

Tặng như thế? Hắn có thể cự tuyệt sao?

“A ân….” Mặc Minh Uyên ngẩng đầu lên, mái tóc đen bóng tạo ra độ cung duyên dáng.

Ôm lấy Mặc Minh Uyên tựa vào trước người, Mặc Trầm Vân tách hai chân thiếu niên vòng qua thắt lưng mình, song chưởng cố định eo nhỏ nhắn, hung hăng trừu sáp mật huyệt sưng đỏ.

Mặc Minh Uyên vô lực tựa vào lòng nam nhân, tùy động tác lên xuống, tư thế này làm hắn có thể thấy rõ ràng dục vọng cực đại của thấy nam nhân thông thuận ra vào cơ thể mình, niêm trù theo chỗ kết hợp chậm rãi chảy xuống, phân thân trước người run rẩy, khát vọng.

Xấu hổ ngượng ngùng khiến hắn đỏ bừng mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui