Lâm Phong ở cực nam của đại lục, thủ đô Nhã Tụ.
Hành trình lần này là hai người lén quyết định, nên người biết không nhiều lắm, đi theo cũng chỉ có Đồng Vô Vũ, vì giữ bí mật, bọn họ sử dụng mã xa đi đường. Ba người với nhau, Mặc Trầm Vân dung mạo tuyệt thế hiển nhiên không đánh xe, trừ phi bọn họ muốn đưa tới một đống hoa si thảo si, sau đó toàn bộ đại lục đều biết hành tung của họ — thật ra, không phải không có nam nhân dung mạo mỹ lệ như vậy, nhưng khí chất Mặc Trầm Vân người khác bắt chước không được; mà Mặc Minh Uyên? Ngươi chờ mong người này đánh xe không bằng ảo tưởng con ngựa bỗng nhiên biết đường mà tự hành động; cho nên, loại trừ phụ tử Mặc gia, người duy nhất còn lại là Đồng Vô Vũ đành phải nhận trọng trách, may mắn, hắn là người có thể nói chuyện với động vật, dù không biết đánh xe cũng chẳng sao, chỉ cần hướng dẫn đường cho con ngựa là được rồi.
Hơn một tháng đi đường, cuối cùng ba người Mặc Trầm Vân cũng tới nơi.
Sau khi tới Nhã Tụ, chuyện đầu tiên Mặc Minh Uyên làm chính là ngã vào giường của khách *** ngủ một ngày một đêm. Dù sao, bên Thiên Khải có người hắn an bài quản lý, hắn không vội.
Đợi Mặc Minh Uyên nghỉ ngơi tốt, đã là ngày thứ ba bọn hắn đến Lâm Phong.
Trong khách phòng, Mặc Minh Uyên nhìn nam nhân có năm, sáu phần giống mình, đang nở nụ cười thanh thiển nhu hòa, khí chất xuất trần thoát tục, im lặng khiêu mi. Đồng Vô Vũ ngồi bên cạnh bất đắc dĩ cười khổ:
“Tại hạ thừa nhận, thuật dịch dung của Trần vương gia quả thật xảo đoạt thiên công, thần hồ kì kĩ, nhưng… Khí chất của ngài….” Thấy thế nào cũng không giống người thường a!
Không sai, nam nhân có dung mạo tương tự Mặc Minh Uyên chính là Trần vương Mặc Trầm Vân. Vì Mặc Minh Uyên nói hôm nay bọn họ muốn đi gặp một người, mà chỗ của người này không đường hoàng, cho nên hắn yêu cầu dịch dung. Nhưng thay đổi không dưới mười khuôn mặt, bất luận khó coi hay bình thường, chỉ cần là Mặc Trầm Vân, đều tản mát hào quang siêu phàm xuất trần, khiến người ta xem nhẹ mặt của y, chỉ chú ý khí chất. Nam nhân này cứ như bóng đèn ngàn oát.
“Không có cách, khí chất là trời sinh!” Mặc Trầm Vân bóc diện cụ bên ngoài, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ, nụ cười tao nhã.
“Một khi đã như vậy, ngươi liền ở lại khách *** chờ chúng ta!” Mặc Minh Uyên không chút do dự nói.
Hắn vừa dứt lời, Mặc Trầm Vân lập tức thu liễm khí tức, rõ ràng không hề di chuyển, lại khiến người ta cảm thấy nơi này không có người, thần kỳ đến cực điểm.
“….” Đã có bản lĩnh thế, còn đổi hết diện cụ này đến diện cụ khác làm gì? Chả lẽ muốn đùa giỡn bọn họ! Đồng Vô Vũ đầu đầy hắc tuyến, lơ đãng liếc thấy vẻ mặt không chút bất ngờ của Mặc Minh Uyên, khóe miệng cũng bắt đầu run rẩy…
Không, người bị đùa giỡn chỉ có mình mà thôi! Chắc chắn là thế!
Mang diện cụ, ba người bước ra khách ***.
*****
Từ cổ chí kim, nơi nào náo nhiệt nhất?
Đáp: làng chơi.
Mục đích của ba người Mặc Minh Uyên đúng là nơi mà hiện đại xưng là làng chơi, ở cổ đại thì mang cái tên nên thơ hơn – Phố hoa. Phạm vi thu nhỏ lại, chúng ta có “Thanh lâu” hay “Kỹ viện”. Đương nhiên, đại bộ phận có văn hóa có tu dưỡng ưa dùng hai chữ “Thanh lâu”, dù sao cũng không nên nói trắng ra, hàm súc sẽ bớt ngượng ngùng.
Vì lúc này là ban ngày, mà ban ngày phố hoa không buôn bán, nên quạnh quẽ đến quỷ dị, hoàn toàn không thấy vẻ xoa hoa đồi trụy của ban đêm.
Đi đến trước một tiểu quan quán tên là “Sở Sương các”, Đồng Vô Vũ thức thời tiến lên gõ cửa. Một lát, đại môn màu son chậm rãi mở ra. Một tiểu tư thanh tú xoa xoa mắt, ngáp dài đứng phía sau cửa, lười biếng nói: “Các vị gia, ban ngày tệ các không buôn bán, muốn tìm vui thỉnh buổi tối lại đến.”
“Tại hạ không đến tìm hoan.” Đồng Vô Vũ mỉm cười nói.
“Không phải tìm hoan? Vậy các vị là?” Thiếu niên lăn lộn ở nơi phong nguyệt vẫn có ánh mắt, nhìn ra ba người Đồng Vô Vũ dù mặc bình thường, nhưng khí chất không thường. Nên nghe hắn nói không tới tìm hoan mua vui, thiếu niên cũng không biến sắc, mà thật cẩn thận hỏi.
“Tại hạ muốn bái phỏng Chung Ly công tử.” Quay đầu nhìn Mặc Minh Uyên lười nhác tựa vào lòng Mặc Trầm Vân, Đồng Vô Vũ nói ý đồ đến với thiếu niên.
Chung Ly công tử, một năm trước xuất hiện ở “Sở Sương các”, dung mạo tuyệt đại khuynh đảo chúng sinh, một khúc tụ vũ kinh diễm hồng trần, từ đó trở thành đầu bài của “Sở Sương các”. Vô số quan to quý nhân vung tiền như rác, chỉ cần gặp được hắn, nhìn hắn vũ một khúc, nhưng người có thể gặp Chung Ly chẳng bao nhiêu. Bởi vì Chung Ly công tử định ra ba quy củ không tiếp: người có quyền không tiếp, người vô tài không tiếp, người vô đức không tiếp.
Điều kiện hà khắc như vậy không phải không ai kháng nghị, nhưng Chung Ly công tử vẫn chưa ký khế ước bán mình với “Sở Sương các”, nếu có người bức bách hắn, hắn có thể đi. Mà những người không thuộc ba loại không tiếp tự nhiên không muốn mỹ nhân ly khai, trong những người này lại có người đủ mánh khóe, có bọn họ làm chỗ dựa, người dám bức bách Chung Ly còn chưa xuất hiện.
Một mỹ nhân như vậy, ba người trước mặt lại nói muốn gặp, hơn nữa còn dùng khẩu khí bình thản như muốn gặp một người bình thường chứ không phải Chung Ly công tử đẹp nhất Lâm Phong.
Thiếu niên giật mình một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trên mặt lộ vẻ không dám tin, “Ngươi… Ngươi đang nói giỡn?”
“Thỉnh đem vật này chuyển giao Chung Ly công tử, công tử nhìn thấy tự nhiên biết làm thế nào.” Lấy ra mảnh hắc ngọc dài bằng ngón tay, Đồng Vô Vũ không quan tâm vẻ khiếp sợ cùng khinh thường của thiếu niên, mỉm cười như cũ.
Có chút hoài nghi nhìn hắc ngọc lạnh lẽo trong tay, thiếu niên gật đầu, “Ba vị thỉnh chờ!”
Nhìn thấy đại môn đóng lại, Đồng Vô Vũ cười nói: “Nếu không biết chắc tình báo hoàn toàn đúng, tại hạ thật khó tin người như hắn sẽ chịu khuất thân ở đâu!” Hơn nữa còn làm một tiểu quan.
Mặc Trầm Vân không biết “Người như hắn” rốt cuộc là thân phận gì, nhưng xuất phát từ tin tưởng Mặc Minh Uyên, y không hỏi.
“Ngay cả ngươi cũng không tin, huống chi người vội vàng tìm hắn.” Mặc Minh Uyên thản nhiên nói.
“Cũng đúng!” Đồng Vô Vũ cười, phe phẩy quạt.
Ước chừng một chén trà nhỏ, thiếu niên ra mở cửa, vẻ mặt cung kính nói với ba người: “Chung Ly công tử thỉnh ba vị vào!” Hai tay dâng hắc ngọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...