Vương phủ, đại sảnh.
Mặc Minh Uyên hơi nhíu mi, nhìn thiếu niên dù bị điểm huyệt đạo và trói chặt nhưng vẫn đứng thẳng tắp như trước, bắt đầu suy nghĩ, có phải bề ngoài của mình trông rất dễ ức hiếp không? Sao Mặc Trầm Vân vừa rời kinh thành, thiếu niên này liền khẩn cấp chạy tới vương phủ giết hắn.
Đã sớm biết Hạ Cấu Tịnh không cùng đoàn sứ giả rời khỏi Thiên Khải, mà ẩn thân nơi thám tử Hạ Sư cài vào, nhưng hắn vẫn không ngăn cản Mặc Trầm Vân rời kinh thành gặp bằng hữu.
Hắn và Mặc Trầm Vân đều biết, dù là tình huống nào, dạng cao thủ gì, trừ phi hắn tự nguyện, nếu không, muốn chế phục Mặc Minh Uyên rất khó, càng miễn bàn ám sát.
Nhưng Hạ Cấu Tịnh dám một mình lẻn vào vương phủ vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn còn tưởng rằng hài tử này sẽ mang thêm vài người!
Đương nhiên, võ công của Hạ Cấu Tịnh không tồi, ít nhất, thủ hạ Mặc Trầm Vân an bài đều bị đánh bại.
Đáng tiếc, thiếu niên rất đắc ý vênh váo, không nghĩ tới chuyện chống lại hai mắt của Mặc Minh Uyên, kết quả bị hắn thôi miên.
“Huy vương gia, ngươi nói ta nên xử trí ngươi thế nào?” Mặc Minh Uyên nâng cằm, tỏ vẻ khó xử hỏi thiếu niên vẻ mặt lạnh lùng.
Thiếu niên trừng Mặc Minh Uyên, cười lạnh: “Thế nào? Ngươi dám giết ta sao?” Đối với an toàn của mình, hắn vẫn có tự tin. Dù sao, hắn là đệ đệ duy nhất của Hạ Sư vương, hiện giờ Mặc Minh Uyên không muốn chống lại Hạ Sư cường binh hiếu chiến, tuyệt đối không dám giết hắn.
Mặc Minh Uyên liếc hắn một cái, “Huy vương gia rất thông minh cơ mà! Sao làm ra chuyện ngu xuân ám sát vương gia nước khác?”
“Ngươi….” Hạ Cấu Tịnh biến sắc, hung tợn trừng mắt Mặc Minh Uyên.
Đúng là tiểu lang. Mặc Minh Uyên cong môi, “Không biết quốc chủ Hạ Sư định lấy cái gì đổi đệ đệ của mình đây?” Khẩu khi của hắn rất thờ ơ, lại khiến Hạ Cấu Tịnh nhíu mày.
Hạ Cấu Tịnh rất rõ ràng, vương huynh của hắn chắc chắn cứu hắn trở về, vì tự tôn của y không cho phép đệ đệ của mình chết trong tay địch quốc. Nhưng khi hắn bị mang về Hạ Sư, chờ đợi hắn nhất định không phải cái ôm quan tâm của huynh trưởng, mà là roi và bàn ủi trong thiên lao. Huynh trưởng của hắn, là người lãnh khốc như thế….
Thấy thiếu niên trầm mặc, Mặc Minh Uyên thản nhiên nói: “Ta có thể thả ngươi.”
Hạ Cấu Tịnh mạnh ngẩng đầu, “Điều kiện!”
“Huy vương gia, ngươi cho rằng sự tồn tại của ngươi, có gì tốt với ta sao?” Mặc dù lời Minh Uyên tổn thương lòng tự trọng của Hạ Cấu Tịnh, nhưng đó là lời nói thật.
Tuy Hạ Cấu Tịnh chấp chưởng thượng thư tỉnh của Hạ Sư, nhưng Hạ Hồi Khâm không tín nhiệm bất kì ai. Đây là bi ai của Hạ Cấu Tịnh, cũng là bi ai của Hạ Hồi Khâm.
“Vậy….” Chính mình cũng hiểu được điểm ấy, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên thanh tú ngồi trên ghế, một thân thanh sam đơn bạc, mái tóc đen dài tới thắt lưng được buộc cao, Hạ Cấu Tịnh phát hiện mình không nhìn thấu thiên niên hơn mình một tuổi này.
“Chỉ cần ngươi đừng tiếp tục phái người vô tội tới chịu chết là được rồi.” Hắn không ngại lấy đi tính mạng của kẻ không biết tự lượng sức mình, nhưng hắn không phải động vật máu lạnh xem mạng người như cỏ rác.
“Chỉ như vậy?” Hạ Cấu Tịnh không thể tin kêu lên.
“Chỉ như vậy.” Bắt chéo chân, Mặc Minh Uyên nói.
“Ngươi không sợ sau khi thả ta, ta lại phái người tới giết ngươi?”
Vẫn chỉ là hài tử a! Hỏi như vậy, liền biết sau này hắn không làm nữa. Mặc Minh Uyên chọn mi, “Không sợ!”
“Vì sao?” Hắn không hiểu. Chỉ cần lấy hắn uy hiếp, chắc chắn vương huynh sẽ thỏa hiệp, Thiên Khải sẽ có lợi lớn, hắn không rõ vì sao Mặc Minh Uyên buông tha cơ hội tốt như vậy.
“Từ đầu đến cuối, Thiên Khải và Hạ Sư tranh chấp đều do vương huynh của ngươi khơi mào, Thiên Khải chỉ bị động phản kích. Huy vương gia, không phải ai cũng thích chiến tranh!” Ý vị thâm trường nhìn thiếu niên một cái, Mặc Minh Uyên đứng lên, ra khỏi đại sảnh.
*****
“Sao ngươi còn chưa đi?” Nhìn thấy người tới tự nhiên ngồi xuống ghế, Mặc Minh Uyên có chút kinh ngạc nhướng mày.
“Ta cao hứng!” Thiếu niên bốc đồng đáp một câu, tò mò nhìn bàn cờ phức tạp, “Đây là ván cờ của ngươi với ai?”
Mặc Minh Uyên cũng không để ý, đạm nói: “Là ta và phụ thân.” Đây là ván cuối Mặc Trầm Vân chơi với hắn trước khi đi, hắn chấp hắc, mà bạch kì… Thắng ba mục.
Hắn và Mặc Trầm Vân kì nghệ tương xứng, hôm qua là lần đầu phân ra thắng bại, trước kia đều là cờ hoà. Hắn khéo bố cục, mà Mặc Trầm Vân tinh ranh chờ cơ hội. Một ván này, Mặc Trầm Vân bắt được sai lầm nho nhỏ của hắn, một lần bắt được rồng lớn, cuối cùng, hắn thua ba mục.
“Ngươi là hắc kì!” Hạ Cấu Tịnh khẳng định.
“Sao ngươi biết?” Hứng thú nhìn thiếu niên, Mặc Minh Uyên hỏi.
“Xem là biết! Bàn cờ này, hắc kì bố cục tinh diệu, tính toán chuẩn; mà bạch kì lại xảo diệu hóa giải thế tiến công của hắc kì, hơn nữa chờ hắc kì sai lầm, bắt được thắng lợi. Vương huynh nói, theo phương thức chơi cờ có thể nhìn ra tính cách của đối phương, mà phương thức của hắc kì rất giống ngươi.” Sắp xếp nửa năm, lợi dụng hứng thú của huynh trưởng với hắn, bắt Gia Tiếp, bày mưu tính kế, thấy thế nào cũng giống chủ nhân của hắc kì.
Hạ Hồi Khâm sao? Quả nhiên là đối thủ tốt. Mặc Minh Uyên hạ mi mắt, che lại con ngươi sắc bén.
“Uy, chúng ta chơi đi!” Thấy Mặc Minh Uyên im lặng, thiếu niên hưng trí bừng bừng nói. Hai tay thu thập bạch kì trên bàn vào hộp.
“Được!” Mặc Minh Uyên chậm rãi thu thập hắc kì.
Thu thập bàn cờ xong, Mặc Minh Uyên nắm quân cờ trong tay, “Đoán quân đi!”
“Chẵn!” Không chút do dự.
Đếm đếm, tám quân, là chẵn. Mặc Minh Uyên đẩy hộp cờ tới trước mặt Hạ Cấu Tịnh, cũng tiếp nhận hộp cờ thiếu niên đẩy tới, đặt trong tầm tay.
“Hắc kì đi trước!” Mặc Minh Uyên làm động tác thỉnh.
Hạ Cấu Tịnh cũng không khách khí, cầm quân đen, “Ba” một tiếng, quân cờ tiếp xúc với bàn cờ phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe.
Nói thực, kì nghệ của Hạ Cấu Tịnh không tồi, bố cục cũng xảo diệu. Nhưng nóng vội, rất nhiều sai lầm không nên phạm phải đều phạm. Theo như lời hắn, chơi cờ có thể thấy được tính cách của một người, mà Hạ Cấu Tịnh thông minh tàn nhẫn có thừa, nhưng vẫn ngây thơ tùy hứng .
Bất động thanh sắc cắt đứt đường lui của Hạ Cấu Tịnh, Mặc Minh Uyên hạ kết luận.
Số lượng, Mặc Minh Uyên thắng năm mục, cũng không quá nhiều, nhưng khiến hài tử tâm cao khí ngạo tức giận đến trừng mắt.
“Ngươi thật sự không tồi ” Mặc Minh Uyên thu thập bàn cờ, đạm nói.
“Nhưng vẫn bại bởi ngươi!” Hạ Cấu Tịnh tức giận nói.
“Ngươi muốn thắng ta, đại khái còn phải luyện mười năm.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không tiến bộ. Mặc Minh Uyên thành thực nói.
Hạ Cấu Tịnh hờn mát hừ một tiếng, đứng lên: “Ta phải đi!”
“Không tiễn.” Mặc Minh Uyên thong thả nói.
Nghe vậy, sắc mặt thiếu niên càng khó nhìn, dùng sức dậm chân, nhảy lên, bóng dáng tiêu thất.
Mặc Minh Uyên nhíu mày nhìn dấu chân trên mặt đất, buồn bực nghĩ: hài tử này làm sao vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...