Một quốc gia đứng đầu sắc lập vương hậu, quá trình của nó tương đối rườm rà.
Đầu tiên, vương thượng phải lâm hiên mệnh sử, sứ giả đảm trách đại hôn phải là quan lớn. Mà lần này do thừa tướng cùng tông chính đảm nhiệm, phó sứ giả.
Sứ giả dẫn người tới nữ gia – đương nhiên, vì vương hậu tương lai là nam, liền sửa thành nam phương (nhà trai), đứng ngoài đại môn của nam phương; chủ nhân của nam phương tức phụ thân của Vũ Văn Nghiêu đã qua đời, nên thúc thúc thay mặt đứng ở chính đường; sứ giả bên ngoài nói, “Mỗ phụng chế nạp thải” , tân giả sẽ truyền lời này cho chủ nhân của nam phương, chủ nhân của nam phương sẽ đáp: “Mông chế phóng, thần mỗ bất cảm từ.” Tân giả đi ra truyền cho sứ giả. Vì thế, chủ nhân được dẫn đường ra nghênh đón sứ giả, sứ giả và người đi cùng tiến vào chính đường, đứng một hướng đã quy định, sứ giả nói, “Hữu chế”. Rồi tuyên bố bắt đầu đọc chế thư của vương thượng, chủ nhân chắp tay bái. Sứ giả tuyên đọc chế thư, sau đó chủ nhân lại chắp tay bái. Sứ giả lấy chim nhạn trong tay quan viên – đây là phần lễ hỏi thứ nhất, cấp chủ nhân. Sau đó lại giao cho chủ nhân một phần biểu án, chủ nhân viết đáp văn cho chế thư của vương thượng.
Sau nạp thải (tặng lễ vật) là vấn danh.
Sứ giả trở về, quan viên phụ trách bói toán sẽ dùng tính danh, sinh thần của nam phương để bói, nếu kết quả vi cát, vậy mấy ngày sau sẽ tiếp nhận nghi thức nạp cát, tức là, báo cho nam phương biết may mắn, sau đó nạp chinh, tức tặng sính lễ cho nam phương. Sau nạp chinh, chọn ngày đại hôn, sứ giả lại đến nam phương cáo kì.
Nạp thải, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, cáo kì đều có nghi thức trịnh trọng rườm rà, mỗi lần sứ giả đều phải tuyên đọc chế thư của vương thượng, chủ nhân nam phương cũng tương ứng đưa lên đáp văn.
Nghi thức ngay sát cáo kì, trước một ngày, người chuyên trách bố trí cung điện phải trông coi trước cửa nam phương và vương hậu tương lai.
Dù vương hậu là nam, nghi thức cũng không ít.
Tuy Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên không phải sứ giả, nhưng Mặc Minh Uyên thân là phó thừa tường phải xử lý rất nhiều chuyện, Mặc Trầm Vân cũng phải giúp đối đáp quan viên các phủ.
Mà tin tức quốc chủ Thiên Khải lập hậu cũng truyền tới các quốc gia khác, đương nhiên bao gồm Hạ Sư hiện giờ đang trở mặt với Thiên Khải.
“Đầu tiên là thông qua luật nam nam thành thân, hiện giờ quốc chủ lại lập nam tử vi hậu, Thiên Khải càng ngày càng thú vị.” Hạ Hồi Khâm tà nghễ liếc thiếp mời đỏ thẫm trong tay nội thị, cười nói.
“Bệ hạ, thỉnh phái thần đệ đến Thiên Khải.” Hạ Cấu Tịnh nửa quỳ, nghiêm mặt nói.
“Cũng được, ngươi đi đi! Thuận tiện xem Lôi Hành Vũ và Tập Vi đã chết chưa, nếu còn sống…. Liền xử lý!” Dù sao cũng cứu không được.
“Vâng, thần đệ tuân mệnh.” Hạ Cấu Tịnh vui sướng nói.
*****
Đặt khăn lụa bạch sắc lên bàn, Mặc Minh Uyên buồn ngủ ngáp dài, một giọt nước mắt trong suốt thoát khỏi hốc mắt, treo trên mi.
“Mệt mỏi?” Mặc Trầm Vân đẩy cửa vào, tươi cười hỏi.
“Ân!” Gật gật đầu.
“Hoàn hảo, công việc còn lại chỉ cần giao thủ hạ là được, Uyên nhi có thể nghỉ ngơi.” Nam nhân đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng rót trà trong tay vào chén.
Mặc Minh Uyên lau lệ nơi khóe mắt, lười biếng ngã người về phía sau, tựa vào ghế, chỉ chỉ khăn lụa bạch sắc, “Nhìn xem! Đồ Lam truyền tới.” Bưng chén trà Mặc Trầm Vân đưa, ngửi một chút, “Trà sâm?”
“Đúng vậy! Bởi vì Uyên nhi rất vất vả.” Mặc Trầm Vân cầm khăn lụa, hướng Mặc Minh Uyên mỉm cười, “Cố ý bảo người trong phủ chuẩn bị, phải uống hết!”
Bất đắc dĩ cười, uống từng ngụm trà sâm.
Thấy nội dung trên khăn lụa, sắc mặt Mặc Trầm Vân khẽ biến.
“Thế nào?” Uống ngụm trà cuối cùng, Mặc Minh Uyên nhìn về phía nam nhân.
Thu lại thần sắc kinh ngạc, Mặc Trầm Vân ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tao nhã cười nói: “Thực chấn động.”
“Cho nên nói, lúc này mới gọi là phẫn trư ăn lão hổ a.” Mặc Minh Uyên cong môi cười khẽ.
“Lâm Phong vương tử, quả thật không đơn giản.” Mặc Trầm Vân dương dương tự đắc nhìn khăn lụa trong tay, “Không ai có thể ngờ, thân là vương tử lại giả ngây giả dại mười mấy năm.”
“Lợi hại hơn chính là, hắn phẫn kẻ điên, đồng thời còn có thể lấy thân phận người thường trở thành hiệp khách nổi danh trên giang hồ, chiêu binh mãi mã. Thừa dịp các khác huynh đệ đánh nhau túi bụi thì nắm giữ binh quyền Lâm Phong, bước lên vương vị.” Trong mắt Mặc Minh Uyên tràn đầy tán thưởng.
Mặc Trầm Vân gật đầu, cười nói: “Vượt xa những huynh đệ không ra hồn của hắn, hiện giờ Lâm Phong có một quốc chủ bất phàm. Như vậy, Uyên nhi tính toán thế nào?”
“Trầm Vân đoán xem.” Thiếu niên nháy mắt mấy cái, lần đầu biểu hiện vẻ hoạt bát xứng với tuổi.
“Uyên nhi tin tưởng phụ thân như vậy, nếu phụ thân đoán không ra chẳng phải cô phụ Uyên nhi.” Nhướng mày, nam nhân cười đến khuynh túy hồng trần, “Uyên nhi muốn kết minh với Lâm Phong?” Dùng câu hỏi, nhưng khẩu khí tự tin.
Mặc Minh Uyên thản nhiên cười.
“Nhưng, Thiên Khải dựa vào cái gì để Lâm Phong đồng ý kết minh?”
Hiện giờ trên đại lục, binh lực cực mạnh là Hạ Sư, vững chắc nhất là Lâm Phong, tuy Thiên Khải có được khoáng sản từ Gia Tiếp, nhưng luận binh lực, bọn họ chỉ có Hàn Cảnh Hạo và Ti lão tướng quân là hai đại tướng xuất sắc; luận căn cơ, cũng không mạnh như Lâm Phong.
Hiện giờ tân vương của Lâm Phòng chiêu mộ được rất nhiều mãnh tướng chiến lực phi phàm, chỉ cần có tâm, tu dưỡng vài năm là có thể bắt được Thiên Khải. Tuy làm như vậy sẽ khiến Hạ Sư bắn ngược, nhưng chỉ cần ném mồi câu, Hạ Sư vương liền kết minh với Lâm Phong đối phó Thiên Khải. Tình thế như vậy, muốn cùng Lâm Phong kết minh, không thể nghi ngờ là thiên phương dạ đàm.
Lâm Phong có thể chịu nhục mười mấy năm, dã tâm của hắn chắc chắn không chỉ là Lâm Phong quốc. Đổi lại cách nói, người này và Hạ Hồi Khâm, căn bản là một loại người.
“Trầm Vân đã cho ta biết rõ nội tình của Lâm Phong, chả nhẽ đó không phải lợi thế để chúng ta kết minh sao?” Mặc Minh Uyên chọn mi, ngữ khí lười nhác lại lộ ra tự tin không thể nghi ngờ.
Nam nhân nâng cằm, yên lặng nhìn nhân nhi, cười nhưng không nói.
Mặc Minh Uyên đứng lên, mỉm cười: “Đi thôi! Nên trở về phủ.”
Không cần ngôn ngữ, giữa bọn họ không cần ngôn ngữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...