Minh Uyên

“Uyên nhi, quả là vật tẫn kỳ dụng!” Tiễn bước đám người Hàn Ngạo Tình, Mặc Trầm Vân thản nhiên cười nói. Hoàn toàn thu phục bốn người này, lại không cần tự tay loại bỏ hai người Tập Vi, vẹn toàn đôi bên.

Tuy bốn người Hàn Ngạo Tình được y cứu, nhưng dù sao họ cũng là người Hạ Sư, vẫn lưu luyến quốc gia của mình, chỉ hận Hạ Sư vương không để bọn họ trở về Hạ Sư. Hiện giờ giao Tập Lôi cho bọn họ, một lần nữa khơi mào bất mãn của Hạ Sư vương, lại được bọn họ cảm kích, mà cái giá phải trả chẳng đáng bao nhiêu, lần mua bán này không lỗ, ngược lại còn lời lớn.

“Vừa rồi các ngươi quyết định cái gì?” Lúc nãy Mặc Minh Uyên ngủ gà ngủ gật, nên không nghe được bọn họ thương nghị.

“Vũ Văn Nghiêu quyết định thành thân với Giác nhi, định sáng mai tuyên bố.” Mặc Trầm Vân đem Mặc Nhi ngủ say sưa đặt trên bàn trà, đứng dậy đến trước mặt Mặc Minh Uyên, hướng hắn vươn tay.

Chọn mi, vươn tay đặt vào tay Mặc Trầm Vân, đứng dậy: “Hắn định phong mình làm gì, vương hậu hay… Vương phu?”

“Uyên nhi cho rằng các đại thần khó khăn lắm mới tiếp nhận chuyện nam nam thành thân, giờ sẽ đồng ý cho vương thượng xuất giá sao?” Mặc Trầm Vân tự tiếu phi tiếu cúi đầu nhìn thiếu niên, kéo hắn ra ngoài đại sảnh.

Nên dùng cơm trưa.

“Cho nên, Vũ Văn Nghiêu định ủy khuất chính mình a!” Mặc Minh Uyên cong khóe môi. Nam nhân khí phách kia bị gọi là hoàng hậu nương nương, chắc chắn rất thú vị!

“Chỉ cần trên giường chiếm thượng phong, là phu là thê, cũng không sao!” Đương nhiên, Mặc Trầm Vân cũng thực chờ mong ngày gọi Vũ Văn Nghiêu là “Nương nương”. Lúc người cường thế đuối lý phải chịu thế nhược, dù trên danh nghĩa hay thực tế, đều khiến người xem cảm thấy sung sướng.

“….” Mặc Minh Uyên cười không nói.


*****

Dùng xong ngọ thiện, Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên ngồi bên hồ sen nở đầy hoa , hai người đối diện nhau, ở giữa là một bàn cờ.

Mặc Trầm Vân quân trắng, Mặc Minh Uyên quân đen.

Bạch kì dao động không chừng, giảo hoạt thay đổi; hắc kì khí định thần nhàn, từng bước đánh bại.

Song phương giằng co, có thể nói là kỳ phùng địch thủ.

Uống nước ô mai lạnh ngon miệng, Mặc Trầm Vân cười tươi: “Cùng Uyên nhi đánh cờ rất vui, nhưng khó dành được thắng lợi a!”

Một ván này, hòa.

“Lại?” Nhìn hạ nhân thu quân cờ vào hộp, Mặc Minh Uyên vẫn chưa hết toan tính. Hiếm có người đẩy hắn vào thế không thể xoay sở như vậy, hắn vốn thích chơi cờ, hiển nhiên muốn chơi thêm mấy ván.

“Nếu Uyên nhi muốn…” Mặc Trầm Vân cười nói: “Quân đen đi trước.”

Mặc Minh Uyên không từ chối, cầm một quân cờ ngọc thạch sáng bóng, đang định hạ…


“Vương gia, tiểu vương gia! Có khách nhân!” Vương bá vội vã chạy tới, kêu lên.

Thu hồi tay, Mặc Minh Uyên diện vô biểu tình nhìn về phía Vương bá, đạm nói: “Xem ra, cấm đoán một tháng cũng không khiến quản gia đại nhân học được cách trầm tĩnh!”

“Vậy lại cấm đoán một tháng?” Mặc Trầm Vân cười như mộc xuân phong.

Nghe thế, Vương Trì sợ tới mức thân thể cứng đờ, ngã oạch xuống đất. Đau đến nước mắt lưng tròng nhìn về phía hai vị chủ nhân.

Mặc Minh Uyên co rút khóe miệng, “Đứng lên, quỳ rạp trên mặt đất giống cái gì.” Lão ngoan đồng này thật là…

“Vâng!” Vương bá cũng xem như tinh ranh, nghe khẩu khí của Mặc Minh Uyên liền biết mình sẽ không bị phạt, vui vẻ đứng lên, cười ha hả tiêu sái đến trước mặt chủ nhân.

“Khách nhân là ai?” Mặc Minh Uyên không nhìn vẻ mặt lấy lòng của Vương Trì, trực tiếp hỏi.

“Ta không biết, nhưng hắn có lệnh bài của tiểu vương gia.” Vương bá lắc đầu cười nói.

Mặc Trầm Vân chọn mi nhìn về phía Mặc Minh Uyên, đối phương hiểu ý nói: “Thỉnh khách nhân đến đây!”


“Vâng!”

“Là Đồng Vô Vũ.” Lệnh bài của hắn chỉ cho một người.

“Nga, vừa lúc phụ thân cũng muốn gặp Ngự gia trong truyền thuyết .” Y chỉ thấy người nọ một lần, lần đó là đến xem Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu, thoáng nhìn nam tử luôn đứng sau quầy, không nghĩ nhiều. Sau nghe Uyên nhi nhắc mới nhớ tới, chỉ cảm thấy người này tao nhã, kì thực bất lộ thanh sắc.

Một lát sau, nam tử một thân y phục vàng nhạt mỉm cười đi tới.

“Không ngờ ngươi chủ động tới đây.” Không mặn không nhạt liếc nam tử một cái, Mặc Minh Uyên phất tay cho lui tất cả hạ nhân.

“Bởi vì Thanh vương gia không đến gặp tại hạ, tại hạ khó nhịn tương tư, đành phải mặt dày tới cửa cầu kiến.” Miệng nói lời mờ ám, nhìn về phía Mặc Trầm Vân, trong mắt là trêu tức không hề che dấu.

Mặc Trầm Vân mỉm cười, chăm chú nhìn nam tử, cũng không sinh khí.

“Là bổn vương chậm trễ Vô Vũ. Nếu như thế, sau này Vô Vũ cứ ở lại vương phủ, bổn vương chắc chắn hảo hảo đối đãi ngươi.” Mặc Minh Uyên diện vô biểu tình nhìn nam tử, khẩu khí lại lười biếng, hình thành tương phản thật lớn.

Đồng Vô Vũ nghe xong, chẳng những mất hứng, còn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Không cần không cần, hiện giờ Vô Vũ có chỗ ở rất tốt, sẽ không quấy rầy hai vị.” Nói giỡn, hắn dám ở, Mặc Trầm Vân phúc hắc này nhất định chỉnh chết hắn, hắn còn chưa sống đủ đâu.

“Nói đi! Chuyện gì?” Lười hù dọa hắn, Mặc Minh Uyên đi thẳng vào vấn đề.

“Hạ Sư vương đã tra ra lai lịch của Đồ Lam.” Đồng Vô Vũ đáp ngắn gọn lưu loát. Theo hiểu biết của hắn về Mặc Minh Uyên, người này không thích quanh co lòng vòng, cho nên hắn phải tận lực dùng từ ngắn gọn mà nói.

Tin tức này, Mặc Minh Uyên cũng không bất ngờ, nếu điểm ấy nam nhân kia cũng tra không ra, y không xứng được hắn và Mặc Trầm Vân coi trọng. Trao đổi ánh mắt với Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên thờ ơ hỏi: “Như vậy, phản ứng của y?”


“Có vẻ y chưa định đối phó ngươi, nhưng thật ra đệ đệ của Hạ quốc chủ, hận ngươi nghiến răng nghiến lợi a!” Nói tới đây, khẩu khí của Đồng Vô Vũ có chút khinh thường.

Bằng Hạ Cấu Tịnh đã muốn đối phó Mặc Minh Uyên, hoàn toàn không biết tự lượng sức mình. Không nói đến bên người Mặc Minh Uyên có Mặc Trầm Vân, chính là Ngự gia tuyệt đối không cho phép Mặc Minh Uyên chịu thương tổn.

Ngự gia nắm giữ tin tức trong thiên hạ, nhưng cũng vì vậy bị các quốc gia kiêng kị chèn ép, ngay cả lấy tên giả xuất hiện trước mặt thế nhân cũng khó. Ngự gia, luôn chờ đợi người có thể giúp Ngự gia quang minh chính đại xuất hiện. Mà vô tình biết được Mặc Minh Uyên bất phàm, các vị trưởng bối trong tộc liền hiểu, người bọn họ chờ đợi nhiều năm đã xuất hiện, phái hắn đến bên cạnh giúp đỡ Mặc Minh Uyên, chỉ vì ngày Ngự gia tái hiện thế gian.

Hắn chưa từng nói cho Mặc Minh Uyên nguyên nhân, Mặc Minh Uyên cũng không hỏi hắn. Hắn biết, người có trí tuệ trác tuyệt này hiểu được ý đồ của mình, cho nên hắn càng thêm bội phục, tận tâm trợ giúp.

Mặc Minh Uyên là hy vọng của Ngự gia, sao hắn có thể để những kẻ râu ria xúc phạm Mặc Minh Uyên! Tuyệt đối không cho phép!

“Đệ đệ của Hạ Sư vương, Hạ ‘hầu tinh’?” Mặc Trầm Vân mỉm cười hỏi.

Nghe ra nam nhân cố ý niệm âm, trong mắt Mặc Minh Uyên hiện lên ý cười: người này a, luôn như thế…

“Đúng vậy!” Hiển nhiên Đồng Vô Vũ cũng nghe ra, nén cười, nói: “Dù Hạ… Hạ Cấu Tịnh muốn đối phó Thanh vương mà bị Hạ Sư vương trách cứ, nhưng hắn cũng không từ bỏ, trực tiếp hạ lệnh cho ám vệ, mệnh bọn họ lẻn vào Thiên Khải ám sát.” Do dự một chốc, vẫn không sử dụng cách gọi của Mặc Trầm Vân.

Cong khóe môi, Mặc Minh Uyên khẽ cười nói: “Không biết Hạ Cấu Tịnh rất ngoan độc, hay rất ngu xuẩn!” Chưa nói Thiên Khải là địa bàn của hắn, cũng không ngẫm lại bên người hắn có bao nhiêu cao thủ, ám vệ đả thương được hắn mới kỳ quái.

“Tuy nói thế, nhưng không thể không phòng.” Mặc Trầm Vân khẽ cười. Mặc dù có y, nhưng không phải lúc nào y cũng thời thời khắc khắc bên cạnh Uyên nhi, y không muốn Uyên nhi lại rời khỏi y — tuy rằng lần trước Uyên nhi cố ý.

Mặc Minh Uyên nhún vai, từ chối cho ý kiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui