Bị ép đi theo Mặc Trầm Vân lên mã xa, hai người ngồi xuống, Mặc Trầm Vân liền phân phó Đức thúc đánh xe hồi phủ.
“Uyên nhi!”
“Gì?” Hữu khí vô lực đáp lại.
“Chuyện người thừa kế của Giác nhi, ta đã tìm được cách giải quyết, cho nên, không cần ngươi ‘hỗ trợ’.” Gắt gao ôm Mặc Minh Uyên vào lòng, nam nhân tựa trên vai thiếu niên, ngữ khí dịu dàng mang theo bình tĩnh trước cơn bão táp.
Giải quyết? Sẽ không phải . . . . . Khóe miệng Mặc Minh Uyên co rút.
Hắn nhớ tới nam nam sinh tử trong miệng đám đồng nghiệp nữ! Chả lẽ người này tìm được phương pháp làm nam nhân sinh con? Nếu là người khác, chắc chắn hắn không tin, nhưng đổi thành nam nhân này, hắn từng nói, dù nam nhân này nói y có thể sinh tiểu hài tử hắn cũng không giật mình.
Mà, quả nhiên y mưu tính sâu xa, đã sớm nghĩ vấn đề người thừa kế. Dù Mặc Minh Uyên cũng không thể không bội phục “Phụ vương” này.
“Còn nữa, phụ thân không thích Uyên nhi gọi ta ‘phụ vương’ đâu. Cho nên, nếu lần sau để phụ vương nghe được Uyên nhi gọi phụ thân là ‘phụ vương’, phụ thân sẽ ở trước mặt mọi người. . . . . . Hôn ngươi!” Nụ hôn rơi xuống chiếc gáy trắng nõn của thiếu niên.
Bởi vì hai tay bị trụ, Mặc Minh Uyên không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý Mặc Trầm Vân bài bố.
Không thể không nói, thói quen thực đáng sợ. Vốn bị Mặc Trầm Vân hôn một chút, Mặc Minh Uyên liền mặt đỏ tới mang tai, nhưng qua mấy ngày huấn luyện, hắn lại có thể mặt không đổi sắc mặc nam nhân vừa cắn vừa hôn.
Tiếp tục như vậy, dù ngày nào đó y đem hắn ăn mạt tịnh, hắn cũng không có cảm giác quá lớn a! Tại thời điểm thế này, Mặc Minh Uyên vẫn có thể nghĩ linh tinh, không biết nên nói thần kinh của hắn rất lớn, hay là nói kỹ thuật của Đại Mặc không được tốt lắm?
Mẫn cảm phát hiện nhân nhi trong lòng phân tâm, Mặc Trầm Vân hờn giận tăng lực đạo nơi tay, khiến Mặc Minh Uyên đau đến tỉnh lại.
“Uyên nhi không ngoan nga, lại thất thần trước mặt phụ thân!” Cười say lòng người, phượng mâu hiện lên một tia đỏ ửng. Mặc Trầm Vân vươn tay nâng cằm thanh sam thiếu niên: “Phụ thân nên phạt Uyên nhi thế nào đây? Hở?”
“Ngươi đừng quá đáng, Mặc Trầm Vân!” Không phản kháng là vì lười phản kháng, cũng không chứng tỏ hắn ngầm đồng ý hành vi của y. Khéo léo thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nam nhân, Mặc Minh Uyên đạm mạc nhìn y, ngữ điệu hơi trầm xuống.
Không ngờ, nhìn thấy hắn tức giận, chẳng những Mặc Trầm Vân không lo lắng, ngược lại cười đến vui vẻ . Không phải mặt nạ ngụy trang, mà là tươi cười chân thật.
“Uyên nhi, rốt cục ngươi cũng lộ ra tâm trạng chân thật với phụ thân, phụ thân thực vui vẻ!” Lại ôm Mặc Minh Uyên vào lòng, hôn nhẹ đỉnh đầu thiếu niên.
Giật mình, Mặc Minh Uyên hiểu rõ.
Nếu nói tươi cười của nam nhân là mặt nạ, sự lười biếng của hắn, sao không phải mặt nạ chứ? Hắn ít lộ ra tâm trạng thực sự trước mặt người khác, ngay cả cha mẹ của hắn. Dù tức giận với Long Mâu, tâm của hắn vẫn một mảnh hờ hững.
Chỉ có Mặc Trầm Vân là khác, sự bất đắc dĩ của hắn với y là phát ra từ nội tâm. Y hôn hắn, hắn sẽ xấu hổ; y trêu đùa hắn, hắn sẽ phiền não; y có việc giấu hắn, hắn sẽ hờn giận. . . . . .
Như vậy, là thích sao?
Mặc Trầm Vân đang muốn nói gì đó, ngoài xe lại vang lên thanh âm của Đức thúc: “Vương gia, tiểu vương gia, tới rồi!”
“Tốt lắm, chúng ta vào trước!” Đi vào nói sau.
Để Mặc Trầm Vân kéo vào phủ, Mặc Minh Uyên vẫn chìm đắm vào ý nghĩ có lẽ mình đã thích Mặc Trầm Vân.
Đi vào chính sảnh, mỹ nhân vận nam trang đã lâu không thấy đang ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt nôn nóng bất an, hai tay bạch ngọc nắm chặt.
“Minh uyên, ngươi đã trở lại!” Thấy Mặc Trầm Vân và Mặc Minh Uyên tiến vào, Liệt Phượng Nhi vội vàng đứng lên, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Mặc Trầm Vân, lao thẳng tới Mặc Minh Uyên, như trút được gánh nặng, nở nụ cười.
Buông tay Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên tiến lên từng bước, “Làm sao vậy? Có gì mà kích động?”
“Minh Uyên, ta gặp Hạ Hồi Khâm!” Liệt Phượng Nhi thốt ra.
*****
Trong thư phòng vương phủ, Mặc Trầm Vân, Mặc Minh Uyên và Liệt Phượng Nhi đều ngồi một phía.
“Liệt cô nương, ngươi nói ngươi gặp Hạ Sư vương, là gặp ở đâu?” Mặc Trầm Vân cười như mộc xuân phong.
Liệt Phượng Nhi run lên một chút, không dám chần chờ, đáp: “Là ở Thiên Sơn Hạo Nguyệt lâu!” Tuy dung mạo Mặc Trầm Vân cực mĩ, cười thực ôn nhu, nàng lại vừa kính vừa sợ y, trực giác nói cho nàng, người này còn đáng sợ hơn Hạ Sư vương.
Như lần đầu nhìn thấy Mặc Minh Uyên, trực giác nói cho nàng biết, hắn và nàng tới từ một thế giới, hắn sẽ bảo hộ nàng.
“Sáng nay, ta ở trù phòng cùng đại trù nghiên cứu thực đơn mới, sau đó một tiểu nhị chạy vào nói, có hai vị khách quý đến, gọi một bàn mỹ thực. Ta tò mò trốn một bên nhìn lén, lại thấy Hạ Hồi Khâm và cận vệ của y Lôi Hành Vũ. Ta sợ hãi, vội vội vàng vàng chạy về!” Liệt Phượng Nhi đáng thương hề hề nhìn Mặc Minh Uyên: “Minh Yyên, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Người kia có tới bắt ta phải không? Làm sao bây giờ a? !”
Mặc Minh Uyên khẽ nhếch mi, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, y không tới tìm ngươi! Dù vậy, y cũng không thể mang ngươi đi. Y vì Tập Vi mà đến!”
“Không ngờ y sẽ đến nhanh như vậy!” Mặc Trầm Vân mỉm cười.
“Có lẽ từ lúc sứ giả trở về y liền xuất phát.” Mặc Minh Uyên nâng cằm, bộ dáng lười biếng như cũ, “May mà phát hiện đúng lúc.”
“Người kia tới cứu Tập Vi ư?” Liệt Phượng Nhi kinh ngạc địa kêu lên: “Người kia mà cũng đến cứu Tập Vi?” Trong lòng của nàng, Hạ Hồi Khâm là kẻ lãnh khốc vô tình.
“Phượng Nhi, lát nữa ta sẽ đưa ngươi tới phủ Thừa tướng, mấy ngày nay ngươi tạm thời ở đó, đừng xuất môn. Biết không?” Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên đưa nàng tới chỗ Ti Hằng mới yên tâm. Mấy đời Ti gia đều bảo hộ Thiên Khải, dù thế hệ Ti Hằng bỏ võ theo văn, nhưng Ti lão gia vẫn nắm giữ một phần ba binh quyền của Thiên Khải, phủ Thừa tướng có không ít tinh binh của lão tướng quân thủ vệ. Hạ Hồi Khâm to gan lớn mật tới mức nào cũng không dám xông vào phủ Thừa tướng.
“Ta đã biết!” Liệt Phượng Nhi không dám hỏi nhiều.
“Ta tiến cung trước!” Mặc Trầm Vân đầy thâm ý nhìn Mặc Minh Uyên, người sau làm như không phát hiện, tiếp tục vuốt vuốt tóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...