Sau khi Đỗ Yên ném lại những lời này thì khinh trang lên đường, Tần Kham vẻ mặt đờ đẫn nhìn nàng ta
ngồi xe ngửa lọc cọc đi xa, quay dầu nhìn, hai tiểu la lị lặng lẽ dùng
một loại ánh mắt như phòng trộm nhìn hắn.
Tần Kham thở dài, hắn biết sau này khẳng định không thể đem được bất kỳ
nữ nhân nào về nhà ngoài Đỗ Yên nữa, tất cả nữ nhân ngoài chủ mẫu trong
mắt các tiểu la lị đều sẽ bị quy về loại Không đứng đắn. Các nàng có lẽ
không dám thực sự ném người ta xuống giếng, nhưng ít nhất có thể khiến
người ta đi không được thống khoái.
Bà tám đi rồi, Tần Kham vẫn phải tiếp tục lo sự nghiệp.
Từ lúc thượng nhiệm Thiên hộ đến nay, Thiên hộ sở thành đông căn bản
chưa tới được mấy lần, hơn mười bách hộ phía dưới trừ Đinh Thuận ra,
chín người còn lại vẫn ở trong giai đoạn như quen mà không phải quen,
nói tới cùng thì thành Nam Kinh là kinh đô trọng thành, Cẩm Y vệ cũng
không giống như trong truyền thuyết ngày nào cũng không ngừng bắt người
tra người, trên thực tế tuyệt đại đa số thời gian thì ngày tháng của Cẩm Y vệ rất bình tĩnh, thỉnh thoảng có án kiện đánh nhau, trộm cắp gì, phủ Ứng Thiên phái ra mấy bộ khoái là giải quyết xong, không cần phiền tới
Cẩm Y vệ.
Việc mười bách hộ mỗi ngày phải làm là tuần phố, gián điệp và thu thập
tình báo trong phủ các đại thần và quyền quý Nam Kinh cùng với phố
phường dân gian, mặc dù chỉ có một Thiên hộ, nhưng đám bang nhàn bách hộ thuê cộng lại phải tới hơn ngàn người, đại bộ phận tình báo trong phố
phường dân gian đều do họ thu thập, báo lên bách hộ của mình, bách hộ
thì mỗi ngày quy nạp phân loại tình báo, lựa chọn tình báo tương đối
trọng yếu hoặc là hữu dụng rồi báo lên cho Thiên hộ sở, việc Tần Kham
mỗi ngày phải làm càng đơn giản hơn, chính là tiến hành sàng lọc chọn
lựa những tình báo đã qua phân loại, lựa chọn bộ phận quan trọng hơn,
thông qua dịch hoặc bồ câu đưa tin báo cho Bắc trấn phủ ti kinh sư.
Vẫn là Túy Nguyệt lâu, Thiên hộ thành đông Tần Kham mở tiệc chiêu đãi
chín vị bách hộ thủ hạ, các bách hộ vui vẻ phó ước, mọi người ở trước
mặt Tần Kham biểu hiện ra vẻ kính cẩn thật sự, đương nhiên, Tần Kham
đánh giá thái độ kính cẩn của bọn họ hơn phân nửa là giả vờ, dù sao căn
cơ của hắn quá nhỏ bé, trong mấy tháng từ một bình dân lên tới Thiên hộ, tốc độ thăng quan như vậy trong quan trường Đại Minh mà nói thì có thể
nói là tốc độ hỏa tiễn, khẳng định sẽ khiến người ta nhân đố kỵ, hơn nữa hắn cũng chưa làm chuyện gì để mọi người chịu phục, duy nhất chỉ có
chuyện Sùng Minh kháng Oa, nhưng mà sự kiện đó dù sao các bách hộ cũng
không tận mắt nhìn thấy, cảm thấy hơn phân nửa là nghe nhầm đồn bậy,
không đủ đáng tin.
Kiếp trước khi làm phó tổng, Tần Kham đã học được kinh nghiệm khống chế
thủ hạ, đơn giản là ân uy cũng dùng mà thôi. Kỳ thật loại phương pháp
này ở Trung Quốc đã tương truyền trăm ngàn năm, cũ thì cũ, nhưng đạo
ngự hạ này có thể truyền ngàn năm, tất nhiên là hữu hiệu.
Trong Yến hội các bách hộ liên tục nịnh hót a dua, người người giơ ngón
tay cái khen Tần Thiên hộ quả thật là anh hùng thiếu niên, khả kính khả
bội, vân vân... Tần Kham cười trừ, không đỏ mặt nhận tất, Thiên hộ đại
nhân thích nghe người ta khen, bất luận là thật hay giả, ít nhất là một
loại hưởng thụ vui lòng sướng tai.
Sai người từ trong Bách hộ sở cũ lấy ra hai ngàn lượng bạc chia cho các
bách hộ, gọi là lễ gặp mặt, phần lễ này đã đẩy không khí yến hội lên cao trào, ai nấy tranh nhau vỗ ngực tỏ ý sẽ nguyện quên mình phục vụ vì
Thiên hộ đại nhân, Tần Kham cười cười gật đầu, cũng không coi những lời
này là thật, lòng trung thành của các bách hộ không phải hai ngàn lượng
bạc có thể mua được, tạm nghe mà thôi, chỉ cần mọi người mặt mũi không
có trở ngại, đừng ngầm ngáng chân thủ trưởng này là được rồi.
Đối với Tần Kham mà nói, thu hoạch duy nhất của bữa tiệc này đó là thấy
rõ ba bốn phần tính tình của các bách hộ, đồng thời âm thầm chú ý tới
hai gã bách hộ, một kẻ tên là Triệu Quan, một kẻ tên là Tôn Phong.
Hai người trong Yến hội khá là trầm mặc, không nói bốc nói phét như các bách hộ khác.
Kiếp trước Vi tước gia dưới ngòi bút của Kim lão tiên sinh học được một
chiêu, đó chính là tướng lãnh nhiều lời tất chỉ biết vuốt mông ngựa,
không có bản lãnh thật sự, người trầm mặc ít lời lại không nịnh bợ lấy
lòng thủ trưởng, tất nhiên là người có bản lĩnh thực sự.
Tần Kham trong bất động thanh sắc ghi nhớ hai người này trong lòng.
Ừ, có thể lôi kéo, dạy dỗ tốt thì tương lai chẳng những có thể giúp mình đỡ dao nhỏ, còn có thể thay mình chịu tiếng xấu.
Tần Thiên hộ đại đa số thời gian rất thanh nhàn.
Nhàn rỗi thì nhàn rỗi, dứt khoát mời hai tên gia hỏa mà mình định lôi kéo tới Thiên hộ sở tâm sự, tăng tiến một chút tình cảm.
"Cuối cùng Nhậm Ngã Hành sử ra hấp tinh đại pháp, nhưng không ngờ Lệnh
Hồ Xung lúc đó vừa hay mót đái, dùng miệng cách không hút một cái, kết
quả rất bi kịch, bị khai quá mà chết, mặt trời chiều ngả về tây, Lệnh Hồ Xung xử lý xong Nhậm Ngã Hành, cuối cùng.... Cuối cùng."
Triệu Quan và Tôn Phong vẻ mặt vội vàng: "Cuối cùng ở cùng với Nhậm Doanh Doanh?"
"Không, cuối cùng thành một đôi với Đông Phương Bất Bại." Tần Kham bất
mãn nhíu mày: "Phục bút trước đó ta chôn xuống các ngươi không thấy à?
Kỳ thật người Lệnh Hồ Xung thực sự thích là Đông Phương Bất Bại."
Triệu Quan và Tôn Phong kính sợ không hiểu liên tục chắp tay: "Thiên hộ
đại nhân đúng là người đọc sách, chuyện xưa này nghe thật sướng."
Tần Kham cười gượng, kiếp trước đọc tiếu ngạo giang hồ là thời trung
học, rất nhiều tình tiết quên mất rồi, đại thế chắc là như vậy, dù sao
hồ lộng hai bách hộ Minh triều thì không thành vấn đề.
Vẻ mặt ôn hoà nhìn hai mục tiêu muốn lôi kéo, Tần Kham cười nói: "Hai vị có thể từ chuyện xưa này ngộ ra đạo lý gì?"
Triệu Quan và Tôn Phong nghẹn họng trân trối: ". . ."
Bọn họ thật sự không ngờ nghe chuyện xưa còn phải trả bài.
"Học. . . Học hảo công phu, làm việc cho Thiên hộ đại nhân vững chắc hơn." Triệu Quan lắp bắp nói.
Tần Kham vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sai rồi! Từ trong chuyện xưa này chúng
ta có thể học được một chuyện rất trọng yếu, đó chính là.... Khi đánh
nhau với người lưỡng tính như Đông Phương Bất Bại, một chiêu hầu tử thâu đào là vô dụng, bởi vì hắn không có đào để trộm, sau này khi đánh nhau
với đám chó thiến Đông Hán thì phải nhớ đấy."
Triệu Quan và Tôn Phong: ". . ."
Tần Kham thở dài, thông qua hai ngày quan sát, phẩm tính của hai người
này không tồi, đáng tiếc ngộ tính hơi kém một chút, mất cả nửa ngày kể
chuyện xưa, bọn họ lại không lĩnh ngộ được thứ gì thực tế hữu dụng, thực sự cho rằng đường đường là Thiên hộ đại nhân lại đi kể chuyện giải sầu
cho họ à.
"Đại. . . Đại nhân, Lệnh Hồ Xung và Đông Phương Bất Bại... Bọn họ một là nam nhân, một f bất nam bất nữ, vậy chuyện ân ái... ha ha."
"Chuyện này có gì khó? Ngàn vạn lần đừng xem thường sự thông minh của
nam nhân, nam nhân chúng ta cho tới bây giờ đều không có lỗ nào không
đút được, Hứa Tiên ngay cả rắn mẹ còn đâm được, nêu so sánh thì khó
khăn của Lệnh Hồ thiếu hiệp nhỏ hơn nhiều."
"Hứa Tiên là ai?" Hai người ngạc nhiên.
" Bạch Xà truyện các ngươi chưa nghe à?"
"Chưa."
Tần Kham uống một ngụm trà cho thông cổ, định kể một đoạn Bạc Xà truyện tự biên loạn thất bát tao cho họ, nhưng vừa há miệng thì kinh sư Bắc
trấn phủ ti nha môn gửi lệnh."
Tần Kham sắc mặt nghiêm túc: "Nói."
"Một vị đại thần của một vị bị bắt vào chiếu ngục, học sinh kẻ sĩ Giang
Nam không rõ lí lẽ, bị người nhà của đại thần kích động, sắp tụ tập ở
nha môn Lại bộ Nam Kinh, nói đỡ cho đại thần kia, gia phó của đại thần
này đã cung khai, Bắc trấn phủ ti nghiêm lệnh cho Thiên hộ sở thành đông Nam Kinh đàn áp xử trí, chớ để tình thế lan rộng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...