Tần Kham không ngờ vỗ mông
ngựa lại thành vỗ đùi ngựa, đồng thời hắn cũng học được bài học, đó
chính là khế ước bán mình của nô tỳ Trong nhà không thể tùy tiện xé, bởi vì tớ giấy này rất quan trọng, nó tương đương với với hộ khẩu và giấy
chứng minh của nô tỳ, không có nó, nô tỳ chính là không có bất kỳ thân
phận gì, đi ra ngoài tuy rằng không đến nỗi nghiêm trọng ai cũng muốn
giết, nhưng ít nhất thì ai ai cũng muốn bán.
Hai tiểu la lị khóc thật sự rất thương tâm, vừa khóc vừa lén nhìn cột
hành lang, xem ra có một loại xung động muốn đập đầu tự tử.
Tần Kham mồ hôi lạnh lã chã, trong lòng áy náy vạn phần, mất cả một buổi chiều nhặt từng mảnh giấy khế ước đã xé rồi dán lại, hai la lị lúc này
mới nín khóc mỉm cười, hoan hô nhảy nhót vì họ đã khôi phục được thân
phận nô tỳ hạnh phúc.
"Lão gia, chủ mẫu trong nhà đâu? Để tỳ nữ bái kiến chủ mẫu." Tỷ tỷ Liên
Nguyệt có vẻ thành thục hơn, trước khi bị bán chắc là học được quy củ từ chỗ người môi giới.
"Chủ mẫu... Chủ mẫu không ở, Nam Kinh đang ở Thiệu Hưng, ài."
Liên Nguyệt chớp chớp mắt: "Lão gia khi nhắc tới chủ mẫu vì sao lại than thở?"
"Bởi vì chủ mẫu của Bởi vì các ngươi không phải là người."
"A!" Hai tiểu la lị hoảng sợ ôm nhau.
Vốn định nói xấu Đỗ Yên vài câu, có điều nhìn thấy bộ dạng kinh sợ của
các nàng, Tần Kham thật sự không đành lòng dọa các nàng nữa, đành phải
sửa lại: "Nàng ta là nữ thần trong lòng ta."
Hai la lị lập tức chuyển sợ thành vui, như chim én nhỏ líu ríu an ủi nhau.
"Xem ra chủ mẫu nhất định là nhân vật như thần tiên."
"Ừ, nàng ta nhất định sẽ không ngược đãi đợi chúng ta."
"Chúng ta nhất định phải làm nô tỳ ngoan, phải làm nô tỳ tốt có lý tưởng."
"Ừ!"
Hai nhóm vẻ mặt trang nghiêm, nắm chặt quyền đầu để trước ngực, chỉ thiếu mỗi nước uống máu ăn thề.
Tần Kham thở dài, nếu các ngươi nhìn thấy chủ mẫu tương lai hung tàn thế nào, nhất định sẽ không cao hứng như hiện. Đỗ Yên về sau phát hiện
trong nhà có có hai nha hoàn xinh đẹp lanh lợi như vậy, không biết liệu
có để họ sống qua được mùa đông năm nay hay không, thật là lo lắng.
Nhà ba gian rất trống trải, trừ một chủ nhân và hai tiểu la lị ra thì
không còn ai khác, đến buổi tối thì âm u như nhà ma, hai tiểu la lị sợ
tới mức nửa đêm gào khóc phá cửa phòng Tần Kham, Tần Kham đành phải vẻ
mặt thương xót ôm họ vào lòng mà ngủ.
Hai buổi tối qua đi, Tần Kham không chịu nổi nữa rồi.
Mấy tháng từ lúc xuyên việt tới giờ, rất không khiêm tốn mà nói thì Tần
Kham vẫn là tiểu xử nam, khí huyết rất tràn đầy, nước tiểu cũng có thể
làm thuốc, nam tử dương cương tinh tráng như vậy, làm sao chịu được hai
tiểu la lị như hoa như ngọc chỉ là dáng người có chút tong teo mỗi đêm
co rúm nằm trong lòng?
Buổi tối đầu tiên thì máu mũi không ngừng chảy, buổi tối hôm sau thì mộng tinh, tới buổi tối thứ ba.
Không có buổi tối thứ ba, ngày thứ ba Tần Kham quyết đoán tới tìm Từ Bằng Cử, Lại mượn hắn một ngàn lượng bạc.
Vì thế nhà ba gian nhân khí vượng lên, quản gia mời tới, đầu bếp nữ mời
tới, nội viện nha hoàn, ngoại viện tạp dịch...Đại hộ nhân gia cái gì nên có đều có, bạc đúng là thứ tốt.
Các loại gia cụ bằng gỗ lim, các loại đồ trang trí gốm sứ, các loại tranh giả một lượng bạc hai bức...
Tần Kham Thân là lão gia nhìn viện tử rộn ràng, trong mắt không khỏi nổi lên mấy phần ôn nhu.
Đây mới là hương vị của nhà, ở cái thời đại xa lạ này, hắn cuối cùng cũng có một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình.
Căn nhà trống trải ngày một phong phí hơn, hai la lị cũng càng ngày càng cao hứng hơn, không thể không nói mị lực của la lị là vô địch, trong
mấy ngày, quản gia, đầu bếp nữ, nha hoàn nội viện, tạp dịch ngoại viện
mới tới cơ hồ hoàn toàn quỳ gối dưới mị lực của la lị, vừa thấy các nàng liền cười không thấy mắt, có đồ ăn ngon là toàn bộ miễn phí dâng tặng.
Tần Kham đối với vận mệnh của hai la lị càng lúc càng lo lắng, hắn biết
rõ, bà tám nhỏ Đỗ Yên rõ ràng là nhân vật trong mắt không thể chịu nổi
một hạt cát.
Nhà phong phú, nhưng một ngàn lượng bạc đi mượn lại tiêu hết rồi.
Tần bách hộ cũng là người có chút tài sản, ít nhất là cổ đông của mấy
cửa hàng, có điều chút tài sản này không đỡ được hắn tiêu xài như vậy,
dù sao cổ phần cũng không hoàn toàn là của mình, huynh đệ thủ hạ chiếm
phần lớn, Thiên hộ Lôi Hồng chiếm phần nhỏ, đến chỗ hắn cũng chỉ còn một tẹo. Nói ngắn gọn, Tần bách hộ lại nghèo.
Có đôi khi thật muốn dẫn huynh đệ thủ hạ trên đường gặp ai là cướp, ít
nhất thì cũng không cần phải trơ mặt ra vay tiền người khác, đúng là khó xử.
Đúng vậy, Tần Kham lại tìm tới tiểu công gia Từ Bằng Cử, mục đích là vay tiền.
Có nhà tất nhiên là có chi tiêu, nhà càng lớn thì chi tiêu càng nhiều,
còn phải mua đồ ăn, trả lương, vả lại hai tiểu la lị đặc biệt ăn nhiều,
không thể để cho hai nụ hoa nhỏ này đói được phải không? Tiến triển phát dục của các nàng là đại sự số một của Tần gia.
Tần Kham là gia chủ có trách nhiệm có đảm đương.
Một gia chủ có trách nhiệm cho dù không biết kiếm tiền, nhưng nên biết
cách chuyển trách nhiệm này lên đầu người coi tiền như rác nào đó.
Ví dụ như tiểu công gia của quốc công gia nào đó, lớn nhỏ dài ngắn vừa
hay cực kỳ giống người coi tiền như rác, nếu trên đời có loại điển hình
của coi tiền như rác thì tiểu công gia tất nhiên chính là sản phẩm tiêu
chuẩn do khuôn mẫu này sản xuất ra.
Tần Kham là người không biết khách khí, khách khí chính là khách khí,
khách khí với tiểu công gia chính là không coi hắn là bằng hữu.
Tiểu công gia có thể quen được bằng hữu giảng nghĩa khí như hắn, thật là tam sinh hữu hạnh, Tần Kham cũng không nhịn được mà cảm thấy kiêu ngạo
thay cho hắn, nhân sinh như vậy, đáng để uống cạn một chén lớn.
Tiểu công gia rất cao hứng vì Tần Kham tới.
"Đến trả nợ à?" Từ Bằng Cử nhíu mày, thần thái bộ dạng cực kỳ giống Tần
Kham, người trẻ tuổi có xu thế hư hỏng, không phải dấu hiệu tốt, có điều vấn đề này người nên quan tâm là Từ lão Quốc Công.
"Tiểu công gia, ta chính là đến nói chuyện về tiền với ngươi." Tần Kham có chút ngượng ngùng mở miệng.
Từ Bằng Cử cao hứng sai chỗ rồi , hắn hiểu nhầm ý đồ Tần Kham đến tìm hắn.
"Hiếm có người chủ động, thức thời như ngươi, ta sao có thể không thiện tình đối đãi."
Vì thế tiểu công gia thịnh tình mời Tần Kham tới Túy Nguyệt lâu, tửu lâu tốt nhất của Nam Kinh để uống rượu, có một bằng hữu vay tiền thì trả,
nhân phẩm cao thượng như vậy, thật là nên uống cạn một chén lớn, tiểu
công gia cảm thấy tự hào vì ánh mắt kết bạn sắc bén của mình.
Dưới Thịnh tình, không thể chối từ, từ chối thì bất kính.
Tần Kham rất thản nhiên tiếp nhận lời mời của tiểu công gia.
Trong lầu các u tĩnh, ác phó của phủ Ngụy quốc công vây quanh bảo vệ,
sò biển Kim Lăng, cá trích phù dung, cá trắm đen cúc hoa, ngọc bản cúc
diệp, chàng nghịch Kim Lăng. Từng món đồ ăn bốc hơi nóng được mang vào.
Rượu qua ba tuần, thức ăn xong năm món, Từ Bằng Cử thỏa mãn thở hắt ra, tiếng thở hạnh phúc.
Sự nhiệt tình của Tiểu công gia làm Tần Kham có chút áy náy.
"Tiểu công gia, chúng ta nói chuyện tiền đi nhỉ?"
"Ừ, ngươi nói đi."
Tần Kham vẻ mặt thành khẩn nói: "Một ngàn lượng nợ ngươi ta vẫn nhớ, ta
sẽ nhớ cả đời, ngươi cho ta mượn thêm bốn ngàn lượng nữa, tương lai ta
sẽ cộng lại trả hết cho ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...