Nha môn Bắc trấn phủ ti Cẩm Y vệ Kinh sư.
Nha môn xú danh vang xa, Khiến người ta nghe sợ mất mật kỳ thật cũng
chẳng khác gì lắm nha môn bình thường, chỉ là so với nha môn khác thì
có thêm mấy phần khí âm trầm, người đi vào nha môn thường thường sẽ kìm
lòng không đậu mà rùng mình, các quan văn võ tướng sau lưng nghị luận,
đều nói là Cẩm Y vệ làm rất nhiều chuyện táng tận thiên lương, cho nên
trong nha môn đầy oan hồn của các trung thần danh tướng bị hãm hại.
Trước Đại đường treo tranh mãnh hổ hạ sơn, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân
đang nhíu mày ngồi ở chủ vị tiền đường, lật xem tiệp báo Nam Kinh truyền tới.
"Tần Kham... Tên này có chút quen quen." Mưu Bân nhớ cả nửa ngày vẫn không nhớ ra.
"Chỉ huy sứ đại nhân, Tần Kham này hình như là bách hộ ngài tự tay đề
bạt, hai tháng trước, bệ hạ từng chính miệng khen..." Cẩm Y vệ đô thiêm
sự Triệu Năng đứng ở bên cạnh chắp tay bẩm báo.
Mưu Bân giật mình, vỗ đùi nói: "Thì ra là hắn, ha ha, kẻ này quả không
phụ lời nói của bệ hạ, giỏi văn giỏi võ, đúng là một nhân tài, tốt, tốt! Thư sinh văn nhược Khá lắm! Dẫn tám mươi hổ lang chi chúc, không ngờ
đánh chết hơn ba trăm tên giặc Oa, dương quốc quốc Đại Minh ta, bệ hạ
nếu biết, tất nhiên sẽ vui sướng."
Triệu Năng ngẩn ra, vội vàng nói: "Đại nhân, trên tiệp báo nói là giết mười hai tên giặc Oa."
Vẻ mặt đang tươi cười của Mưu Bân bỗng nhiên biến đổi, ánh mắt âm trầm, khiến Triệu Năng cả người mồ hôi lạnh lã chã.
"Rõ ràng là hơn ba trăm tên giặc Oa, Thiên hộ thành đông Nam Kinh Lôi
Hồng không hiểu chuyện, hắn nhớ lầm. . . Đúng không?" Mưu Bân cười lạnh
lùng.
Triệu Năng vội vàng khom người: "Trí nhớ của Đại nhân tốt nhật, quả nhiên là Lôi Hồng nhớ lầm."
Mưu Bân thở dài: "Cẩm Y vệ cần một phần công lớn. Sửa lại tiệp báo, sao lại một bản, hoả tốc trình cho nội các."
"Vâng."
....
Ở phía bắc ngoài cấm cung có một dãy nhà ngói đỏ, nhà ở rất bình thường, phía trước nó là nội cung Vạn Tuế sơn, sườn sau là Châm chức cục, bên
trái là Thượng y giám, bên phải là Chung cổ ti, dãy nhà này kẹp ở giữa
các ti cục nội cung, rất bình thường giản dị, nhưng nợ lại có một cái
tên khiến văn thần võ tướng Đại Minh ai cũng kính sợ, nó tên là "Ti lễ
giám"
Thái giám chưởng ấn hiện giờ của Ti lễ giám họ Vương, tên Nhạc, là lão
thái giám trải qua tam triều, tính tình nhún nhường trầm ổn, triều Đại
Minh, văn thần triều đình và thái giám cung vua thường thường như nước
với lửa, nhưng vị Vương Nhạc này lại có quan hệ rất hòa hợp với tam học sĩ nội các, phầm là việc có thể nhịn thì nhịn, có thể nhường thì
nhường, ấn tượng của các văn thần triều đình đối với Vương Nhạc rất
không tồi, đây cũng là một chuyện lạ hơn trăm năm của Đại Minh, thời kì
Hoằng Trị Đại Minh được gọi là thịnh thế, không phải không có nguyên
nhân, thái giám tiếng xấu lan xa đều không dám gây thêm loạn cho các đại thần và hoàng đế.
Trong Ti lễ giám đèn đuốc sáng trưng, các tiểu hoạn quan đang cầm một
đống bản tấu do nội các đã phê duyệt, nhẹ nhàng đặt lên bàn sườn đông
Noãn các, các tiểu hoạn quan nhãn lực linh hoạt còn ân cần thuận tay xoa chân cho lão tổ tông Vương Nhạc, lộ ra nụ cười nịnh nọt lấy lòng.
Lúc này Vương Nhạc đang cau mày, nhìn tiệp báo của Thiệu Hưng vệ, đôi
mắt đục ngầu liếc một cái, lại cầm tiệp báo Cẩm Y vệ truyền đến, sau khi im lặng một lúc thì bỗng nhiên cười lạnh lùng, lẩm bẩm nói: "Thiệu Hưng vệ nói giết mười mấy tên giặc Oa, Mưu Bân ngươi khẩu vị cũng lớn quá,
há miệng ra kêu hơn ba trăm, thèm công lao tới phát điên rồi ....Hừ."
Thuận tay ném tiệp báo của Cẩm Y vệ sang bên, không thềm để ý.
Thái giám giữ ấn Vương Nhạc là thái giám tốt, nhưng lại không quá thuần túy, bởi vì lão đồng thời còn là Đốc công Đông Hán.
Quan hệ của Đông Hán và Cẩm Y vệ, đó mới là như nước với lửa thực sự.
Đương nhiên, Vương Nhạc không biết, phần tiệp báo bị xếp xó này không
ngờ chọc giận Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Mưu Bân, sau khi Mưu đại nhân kỹ năng
phục hồi, cao tầng Hán Vệ bạo phát một hồi xung đột không đổ máu.
Tần Kham ở xa tận Nam Kinh hồn nhiên không biết giữa Đông Hán và Cẩm Y
vệ bởi vì một phần tiệp báo có liên quan tới hắn mà nổi lên một hồi
phong ba.
Đổ phẩm của Từ Bằng Cử rất phức tạp, khi đánh bài thì hùng hùng hổ hổ, còn lật cả bàn, nhưng khi thua thì vẫn nhận.
Khi Tần Kham gần như đã quên mất chuyện lần này thì Từ Bằng Cử mặt âm
trầm tìm tới Bách hộ sở, giao cho hắn một tờ khế ước nhà và một đôi nha
hoàn xinh đẹp.
Đúng là một đôi nha hoàn xinh đẹp, bộ dạng giống nhau như đúc, khoảng
mười ba mười bốn tuổi, môi anh đào, mũi quỳnh, mày liễu mắt hạnh, da
thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, trừ dáng người có chút tong teo ra thì
quả thực là tiểu la lị cực phẩm trong mắt quái thúc thúc.
Rất khó tưởng tượng, Từ Bằng Cử là từ đâu tìm được một đôi song sinh đẹp như vậy.
Khi Tiểu công gia giao song bào thai cho Tần Kham thì rất không tình
nguyện, thoạt nhìn so với thua một vạn lượng bạc còn đau lòng hơn. Hắn
nói với Tần Kham, đôi song sinh này là hắn bỏ hai ngàn lượng bạc từ
trong tay người môi giới mua được, thân thể sạch sẽ, giấy tờ đủ hết,
muốn cưỡi thế nào thì cưỡi.
Tần Kham rất không hiểu Từ Bằng Cử vì sao lại tốt như vậy, cực phẩm song bào thai như vậy, nếu đổi lại là hắn, lên trời xuống đất nhảy sông thắt cổ cũng phải ghi khoản nợ này vào, tư duy của người cổ đại rất khó giải thích, không ngờ thích nói tín dụng, quả thực là một tập tục xấu.
Nhà nằm ở phố Bì Thị thanh tây Nam Kinh, là một đại trạch tử ba phòng,
cách Bách hộ sở của Tần Kham hơi xa, nhưng được cái hoàn cảnh u nhã,
tường trong, hành lang gấp khúc, hoa viên đều có, thậm chí còn có một
cái ao nhỏ.
Sau khi Từ Bằng Cử giao khế ước bán mình của hai nha hoàn và giấy tờ nhà cho Tần Kham xong thì quay đầu bỏ đi.
Tần Kham nhìn đôi tiểu la lị đứng co quắp bất an ở trong sân, bỗng nhiên khó xử.
Khuôn mặt hung tợn của Đỗ Yên hiện lên ở trước mặt hắn, bà tám nhỏ hình
như là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, hiện tại vị hôn thê chưa vào
cửa, trong nhà lại có một đôi nha hoàn xinh đẹp, giải thích với nàng ta
thế nào đây?
Đánh bài thắng được?
Bà tám nhỏ có thể sẽ không tin.
Trả các nàng về lại cho Từ Bằng Cử?
Nói thật, Tần Kham tiếc, bộ dạng phấn khắc ngọc mài của họ làm hắn
thương xót ở tận đáy lòng, là nam nhân đều sẽ không làm ra loại chuyện
ngu xuẩn chắp tay nhường lại này.
Đáng tiếc các nàng vẫn quá nhỏ, nhìn dáng người của các nàng, bộ dạng
mười ba mười bốn tuổi, ngực chỉ mới nhú, hiện tại ăn họ thì đúng là có
cảm giác tội lỗi, chỉ có thể nuôi trồng thêm vài năm vậy.
Cúi người, Tần Kham cố khiến bản thân trông thật hòa ái dễ gần.
"Các ngươi ai là tỷ tỷ, ai là muội muội?"
Đôi Tiểu la lị xấu hổ cúi đầu: ". . ."
"Ta biết, bên cạnh tỷ tỷ là muội muội, bên cạnh muội muội là tỷ tỷ, đúng hay không?"
La lị nhìn có vẻ hơi lớn hơn có vẻ sợ hãi, lén nhìn Tần Kham nói: "Tỳ nữ Liên Nguyệt, muội muội Liên Tinh, bái kiến lão gia."
Lần đầu tiên trong đời được gọi là Lão gia, Tần bách hộ tâm tình vui
sướng làm ra một chuyện mà hắn tưởng rằng sẽ khiến các tiểu la lị được
giải thoát khỏi sự khổ cực lầm than của xã hội cũ.
Lấy ra hai tờ khế ước bán mình Từ Bằng Cử giao cho hắn, ở trước mặt Liên Nguyệt Liên Tinh, Tần Kham xoát xoát xé nát, sau đó tràn ngập ôn nhu
nhìn các nàng, nói: "Thoải mái đi, ta là chủ nhân tốt, các ngươi đáng
yêu như vậy, ta sao nỡ để các ngươi làm nô làm tỳ? Các ngươi xem, khế
ước bán mình bị xé rồi, vui không? Bất ngờ không?"
Liên Nguyệt Liên Tinh trợn mắt há hốc miệng nhìn hành động điên cuồng
của lão gia, cái miệng nhỏ nhắn há to, kinh ngạc một lúc vẫn không nói
ra lời.
Không biết qua bao lâu, hốc mắt xinh đẹp trong suốt của hai tiểu la lị
dần dần chứa đầy nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn run run, cuối cùng không
nhịn được bật khóc.
"Lão gia, ngài xé khế ước bán mình, chúng ta, chúng ta ngay cả thân phận nô tỳ cũng không có, quan phủ sẽ... coi chúng ta là nô lệ bỏ trốn, đưa
vào giáo phường ti... hu hu..."
Tần Kham cũng sắp khóc rồi: "Ta.... nhặt lên dán lại...!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...