Nếu lúc này Tần Kham đang ở trong điện Văn Hoa, tất nhiên sẽ chỉ vào mũi Lý Đông Dương mà chửi.
Văn võ Cả triều đều không nhìn ra điều dị thường, thế nhưng lão hồ li này lại nhìn ra chỗ không ổn.
Đừng có coi thường chỉ số thông minh của cổ nhân, đặc biệt là Lý Đông Dương nổi tiếng giỏi mưu kế, từ lcs Tần Kham vào kinh tới nay, mỗi một âm mưu quỷ kế, hết thảy không thể qua được mắt hắn, xuất phát từ sự tôn trọng đối với lão nhân gia, Tần Kham cũng ngại đối phó hắn, đành phải thỉnh thoảng khi nhớ tới hắn thì thầm cầu nguyện Lý Đại học sĩ già rồi ngu đi tí thì hay hơn.
Trong Kinh sư tràn ngập hương vị quỷ dị, mấy người đã rơi vào âm mưu của Tần Kham hồn nhiên không phát giác, bọn họ vẫn sống bình thản như thường ngyaf.
Đông Hán Đới Nghĩa buổi chiều đăng môn Tần phủ, cúi mặt kể khổ với Tần Kham.
Trừ Đông Hán Hán công, Đới Nghĩa còn là ti lễ giám bỉnh bút, có điều vị thái giám bỉnh bút hắn này ngày tháng ở ti lễ giám hiển nhiên sống rất gian nan, không hô phong hoán vũ như ở Đông Hán.
Trong cung đều biết hòn núi dựa Đới Nghĩa Đới Nghĩa là Tần Kham, Lưu Cẩn đối với hắn tất nhiên sẽ không hoà nhã gì, trừ ghẻ lạnh ra, còn hơi tí f răn dạy quát mắng, Lưu Cẩn thế lớn, Đới Nghĩa không dám cãi lại, mấy ngày nay chịu hết ủy khuất.
Mấy ngày nay để cứu Nhậm Lương Bật ra, Lưu Cẩn được văn võ cả triều tán tụng, tự cảm thấy mình trở thành sứ giả của chính nghĩa, đối với loại gian tặc như Tần Kham Đới Nghĩa càng không hoà nhã gì, sau tảo triều hôm nay, Lưu Cẩn ở ngay trước mặt Đới Nghĩa bất âm bất dương nói mấy câu quở trách, ẩn ý ngầm chỉ thẳng Tần Kham giết hại trung lương, còn nói Đới Nghĩa không tự biết lấy mình, Đới Nghĩa lúc này mới đăng môn mách lẻo.
Đối mặt với Đới Nghĩa nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể, Tần Kham khí định thần nhàn, mỉm cười an ủi hắn vài câu, cũng tỏ vẻ khinh bỉ ánh mắt thiển cận của Đới Nghĩa.
Mấy câu răn dạy quát mắng cũng không chịu nổi, tương lai khi Lưu Cẩn giơ dao mổ đại sát tứ phương, Đới Nghĩa chẳng phải là sẽ bị dọa cho thành kinh rung rinh à?
Khuyên Đới Nghĩa đi rồi, Tần Kham tản bộ trong hậu viện nhà mình, trong đầu suy nghĩ về việc lượng sản pháo Phật Lãng Cơ.
Lưu Cẩn quả nhiên không phụ sở vọng, không ngờ thật sự hạ lệnh cho chế tạo cục lượng sản, hơn nữa còn cấp bạc cấp sắt từ nội khó, lực độ thi hành rất lớn, đúng là hiếm thấy.
Cổ kim tới nay, người bị mắc mưu nhiều đếm không xuể, có người mãi không thể hiểu, vì sao âm mưu bọn họ liếc một cái liền có thể nhìn ra, mà những người bị lừa thì lại chấp mê bất ngộ, hết lần này tới lần khác ra sức mà không nhận lại được gì/
Kỳ thật, mỗi người đều từng bị lừa, bất kỳ ai cx không có tư cách cười nhạo người khác ngu xuẩn.
Chỉ vì người bị hại khác nhau, cho nên có người tỉnh táo cũng có người trầm mê.
Một lời khái quát, là sự khác nhau giữa người trong cuộc và người ngoài cuộc mà thôi. Người xem cờ luôn luôn tỉnh táo, người chơi cờ thì không nhất định.
Cho nên Lưu Cẩn bị lừa, mà Lý Đông Dương thì lại nhìn thấu.
Không thể không nói, âm mưu nhằm vào Lưu Cẩn của Tần Kham thành công, Lưu Cẩn Lưu Cẩn, pháo Phật Lãng Cơ bắt đầu lượng sản, Tần Kham dùng một loại phương thức vu hồi khác để đạt được mục đích của mình.
Cái bẫy được lập rất tỉ mỉ này, mục đích lượng sản pháo Phật Lãng Cơ chỉ là một trong số đó, còn có một mục đích khác chưa thực hiện.
Tương lai Tần Kham có rất nhiều việc muốn làm, những việc này trong mắt ngoại nhân có lẽ là lầm đường lạc lối, không khỏi sẽ gia tăng rất nhiều trở ngại cho hắn, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ quá xơ cứng bảo thủ, nếu lần này đã động thủrồi, nhất định phải đá hắn khỏi vị trí Binh bộ thượng thư.
Không liên quan tới người tốt người xấu, không liên quan tới chính nghĩa tà ác, Tần Kham ghét phiền toái, để tương lai mình bớt đi phiền toái, hiện tại chỉ có thể giải quyết phiền toái Lưu Đại Hạ này.
Đang Đắm chìm trong suy nghĩ, Tần Kham bất tri bất giác đi đến ven nhà thuỷ tạ hậu viện.
Bước chân Tần Kham dừng lại, quay đầu nhìn vào trong nhà thuỷ tạ, thấy trong đình Tháp Na mặc áo đỏ, tóc đen kết thành vô số lọn nhỏ đang nhìn chằm chằm vào mặt nước, miệng khẽ ngân nga ca dao thảo nguyên Mông Cổ, vẻ mặt cô đơn cô độc làm Tần Kham trong lòng không nhịn được mà đau xót.
Cân quắc hào sảng phóng ngựa phi nhanh, vung đao giết địch trên Thảo nguyên, hiện giờ lại giống như một con chim hoàng yến bị nhốt vào trong lồng sắt, buồn bã mong đợi được tự do, cô nương mới mười bảy mười tám tuổi này từ lúc vào Tần phủ đã trở nên không vui vẻ.
Mím môi, Tần Kham đi nhanh tới nhà thuỷ tạ.
Theo tiếng bước chân càng gần, tiếng hát của Tháp Na cũng ngưng lại, ánh mắt cô đơn toát ra vẻ bi thương khi ở một mình cũng chợt lóe rồi biến mất, thấy Tần Kham đến gần, Tháp Na lặng lẽ siết chặt quyền đầu, bộ dạng tùy thời chuẩn bị chiến đấu với Tần Kham.
Tần Kham mỉm cười.
Đại khái chỉ có khi đối mặt với hắn,đóa hoa sắp héo này mới có thể nở rộ sức sống, giống như sư tử cái bị uy hiếp tới lãnh địa nhe răng trợn mắt với hắn.
"Cớ sao lại một mình ngồi ở chỗ này? Vẫn chưa quen với cuộc sống ở Đại Minh à?" Tần Kham ôn nhu nói.
Sau khi Xác định tên cẩu quan trước mắt này hôm nay không buông ra những lời ác độc, bộ dạng giương cung bạt kiếm của Tháp Na mới dần dần dịu xuống.
Bĩu môi, trong vẻ ủy khuất mang theo mấy phần cố ý làm ra vẻ cao ngạo khinh thường bất cần.
"Người Đại Minh Các ngươi không thích ta." Tháp Na ủy khuất méo miệng, giống như cảm thấy mình mất đi thanh thế, lại vội vàng bổ sung nói: "Ta cũng không thích các ngươi."
Tần Kham cười nói: "Trong phủ có người bắt nạt ngươi à?"
"Ai dám khi bắt nạt ta, roi của ta sẽ làm hắn hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này."
Nói xong, thấy Tần Kham mỉm cười, Tháp Na hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Đại Minh Các ngươi đãi khách nhân đều khách nhân đều lạnh lùng như thế à? Việc lạc phu nhân Nhà ngươi phân cho ta cả ngày không thấy bóng ai, chỉ tới khi dùng cơm mới có nha hoàn bưng hộp thức ăn tới cho ta, nha hoàn đặt hộp thức ăn xuống rồi đi, một câu cũng không nói, người Mông Cổ chúng ta cho dù khi cho ngựa ăn cũng sẽ ôm cổ ngựa mà thân thiết nói chuyện, chẳng lẽ trong mắt hạ nhân và phu nhân nhà ngươi, ta ngay cả một con ngựa cũng không bằng à?"
Tần Kham nhíu mày, xem ra tính cách của Tháp Na khiến mọi người không thích, Đỗ Yên nhìn nàng ta không vừa mắt, trên đã ghét thì dưới tất chẳng nể, phu nhân của Hầu gia có thái độ lạnh lùng đối với nàng ta, bọn hạ nhân tất nhiên cũng sẽ không khách khí với nàng ta, thế là Tháp Na đáng thương cứ như vậy ở tr hầu phủ bị cô lập.
"Xin lỗi, gần đây ta bận quá, không dặn dò hạ nhân, không chú ý tới ngươi, ta xin lỗi ngươi."
Tần Kham xin lỗi rất dứt khoát, hắn không có suy nghĩ nam nhân chú ý mặt mũi, sai thì là sai, nhận sai lầm mới là cách làm nam nhân.
Câu xin lỗi này của câu này hiển nhiên làm tâm tình của Tháp Na tốt hơn rất nhiều, mặt mày dần dần chư trăng, rất ít khi thấy nàng ta cười, nhưng nàng ta vừa cười liền rất đáng yêu.
"Lòng dạ của người trên Thảo nguyên so với biển lớn còn rộng hơn, được, ta không trách ngươi." Tháp Na không hổ là nữ nhân thảo nguyên, rất nhanh liền thoải mái.
"Tháp Na, ta nhìn ra được ngươi rất nhớ nhà, kỳ thật ngươi hoàn toàn không cần để ý tới thông hôn mà phụ thân ngươi nói, bất luận ngươi có gả cho ta hay không, quan hệ minh hữu của Đại Minh và Đóa Nhan sẽ không thay đổi, lợi ích giữa Đại Minh và bộ lạc Đóa Nhan là gắn liền, thông hôn tác dụng rất nhỏ, từ xưa tới nay, nữ nhân chỉ có thể là vật hi sinh, không nữ nhân nào có năng lực duy trì sự tốt hay xấu của một đoàn thể lợi ích."
Tháp Na lắc đầu: "Ta không thể trở về, ngươi không biết đấy thôi, Đóa Nhan chúng ta mấy năm nay sống rất khổ, Minh đình hiện giờ mới mở lại thông thương cho chúng ta, bộ lạc Đóa Nhan mới có thể ở trong bóng đêm phát hiện một tia sáng le lói, mà ta, không chỉ mang hy vọng của ngạch trực cách, còn có hy vọng của toàn bộ bộ lạc, trong mắt bọn họ, ta đã là nữ nhi dc gả ra ngoài, là sự ràng buộc gắn bó Minh đình và Đóa Nhan, cũng như Hán nhân các ngươi, nữ nhi đã xuất giá bị đưa về nhà mẹ đẻ là vô cùng nhục nhã, ta nếu trở lại bộ lạc, bọn họ sẽ tưởng minh ước xuất hiện trục trặc, toàn bộ bộ lạc đều sẽ cảm thấy bất an."
"Ta biết Minh đình thụ địch bốn bề, trong ngoài không yên, Đóa Nhan chúng ta kỳ thật cũng chẳng tốt gì hơn, đểngười của bộ lạc có thể sinh tồn tiếp, chúng ta không thể không lắc lư lật lọng giữa ba mặt cường địch, tất cả những điều này chỉ là để người trong bộ lạc được ăn thêm một miếng cơm, mùa đông hàng năm sống thêm được một người, Tần Hầu gia, ngươi là người đọc sách, xin ngươi nói cho ta biết, một bộ lạc để sống sót, để sinh tồn mà bị bất đắc dĩ phải sáng nắng chiều ma, làm như vậy là sai ư?"
Tần Kham không biết đáp lại gì.
Sai ư? Ai dám nói là sai? So sánh với đám quan văn ban ngày là chính nhân quân tử, buổi tối là nam đạo nữ xướng trong triều đình, bọn họ có khác gì Đóa Nhan? Khấc chăn là, một bên giỏi công phu ngoài mặt, bên kia thì coi thường công phu ngoài mặt.
Tần Kham thở dài: "Các ngươi đúng, sai là tình thế thiên hạ hiện giờ, Tháp Na, ngươi là cô nương tốt, nếu không muốn về thảo nguyên thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi, từ nay sau này cứ ở trong hầu phủ, ta cam đoan, sau này bọn hạ nhân của hầu phủ tuyệt đối sẽ không lạnh lùng với ngươi nữa."
Tháp Na nháy mắt mấy cái, nói: "Hạ nhân không lạnh nhạt, nhưng phu nhân nhà ngươi thì sao?"
Tần Kham bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
"Phu nhân... Phu nhân Nhà ta ta không quản được nàng ta, thế này đi, thảo nguyên các ngươi không phải sùng bái dùng tay chân để nói chuyện hay sao?"
Tháp Na hai mắt sáng ngời: "Ý của ngươi là, ta nhìn phu nhân ngươi không vừa mắt thì có thể giết nàng ta sao?"
Tần Kham toát mồ hôi: "Không, không cần cuồng dã như vậy, so quyền cước là được rồi, không cho phép dùng binh khí, lại càng không cho phép đánh lén, nhớ kỹ, nghiêm khắc cấm dùng binh khí!"
Ánh mắt Tháp Na lập tức trở nên rất thất vọng: "So quyền cước thì có ý nghĩa gì?"
"Ý nghĩa chính là, ai đánh ngã được người kia thì chính là kẻ thắng, người đó sẽ nắm quyền lên tiếng, có phục hay không cũng đều phải nghe theo. Đồng ý không?"
Tháp Na giống như tìm được ý nghĩa sinh mệnh, không ngừng gật đầu hưng phấn: "Đồng ý,.... Dây thừng không tính là binh khí, ta có thể thắt cổ phu nhân ngươi không?"
mặt trời về tây, màn đêm dần buông.
Khi đèn lồng trước cửa Đại hộ nhân gia được đốt lên, một Cẩm y Giáo úy vào Sơn Âm Hầu phủ, sau thời gian một chén trà nhỏ, Tần Kham một thân thường phục dưới sự vây quanh của thị vệ vội vàng xuất môn, lên xe ngựa vào thành.
Thành đông Kinh sư, Phúc Tân tửu lâu.
Bài trí của Phúc Tân lâu cũng không xa hoa như mấy tòa tửu lâu khác của kinh sư, vẻn vẹn chỉ có ba tầng, bên trong trang trí mấy cái bàn không bắt mắt, thoạt nhìn thì cực kỳ bình thường, giống như là tửu lâu đơn sơ đặc biệt mở cho những hạng người hạ đẳng như xa phu lái buôn.
Nhưng mà các quan viên trong kinh sư lại đều biết rõ, tòa tửu lâu này xa phu lái buôn không tiêu phú được. Hai năm trước, chưởng quầy của tửu lâu từ Sơn Đông mời tới một vị đầu bếp cầm thìa, sinh ý của tửu lâu đột nhiên thịnh vượng tới mức cung không đủ cầu. Sinh ý tốt rồi, giá tất nhiên cũng đắt, đại trù Sơn Đông tự mình làm đồ ăn giá lại càng đắt, bởi vì hương vị quả thật chính tông, cũng hấp dẫn rất nhiều quan viên kinh sư tới thăm, trước một cái bàn đơn sơ, vài ba quan viên cùng nhau gọi mấy món, thêm hai bình rượu hoa điêu hâm nóng, rất có lạc thú nhân sinh.
Thanh danh một truyền mười, mười truyền trăm, Phúc Tân lâu dần dần thành tửu lâu được các quan viên kinh sư tới nhiều nhất, nhất thời dẫn động mốt của kinh sư. Chưởng quầy tửu lâu năm trước đột phát ý tưởng lạ, đóng cửa gần một tháng, đổi mới hoàn toàn trang trí trên tửu lâu, từ trong ra ngoài trang trí sắc màu rực rỡ, tráng lệ, như đặt mình trong thiên đường vậy.
Ai ngờ sau khi trang hoàng, các quan viên kinh sư không ngờ chẳng thèm quang lâm, sinh ý quả thực trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, ảm đạm đến cực điểm.
Chưởng quầy Tửu lâu rất lo lắng, tưởng mình đắc tội v đại nhân vật nào, bỏ tiền đi hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng mới hiểu được nguyên nhân sinh ý thay đổi đột ngột.
Nguyên nhân rất đơn giản, các quan viên trước kia thường đến quang lâm, chính là vì nhìn trúng hương vị và sự trang hoàng đơn sơ của tửu lâu.
Kinh quan cũng có tiền, hàng năm quan viên địa phương vào kinh, các bộ các ti từ trên xuống dưới chuẩn bị hiếu kính, mùa hè thì băng kính, mùa đông thì than kính, một năm cộng lại là một con số vô cùng lớn, ai thèm để ý tới chút bổng lộc triều đình phát? Kinh quan có tiền, nhưng có tiền không thể tiêu ở chỗ sáng, ai dám vung tiền ngông nghênh đi chơi kỹ viện, ăn đại tiệc, tiêu tiền như nước, người đó cách ngày xui xẻo không xa.
Không nói đến cơ sở ngầm mật thám của Cẩm Y vệ, Đông Hán, Tây Hán trốn trong các góc kinh sư, chỉ cần ngôn quan ngự sử hung hăng tố ngươi trên triều đình, ngươi đã chịu không nổirồi, làm quan dám tiêu sái , như thế, cái giá phải trả cũng rất thảm trọng.
Cho nên khi Phúc Tân lâu trang hoàng đơn sơ, các quan viên vuivẻ quang lâm, một khi trang hoàng hào hoa xa xỉ như thiên thượng nhân gian, các quan viên nhất định phải tránh xa, chẳng ai muốn vì thèm ăn mà chôn vùi tiền đồ đang tốt.
Chưởng quầy Tửu lâu là người quyết đoán, sau khi biết nguyên nhân bên trong, cắn răng đập bỏ hết tửu lâu vừa trang hoàng lại xong, đóng cửa mấy ngày rồi khai trương trở lại, bên trong khôi phục bộ dạng cũ nát trước cưa.
Nói ra cũng hoang đường nực cười, sau khi tửu lâu khôi phục cũ nát, sinh ý quả thực lại thịnh vượng, các quan viên trước kia đều đăng môn, chén chú chén anh rất vui vẻ/
Chưởng quầy Tửu lâu dở khóc dở cười, muốn mắng đám gia hỏa này ai nấy đều là đồ đê tiện, nhưng chung quy không có gan chùm trời như vậy.
Đêm nay Phúc Tân lâu có một vị khách quý.
Vừa tới lúc cầm đèn, một cỗ kiệu quan hai người khiêng lẳng lặng dựng trước cửa tửu lâu, chưởng quầy vừa thấy kiệu quan kiệu quan, vội vàng bước lên tươi cười đón khách, vừa chuẩn bị ân cần vén rèm kiệm thì lại bị võ sĩ mặc thường phục đứng cạnh kiệu đẩy ra xa.
Rèm kiệm vén lên, một vị lão nhân mặt trắng không râu, trầm ổn lão luyện chậm rãi đi ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...