Tần Kham cười nói: "Ngươi cũng có lòng đấy, có điều người ta mời ngươi mời ngươi đi chơi kỹ viện, cô nương thì ngươi ngủ cùng rồi, chuyện thì là ta phải làm, Đinh Thuận à, chuyện này bản hầu gia luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
Đinh Thuận vỗ ngực: "Thuộc hạ giờ đi bao cả Yến Lai lâu, cô nương bên trong Hầu gia cứ ngủ, thích cô nào thì ngủ với cô đấy, ngủ xong cô này lại ngủ với cô kia."
"Miễn, gần đây chân nhũn mẹ ra rồi, không có hứng thú. . ." Trầm ngâm một lát, Tần Kham gõ bàn, nói: "Nói với Nghiêm Tung, qua mấy ngày nữa đến phủ gặp ta, ta cho hắn tiền đồ."
Đinh Thuận cười hì hì nói: "Hầu gia nhân nghĩa."
Không nói không cảm thấy, Đinh Thuận thuận miệng nhắc tới, cũng nói trúng tâm tư của Tần Kham.
Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ là võ quan, bên cạnh quả thật đều là vũ phu thô bỉ, đám lão bộ hạ như Đinh Thuận, Lý Nhị, bảo họ giết người phóng hỏa đào mộ tổ nhà người ta thì không thành vấn đề, đám sát tài này chuyện gì cũng dám làm, nhưng nói đến nghĩ chủ ý thì Đinh Thuận bọn họ không làm được.
Bên cạnh quả thật thiếu một người đọc sách bày mưu tính kế, xu cát tị hung cho hắn.
Lưu Cẩn cải cách một cách dứt khoát hẳn hoi, thừa dịp rảnh này, Tần Kham cảm thấy mình cũng nên thu nạp vây cánh.
"Hầu gia, còn có một chuyện. . ."
Tần Kham hồi thần: "Chuyện gì?"
" Lão thất phu Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ ở trên đại đường Binh bộ mắng gia tổ tông mười tám đời nhà ngài, còn luôn miệng nói muốn tới kim điện tố cáo ngài."
Tần Kham ngạc nhiên nói: "Ta gần đây đâu có chọc gì hắn, lão thất phu này uống nhầm thuốc à? Hay là đám sát tài cái ngươi giả mạo tên ta ngủ với tiểu thiếp của hắn?"
Không thể trách Tần Kham dùng tâm tiểu nhân đo bụng tiểu nhân, hắn biết rõ thuộc hạ của mình là một đám mặt hàng gì, cái này gọi là thượng bất chính hạ tắc loạn, Tần Kham nhân cách của bản thân còn chẳng có lòng tin, đối với nhân cách của thuộc hạ đương nhiên càng không có lòng tin.
Giả mạo tên người khác thông đồng với phụ nữ đã có chồng, đám sát tài bên dưới chắc không phải là chưa từng làm.
Trước khi rời kinh tới Liêu Đông, Lý Nhị đã giả mạo tên của Đinh Thuận, luôn miệng nói mình là Thiên hộ đại nhân của Thiên hộ sở nội thành Cẩm Y vệ, dụ dỗ một tiểu thiếp mới chuộc ra từ thanh lâu của một lại mục Ngũ thành binh mã ti, ngủ với nhau không ít lần. Về sau sự việc bại lộ, lại mục tức giận đến một mình tới Thiên hộ sở nội thành, nhìn thấy Đinh Thuận thì tát luôn một cái, Đinh Thuận hồ đồ đánh nhau với người ta một trận, đánh xong cũng chẳng rõ là vì sao, chuyện càng lúc càng ầm ĩ, tới trước mặt Tần Kham, vận dụng Cẩm Y vệ điều tra, mới phát hiện là Lý Nhị tạo nghiệt.
Về sau kết cục của Lý Nhị cũng chẳng tốt đi đâu được, vừa ăn một trận đòn no của Đinh Thuận, Tần Kham làm càng tuyệt hơn, hạ lệnh nhét hắn vào lồng lợn, đương nhiên, không giết chết hắn, dìm vào sông đào bảo vệ thành cho tới khi chết khiếp mới lôi ra.
Có nhiều thủ hạ không ra gì như vậy, sự hoài nghi Tần Kham không phải không có đạo lý.
Sự thật chứng minh từ sau sự kiện của Lý Nhị, điểm mấu chốt đạo đức của mọi người vẫn được đề cao hơn một chút, Lưu Đại Hạ muốn kiện Tần Kham cũng không có người giả mạo tên hắn ngủ với tiểu thiếp của Lưu Đại Hạ, mà là một chuyện rất đứng đắn.
Chuyến đi Liêu Đông, từ mấy ngàn quan binh nghi trượng càng vất vả công lao càng lớn ra, còn có một vật cũng lập công lớn, đó chính là hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ lúc trước từ trong tay Trương Vĩnh lấy được,
Uy phục Nghiêm Ninh, giằng co với Lý Cảo, trận chiến sông Liêu. Phàm là chiến sự lớn nhỏ, pháo Phật Lãng Cơ đều không khiến Tần Kham thất vọng.
Loại pháo này thể tích nhỏ, di chuyển tiện, lắp đạn tiện, tầm bắn xa, uy lực lớn độ chính xác cao, luận ưu điểm so với hỏa pháo Đại Minh thì cao hơn rất nhiều.
Nhưng năm này không có khái niệm sở hữu trí tuệ, bảo vệ hàng thật bài trừ hàng nhài, thứ tiên tiến của dị quốc này làm nhái là hoàn toàn hợp lý hợp pháp, mà chắc hoàng đế Phật Lãng Cơ cũng không có dũng khí vượt ngàn núi vạn sông chạy tới Đại Minh kiện Tần Kham ra tòa.
Cho nên Tần Kham sau khi hồi kinh liền tấu xin sự đồng ý của Chu Hậu Chiếu, sau đó phái người đưa một khẩu pháo Phật Lãng Cơ tới chế tạo cục, lệnh cho công tượng tháo ra bắt chước chế tạo, chiếu nguyên dạng mà làm đại trà, tương lai trang bị cho biên quân và kinh sư.
Chuyện vốn là một chuyện tốt, đáng tiếc Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ không cho rằng như vậy.
Xử thế quan của Lưu thượng thư rất giản dị, rất văn nghệ. Suy nghĩ của hắn là, thứ pháo Phật Lãng Cơ này chính là kỳ âm xảo kỹ, tuy rằng ưu điểm Đại Minh hỏa pháo Đại Minh thì hơn nhiều, nhưng vật này công nghệ phức tạp, linh kiện đa dạng, bắt chước không dễ, quan trọng hơn là, rất tốt tài nguyên kim loại của Đại Minh, nếu như sau khi sản xuất nhiều rồi trang bị cho biên quân, sự tướng sĩ biên quân sẽ quá mức ỷ lại đối với thứ này, mất đi dũng khí của tướng sĩ, từ nay về sau không chăm chỉ thao luyện vân vân.
Thế là Lưu Đại Hạ không chỉ hạ lệnh cho chế tạo cục dừng phỏng chế, hơn nữa đối với tên đầu sỏ trong chuyện này là Tần Hầu gia thì mắng to mắng độc nói hắn tâm hoài bất quỹ, lầm quốc lầm quân, mị thượng gièm pha hao phí quốc khố, không biết là có dã tâm gì.
Nghe Đinh Thuận dùng ngữ khí căm giận nói xong tiền căn hậu quả, Tần Kham chỉ cảm thấy trong lòng lạnh toát.
Một tấm lòng đền nợ nước, bị Lưu Đại Hạ hắt vào một chậu nước lạnh, lạnh run từ trong ra ngoài.
Lịch triều lịch đại không thiếu vương bát đản, triều Chính Đức đặc biệt nhiều.
Tư tưởng bảo thủ ngoan cố như vậy, lão gia hỏa ngu xuẩn nực cười này, hắn làm sao mà lên làm đường quan Binh bộ được vậy? Hắn chẳng lẽ không biết quyết sách của bản thân sẽ hại chết rất nhiều tướng sĩ sao?
Một quốc gia bất kể giàu có hay là nghèo khó, quân đội mạnh là yếu tố thứ nhất, quân đội cường đại, nước giàu không sợ người khác cướp, nước nghèo không sợ người khác bắt nạt, , Đại Minh lập quốc hơn trăm năm, từ sau Vĩnh Lạc, tác chiến đối ngoại vẫn là thắng ít mà bại nhiều, đám người bảo thủ trên triều đình này không tổng kết nguyên nhân bao giờ à?
Nhíu mày day day huyệt Thái Dương, tức giận đến đau cả đầu.
Làm một chuyện nhỏ không ngờ cũng gian nan như vậy, tương lai nếu muốn thay đổi thời đại này, sẽ phải trả giá lớn tới thế nào?
Đinh Thuận thấy thần sắc Tần Kham không tốt, không khỏi rụt rè nói: "Hầu gia. . ."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Truyền lệnh xuống, sau này huynh đệ trong trong ai có bản lĩnh dụ dỗ tiểu thiếp của Lưu Đại Hạ, bản hầu trọng thưởng! Ngủ một lần thưởng một lần, ngủ ba lần thưởng ba lần."
Đinh Thuận ra sức vỗ ngực, anh dũng rối tinh rối mù: "Ta đi ngay."
"Quay lại! Tưởng thật à, đầu bị cửa đập à? Phái người lấy danh thiếp của ta tới nha môn Binh bộ, cứ nói bản hầu muốn gặp Lưu thượng thư, hẹn bàn về chuyện hỏa pháo Phật Lãng Cơ."
"Hầu gia, trên danh thiếp có cần viết tường tận vậy không?"
"Thì ở bên trên cứ viết tắt là hẹn pháo đi."
Đạo lý không nói không rõ, trên lý luận thì Tần Kham xem như là người đọc sách, người đọc sách tất nhiên phải giảng đạo lý với người ta rồi.
Thế là lúc này Tần Kham ngồi trong đại đường Binh bộ.
Nước trà pha ba lượt, sớm chẳng còn mùi trà, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ hung danh vang xa, nha dịch sai vặt cười bồi cúi người, mỗi lần thêm nước trà xong là lản nhanh, bộ dạng giống như chui vào lồng sắt cho hổ ăn, làm Tần Kham thực sự muốn gọi người nhốt hắn vào lồng sắt chiếu ngục tạp trì một phen. . .
Lưu Đại Hạ rất không lịch sự, hoặc là nói hắn cố ý không lịch sự với Tần Kham.
Ở Tiền đường đợi nửa canh giờ, Lưu Đại Hạ lúc này mới mặc quan bào thong dong điềm tĩnh đi tới.
Nói thật ra, với thân phận hiện giờ của Tần Kham, rất ít khi phải chịu ghẻ lạnh như vậy. Lần trước bị đối đãi như vậy là nhạc phụ Đỗ Hoành của hay là hắn có tâm tư gõ hắn, nhạc phụ đối đãi với hắn như vậy còn phải trả giá đắt, ngay cả nữ nhi cũng phải đền vào.
Rất muốn cởi giầy, dùng đế giày quất vào cái mặt già đáng ghét của hắn, có điều cũng chỉ có thể nghĩ vậy thôi, hôm nay mọi người đều là người có văn hóa, người có văn hóa chỉ nói chuyện chứ không động thủ.
Hai bên chào nhau, khách khí và dối trá, Lưu Đại Hạ càng mang theo mấy phần lạnh lùng.
Lưu Đại Hạ cũng là quan văn, hiện giờ phàm là quan văn đều nhìn Tần Kham không vừa mắt, vốn sự tích tử chiến sông Liêu làm văn võ cả triều vừa kính vừa phục, kết quả. . . Tần Kham này không chết mà sống trở về, sự kính nể của mọi người tất nhiên giảm đi nhiều, ngay sau đó thì Chu Hậu Chiếu cường hành thông qua quyết định phong hầu, ti lễ giám Lưu Cẩn càng lọt da hổ làm cờ trượng tễ mấy vị đại thần, những việc này có liên quan tới Tần Kham, Lưu Đại Hạ lúc này có thể ra gặp hắn, dĩ nhiên đã được coi là khiêm tốn, hàm dưỡng kinh người.
Vũ khí lạnh phát triển thanhf vũ khí nóng là xu thế tất nhiên của lịch sử, loại xu thế này sức người không thể ngăn cản, Binh bộ thượng thư cũng không được.
Hiện giờ Đại Minh như ở giữa bầy sói, tác chiến đối ngoại càng đánh càng bại, trên quân sự không cầu mới không cầu tiến, thì chỉ có một con đường chết.
Hỏa pháo là việc nhỏ, xoay chuyển tư tưởng xơ cứng bảo thủ của vị đường quan chấp chưởng Binh bộ này mới là đại sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...