Tần Kham nằm ở trong viện ngày đông, híp mắt sưởi nắng, dưới tàng cây hòe truyền đến tiếng đàn, Kim Liễu bụng đã to vẻ mặt hạnh phúc nhẹ nhàng gảy đàn, cầm khúc rất vui thích và êm tai, đáng tiếc không thành kết cấu, thỉnh thoảng lại dừng tay không đánh, yêu thương xoa xoa bụng, mặt lộ rõ ánh sáng của người mẹ.
Trên bàn đá dưới tán cây đặt một cái lò than nhỏ, trên lò than đun một bầu rượu, khi rượu vừa ấm đến độ, Đỗ Yên vươn tay đổ rộ vào chén, đưa đến bên miệng Tần Kham, Tần Kham nhắm mắt lại, hút một cái, rượu nhiệt độ vừa chuẩn trôi vào họng.
Tình này thú này, cho dù không thể so với ý cảnh "Minh sanh khởi thu phong, trí tửu phi đông tuyết" của cổ nhân thì cũng chẳng kém là bao.
Liên Nguyệt Liên Tinh trổ mã càng duyên dáng yêu kiều, nhị nữ một tả một hữu ngồi bên cạnh Tần Kham, một người xoa chân một người bóp vai cho hắn, thấy Tần Kham không mở mắt, thỉnh thoảng lấy chén rượu của Tần Kham, rụt rè nhấp một ngụm, lại thấy cay tới lè lưỡi, mặt đỏ bừng.
"Hai nha đầu nhỏ tuổi mà không học cái hay, rượu của lão gia tưởng dễ uống à?" Tần Kham nhắm mắt nhưng lại giống như không gì không biết, chỉ hưởng thụ không khí ấm áp điềm tĩnh trước mắt, lười chẳng muốn mở mắt ra mà thôi.
Liên Nguyệt Liên Tinh cả kinh, sau đó cười hì hì, lực đạo bóp xa càng mạnh hơn.
Đỗ Yên oán hận lườm hắn một cái, phẫn nộ nói: "Tướng công thật biết hưởng thụ, trái ôm phải ấp, một đám nữ nhân thị hầu ngươi, nữ nhân hậu viện chúng ta càng lúc càng nhiều, hiện giờ lại thêm một nữ nhân Mông Cổ vào sống, hay là thiếp thân bỏ tiền mở rộng hậu viện, xây thêm mười mấy sương phòng nữa nhé?"
"Yên nhi đừng có nói bậy, Tháp Na là khách phương xa tới, lại là ân nhân cứu mạng của ta, nàng phải lịch sự với nàng ta một chút."
Nhắc tới bốn chữ "Ân nhân cứu mạng", Đỗ Yên không tức nữa, ngây ra một lúc rồi thở dài nói: "Nói ra thì cũng là ta lòng dạ hẹp hòi, nếu không phải Tháp Na lãnh binh gấp rút tiếp viện sông Liêu, trời của Tần gia ta đã có thể sập rồi, vốn nên dùng đại lễ để đối đãi với nàng ta, nhưng ta cũng là võ nhân, chướng mắt nhất là bộ dạng diễu võ dương oai của người ta, mỗi lần thấy là ta liền tức."
Tần Kham thở dài nói: "Xem ra giữa các nàng khó tránh khỏi phải đánh một trận, phu nhân đừng vội, lát nữa ta nói chuyện với hoàng thượng, xin hắn để trống nóc điện Phụng Thiên, hai ngươi tới đánh một hồi, điều kiện tiên quyết là không được phép dùng binh khí, chỉ cho dùng chân tay."
"Vì sao phải tới nóc điện Phụng Thiên?"
"Hoặc là không đánh, đã đánh thì phải đánh ra trò, 'Quyết chiến đỉnh Tử Cấm Thành", nghe rất phê."
Đỗ Yên lập tức có chút động lòng: "Thật vậy à? Tướng công không thấy phiền ư?"
"Không có gì mà phiền cả, chẳng qua chỉ là mấy trăm đại thần và ngôn quansẽ hạch tội ta vô pháp vô thiên, không mắt không có quân thượng, tội đáng lăng trì mà thôi..."
Ánh mắt hưng phấn của Đỗ Yên lập tức ảm đạm đi, căm giận véo hắn một cái cả giận: "Tướng công lần nào cũng trêu ta."
Dứt lời Đỗ Yên tức giận đút chén rượu vào miệng Tần Kham,vỗ vỗ tay rồi đi thị sát công tác của hạ nhân.
Viện tử lại khôi phục yên tĩnh, Tần Kham nghiêng người, yêu thương sờ sờ bụng Kim Liễu bên cạnh.
"Con có đá nàng không?"
Kim Liễu cười một tiếng, giữ tay hắn trên bụng mình, nói: "Chuyện Phụ đạo nhân gia, tướng công hiểu gì chứ, hiện giờ mới hơn ba tháng, con còn chưa thành hình, lấy đâu ra hân mà đá ta?"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Buổi tối tướng công tới phòng nàng, trò chuyện với con nhé."
Kim Liễu cười nói: "Không được đâu, Đỗ tỷ tỷ sẽ ăn ta đó. Tướng công sau này buổi đêm.... tiếp tỷ tỷ đi, để nàng ta cũng mang thai, bằng không tỷ tỷ một mồi lửa đốt nhà cũng chưa biết chừng đó."
Tần Kham thở dài: "Mấy ngày nay ta tiếp nàng ta rồi, nàng không biết đó thôi, ban đêm nàng ta coi ta như gia súc vậy, hết lần này tới lần khác, chưa mang thai thì chưa tha cho ta, hiện giờ trời vừa tồi là bắp chân ta liền nhũn ra..."
Quay đầu nhìn Liên Nguyệt Liên Tinh, Tần Kham vô hạn yêu thương nói: "Hai nha đầu trổ mã càng ngày càng xinh, buổi tối ở lại cửa cho lão gia, lão gia vào phòng kiểm tra sức khoẻ cho các ngươi."
Xã giao sau khi về kinh vẫn không dừng, không ngừng có người đăng môn bái phỏng, đương nhiên, lễ vật hiếu kính khi bái phỏng tất nhiên là không thể tránh được.
Không khí triều đình Đại Minh rất quái lạ, rất là nhân cách phân liệt.
Các đại thần ban ngày trên kim điện thì hiên ngang lẫm liệt, lúc nào cũng mồm to kêu gào khí tiết nhân quân nhân thần, có thể nói như trái thanh long trái bạch hổ, một tay cầm Khổng Mạnh, một tay tóm đạo đức, người trước người sau bộ dạng đạo đức dẫn đầu, không mắng mấy câu hoàng đế ngu ngốc thì ngại chào hỏi với người ta.
Nhưng mà vừa đến buổi tối, những cái gọi là những chuyện đạo đức tiên phong, nam đạo nữ xướng gì cũng đều làm ra.
Một người rất được thánh quyến, có thể khiến đương kim hoàng đế bất chấp sự phản đối của mọi người, thậm chí không tiếc giơ mổ giết người cũng phải phong tước thụ ấn cho hắn, tuyệt đối là đối tượng nịnh bợ của rất nhiều đại thần trong triều, huống chi vị cực đế sủng nhân này cũng không phải đèn cạn dầu, trong tay còn nắm giữ Cẩm Y vệ mà làm thiên hạ nghe tin đã sợ mất mật.
Thế là trước cửa Tần phủ vừa đổi biển Hầu tước người nối liền không dứt, Tần Hầu gia mới được thăng cả ngày mặt mày tươi cười tới mỏi cả cơ mặt, buổi tối thì đếm tiền tới giã cả gân tay.
Sau bốn năm ngày, khách nhân mới bớt đi chút, Tần Kham thở phào trong lòng.
Rất muốn treo biển ở ngoài cửa, chẳng cần phải nói khách sáo gì là chủ nhân cần nghỉ ngơi, thứ lỗi không thể tiếp khách, chỉ cần viết một câu "Chủ nhân nơi này rất giỏi đào mộ tổ nhà người ta", đại thể có thể khiến đại bộ phận khách nhân sợ hãi, đáng tiếc lại tiếc danh mục quà tặng dài ngoằng mà họ mang tới, trải qua do dự, chung quy đành từ bỏ ý định.
Đinh Thuận đăng môn không cần mang lễ vật, theo lý mà nói, tất cả những gì Đinh Thuận có hiện giờ đều là Tần Kham cho, ngay cả tiểu thiếp của hắn cũng là Tần Kham đứng giữa làm người bảo đảm mới không bị bà nương chính thất nhà hắn ném xuống giếng, người quen thì không cần phải .
Trong Tiền đường, Tần Kham khểnh chân phẩm trà, Đinh Thuận thì cung kính bẩm báo thời sự vừa nghe mấy ngày nay trong kinh cho hắn.
Những chuyện mà hắn nói ra, không thể đọc được trên công báo của triều đình.
"Hầu gia, còn nhớ vụ án chức công của nhạc phụ của Hầu gia lúc trước không, lúc ấy ngài thu mua một cống sinh Quốc Tử Giám tên là Nghiêm Tung giúp ngài kích động Quốc Tử Giám gây sự không?"
Tần Kham ngẩn người, mắt hơi nhíu lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, rất có hứng thú hỏi: "Nghiêm Tung? Hắn chắc là lên cao trung rồi nhỉ?"
Đinh Thuận cười nói: "Hầu gia rất có tuệ nhãn nhìn người, Nghiêm Tung quả thực đã lên cao học, vào thời đã giành tiến sĩ nhị giáp, lúc ấy liền nhận thứ cát sĩ, vào Hàn Lâm viện làm biên tu. . ."
Tần Kham nói: "Hàn lâm biên tu là vị trí để lấy tư lịch, chịu khổ mấy năm, ngày sau kiểu gì cũng lên cao, lại là thân phận thứ cát sĩ, tương lai bái tướng nhập các cũng không phải là không thể."
Đinh Thuận vâng dạ, có chút kỳ quái nói: "Hầu gia cũng rất xem trọng người này, có điều Nghiêm Tung gần đây hơi xui?"
"Hắn làm sao?"
"Nghiêm Tung làm hàn lâm biên tu không đến một năm, thủ đoạn thông thiên, Lại bộ hữu Thị Lang Vương Ngao và Quốc Tử Giám tế tửu Tạ Đạc đều rất thích tên hậu sinh trẻ tuổi này, có hai vị đại nhân này tiến cử, Lại bộ tháng trước liền điều Nghiêm Tung ra khỏi Hàn lâm, bổ nhiệm Binh bộ chủ sự, ai ngờ lại bị Tiêu Phương Tiêu Đại học sĩ bác bỏ..."
Tần Kham ngạc nhiên: "Vì sao?"
Đinh Thuận cười nói: "Chỉ vì Nghiêm Tung là người Giang Tây."
Tần Kham minh bạch rồi.
Lão Tiêu sau khi vào triều, bị người Giang Tây chèn ép cả đời, hiện giờ ôm đùi Lưu Cẩn vất vả lắm mới được tay nắm đại quyền, trả thù xã hội chính là hành động nên có.
Tần Kham lắc đầu cười nói: "Tiêu lão đại nhân năm nay đã gần tám mươi tuổi rồi nhỉ? Ai cũng bảo người già thì lòng dạ rộng rãi, lão nhân gia hắn lòng dạ thật đúng là."
Đinh Thuận cười nói: "Càng sống càng như quay lại... Nghiêm Tung bị đánh về Hàn Lâm viện, trong lòng cũng không nuốt được cục tức này, hôm qua hắn không biết vì sao lại tìm tới thuộc hạ..."
Nói xong Đinh Thuận cẩn thận nhìn sắc mặt Tần Kham, nói: "Nghiêm Tung nờ cửa của thuộc hạ, muốn gặp Hầu gia. . ."
Tần Kham mỉm cười, tuổi còn trẻ đã giỏi luồn cúi, chẳng trách tương lai có bản lĩnh trở thành thủ phụ Đại Minh quyền thế ngất trời, nhân tài như vậy phải vui lòng thu nhận mới được, có dã tâm là chuyện tốt, không sợ không khống chế được hắn, chỉ sợ hắn không có bản sự.
Mắt liếc Đinh Thuận, Tần Kham hừ lahj: "Đinh Thuận, nói thật đi, ngươi nhận bao nhiêu hiếu kính của Nghiêm Tung?"
Đinh Thuận thản nhiên cười nói: "Thuộc hạ đáng chết, thực sự không nhiều lắm, họ Nghiêm kỳ thật là quỷ nghèo, nói mời ta đi chơi kỹ viện kết quả vẫn là đĩ lậu che cửa, bạc thực sự không hề tặng, đặc sản quê hắn thì tặng nhiều, cái gì cây dương mai tử ngọc, vải đay song Lâm. Người khác mà tặng thuộc hạ những thứ này, thuộc hạ sớm đã ném chúng ra đường cái rồi, có điều Nghiêm Tung thì khác, thuộc hạ nhớ rõ Hầu gia lúc trước từng khen hắn, từ đó về sau rất để tâm, hắn nghèo không tặng ta một đồng, thuộc hạ cũng vui vẻ giúp hắn việc này, thuộc hạ nghĩ bên cạnh Hầu gia đều là đám vũ phu thô bỉ chúng ta, hiện giờ ngài được phong hầu, cũng nên có người đọc sách giúp đỡ một chút. . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...