Lý Cảo đầu hàng, chuyện còn lại trở nên rất dễ dàng.
Liêu Đông đã định.
Lý Cảo hai tay bị trói quặt ra sau lưng, cúi đầu quỳ gối trước mặt Tần Kham, vẻ mặt nửa sợ hãi nửa phẫn hận.
Trong Chiến tranh thi triển thủ đoạn là thiên kinh địa nghĩa, minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương, vô luận biện pháp vô sỉ hèn hạ như thế nào, dùng trên người địch nhân đều không đủ, tất cả chỉ vì điều kiện tiên quyết là thắng lợi.
Nhưng Lý Cảo tuyệt không ngờ, Tần Kham lại đào mộ tổ nhà hắn lên.
Đây là chuyện mà con người làm được à? Đó là hành vi của Súc sinh!
Nhìn Tần Kham mỉm cười nho nhã trước mặt, Lý Cảo hận tới nghiến răng ken két, nhưng lại không làm gì được hắn, chuẩn xác mà nói, cả đời này đều không thể làm gì được hắn, bởi vì thời gian còn sống trên cõi đời này của hắn không nhiều lắm, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Không phải tất cả người đầu hàng đều có thể được khoan thứ, Lý Cảo biết tội của mình quá lớn, đặc biệt là còn rơi vào trong tay của Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, thiên hạ không có bí mật gì mà Cẩm Y vệ không tra được, không quá hai ngày Tần Kham sẽ biết mỗi một chuyện ác mà hắn làm trong những năm ở Liêu Đông, những chuyện ác này mà gộp lại với nhau, chém đầu hắn một trăm lần cũng chẳng đủ, tuyệt không phải là công nhỏ đầu hàng trước trận là có thể triệt tiêu.
Vả lại đầu hàng cũng là bất đắc dĩ, đại quân của khâm sai áp sát, quân Liêu Đông đã mất ý chí chiến đấu, trung quân đại loạn, cho dù muốn đánh thì căn bản cũng không phải là đối thủ của Tần Kham, đầu hàng dưới loại tình huống này, lượng hàm kim không nghi ngờ gì nữa thấp đi rất nhiều.
Nói tóm lại, Lý Cảo không còn đường sống.
Quan lại và tướng lãnh liên quan của Liêu Đông đô ti có thể sống cũng không nhiều, hình cụ của Cẩm Y vệ chỉ cần tùy tiện dùng một hai loại, cái đám không ra gì đó nhất định không chịu nổi, gào khóc hùa nhau cắn ngược lại hắn, mà càng cắn thì lỗi càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều, mọi người cách pháp trường cũng càng lúc càng gần.
Hợp nhất hàng quân Liêu Đông rất thuận lợi, không gặp phải bất kỳ phản kháng gì.
Rất nhiều tướng lãnh và quân sĩ thậm chí hoàn toàn không biết người Lý Cảo muốn đối phó là triều đình, cho một khắc binh đao tương kiến với khâm sai mới biết Lý Cảo quá to gan lớn mật.
Lý Cảo liều mạng chơi nước cờ liều, rất nhiều quan viên và tướng lãnh của Liêu Đông đô ti cũng liều theo hắn, nhưng không có nghĩa là tất cả tướng sĩ Liêu Đông đều nguyện ý đi theo Lý Cảo làm ra loại việc đại nghịch đáng tru di cửu tộc này, vào giây phút Lý Cảo quỳ xuống đất đầu hàng, tất cả tướng sĩ Liêu Đông toàn bộ đều ném binh khí hàng theo, khi Cẩm y Giáo úy phân biệt bắt giữ các tướng lãnh, rất nhiều tướng lãnh khóc ầm lên, không ngừng giải thích mình không có ý làm phản, hoàn toàn bị Lý Cảo che mắt.
Không cần kiểm kê thương vong gì cả, trận này căn bản không có thương vong, hoàn toàn là Tần Kham không đánh mà thắng. Thế là mấy vạn người tay cầm binh khí áp giải mấy vạn người không có binh khí, đoàn người chậm rãi bước vào phủ Liêu Dương.
Hành quân rất thong thả, mấy ngày sau, khi Tần Kham vẫn đang đi trên đường thì cuối cùng cũng có thánh chỉ từ kinh sư tới.
Tuyên chỉ là người quen, Trương Vĩnh.
Vừa thấy Trương Vĩnh mặc cẩm bào màu đỏ, Tần Kham rất kinh ngạc, hắn không nghĩ ra đường đường là ngự mã giám chưởng ấn vì sao ngàn dặm xa xôi rời kinh, làm chuyện của tiểu hoạn quan tầm thường này, sau khi thoáng kinh ngạc, Tần Kham lập tức minh bạch mấu chốt trong đây.
Lưu Cẩn chỉ sợ ởtrong kinh đã càng lúc càng vô pháp vô thiên, ngày tháng của Trương Vĩnh chắc là rất gian nan, thế nên mới xin đi tuyên chỉ, ngoài sáng là tuyên chỉ, nhưng kỳ thực là tới kể khổ với Tần Kham.
Thánh chỉ của Hoàng đế tới, mấy vạn tướng sĩ đồng loạt quỳ lạy, sơn hô vạn tuế.
Tần Kham xuống ngựa sửa lại y quan, cung kính quỳ tiếp chỉ ý.
Vẻ mặt Trương Vĩnh rất nghiêm trang, từ từ mở thánh chỉ ra đọc một lượt, toàn là cổ văn, vừa nghe đã biết không phải là Chu Hậu Chiếu viết, nhất định là nội các hoặc là thông chính ti viết ra, Chu Hậu Chiếu chỉ phụ trách đóng dấu.
Thánh chỉ dùng ngữ khí của hoàng đế biểu thị sự kinh hãi và tức giận đối với hành vi giết hơn ba trăm người Đóa Nhan cùng với lạm sát dân chúng biên trấn để giả mạo đầu người Thát tử của Lý Cảo, cũng vô cùng đau đớn tỏ ý bởi vì hoàng đế không tu đức, lơ là triều chính, mà dẫn tới thiên hạ có hạng gian ác như Lý Cảo phòng thủ biên trấn làm xằng làm bậy, hơn mười năm cũng không biết bộ mặt gian ác này, có thể thấy được hoàng đế này làm một cách thất bại thế nào.
Tần Kham nghe đến đây không nhịn được mà uất tới đỏ mặt, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Đây tuyệt đối là khẩu khí của là quan văn, ngoài sáng là trách Lý Cảo, nhưng trong tối là bất âm bất dương nhân tiện mắng luôn Chu Hậu Chiếu, có thể tưởng tượng khi Chu Hậu Chiếu đóng dấu bản thánh chỉ này tâm tình oán niệm và uất nghẹn như thế nào.
Phì một tiếng, Tần Kham cuối cùng vẫn bật cười, chỉ cười một cái rồi lập tức ho khan, áp chế cỗ xung động muốn cười trong lòng.
Trương Vĩnh nghiêm mặt tiếp tục đọc thánh chỉ, phần sau của thánh chỉ ý tứ đại khái là lệnh cho Tần Kham thay hoàng đế lo liệu tất cả công việc của Liêu Đông, phân biệt trung gian, tra xét tội đồ, sau khi thẩm tra thì lập tức hoả tốc gửi danh sách vào kinh sư, Lại bộ triều đình sẽ phái quan viên dự khuyết tới thay thế phạm quan Liêu Đông, song loạn Liêu Đông vừa dẹp yên, biên trấn chưa yên tĩnh, quân tâm chưa định, không thể dễ dàng điều chỉnh, nếu không sợ sẽ sinh đại loạn, lệnh cho Tần Kham ở trong Liêu Đông nguyên vệ sở cùng với Tuyên phủ, Đại Đồng lựa chọn sử dụng võ tướng đắc lực để bổ sung, tạm thời do Tần Kham thay quyền xử lý quân chính sự vụ Liêu Đông, tạm thời giữ chức lĩnh đốc phủ.
Tất cả quan viên và võ tướng quỳ Bên cạnh nghe xong thánh chỉ thì không khỏi đồng loạt ngẩng đầu nhìn chăm chú Tần Kham, mắt hâm mộ tới đỏ bừng.
Thế này là thánh quyến bao lớn, tuổi chỉ mới hai mươi, không ngờ được làm Liêu Đông đốc phủ, cái gọi là "Đốc phủ", tất nhiên là hợp xưng của hai loại chức vụ Tổng đốc trong quân và nha môn tuần phủ địa phương, có thể nói nắm cả quân quyền chính quyền, tuy nói chỉ là tạm thời, nhưng Đại Minh từ lúc lập quốc tới nay, có quan viên nào mà có thể chỉ vừa hai mươi liền nằm quyền lực lớn tới vậy? Dù là tạm thời cũng không có.
Tần Kham mặt không biểu tình, biểu hiện vinh nhục không lay động, thánh chỉ đọc xong, Tần Kham vái ba vái, sau khi sơn hô vạn tuế thì hai tay tiếp nhận thánh chỉ.
Trương Vĩnh cười nói: "Tần soái chậm đã, hoàng thượng còn có một đạo thánh chỉ nữa.."
Tần Kham ngây ra một lúc, sau đó quỳ gối chuẩn bị bái thì lại bị Trương Vĩnh ngăn lại, nhìn chung quanh một vòng rồi nói: "Hoàng thượng nói, đạo thánh chỉ này là mật chỉ."
Quan viên võ tướng Chung quanh nghe vậy vội vàng đứng dậy, cách xa Tần Kham và Trương Vĩnh để tránh hiềm nghi.
Trương Vĩnh cười nói với Tần Kham: "Trước khi Tạp gia rời kinh hoàng thượng có nói, đạo mật chỉ này là hoàng thượng tự tay viết, không cần Tần soái quỳ lạy."
Tần Kham đương nhiên cũng chẳng phải là người thích quỳ, thế là thuận thế chắp tay cười nói: "Vậy phiền Trương công công rồi."
Trương Vĩnh gật gật đầu, từ trong tay áo lại lấy ra một phần thánh chỉ rồi giở ra, thấy câu đầu tiên của mật chỉ thì ngây ra một lúc, khụ khụ hai tiếng rồi thì thầm: "Tần Kham, tên gia hỏa ngươi quả thực không phải người! Một mình chạy trốn xa như vậy, chơi náo nhiệt như vậy, trẫm hiện giờ bị các đại thần quản rất chặt, ngay cả ra khỏi cung cũng không thể, ngươi ngược lại thì khoái hoạt, trẫm bi ai làm sao..."
Ngữ khí của Trương Vĩnh hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn thì vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tần Kham, mặt hai người đồng thời run run.
Từ xưa đến nay viết thánh chỉ ra với bạch thoại thô tục như vậy, chỉ sợ chỉ có vị Chính Đức hoàng đế này.
Ho khan mấy tiếng, Trương Vĩnh tiếp tục đọc.
". . .Chuyện ngươi làm ở Liêu Đông trẫm đều nghe nói cả, tên hỗn đản Lý Cảo này hại nhiều người như vậy, chết cũng không tiếc, ngươi băm hắn ra cho trẫm, băm càng vụn càng tốt, đám lão thất phu trong triều đình không ngờ gán tội của tên hỗn đản này này lên người trẫm, nói cái gì trong triều có ác tặc thế này hoàn toàn là do trẫm không chịu tu đức, bọn họ quả thực là nói thối như cứt! Biên trấn có ác tặc, liên quan mẹ gì tới đức hạnh của trẫm? Thánh chỉ là lão thất phu Dương Đình Hòa đó viết, ngươi chớ có coi nó nghiêm túc, cái gì mà không tu đức hạnh vân vân, trẫm là một mực không thừa nhận, đáng tiếc lão thất phu đó kiên trì,, không thể không đóng dấu."
"Trẫm còn nghe nói ngươi ở Liêu Đông làm việc rất phấn khích, cái gì Nghĩa châu đoạt binh, uy phục Nghiêm Ninh, kết minh Đóa Nhan. . . Rất thú vị, về kinh ngươi kể kỹ lại cho trẫm nghe, nghĩ đến một thư sinh văn nhược như ngươi cũng có thể làm ra những chuyện đẹp như vậy, ngút trời anh tài ngút trời, nếu xuất mã nhất định so với ngươi làm còn tốt hơn, ngươi ở Liêu Đông nhớ để lại mấy kẻ địch cho trẫm, tương lai trẫm ngự giá thân chinh, tự tay trừ bỏ những kẻ địch này, nhất định uy phong lẫm lẫm, khi đó lại nhìn văn võ cả triều cúp đầu bái trẫm, nhất định là rất vi..."
Tần Kham nghe mà mặt lại run run, lẩm bẩm: "Tên hôn quân này..."
Trương Vĩnh tiếp tục đọc: "... Chuyến đi Liêu Đông viên mãn, trẫm tính thương nghị với đám Tiêu Phương, Dương Đình Hòa, công lớn như vậy trẫm phải phong tước vị cho ngươi mới đúng, chờ ngươi xử trí xong quan phủ và vệ sở Liêu Đông thì mau về kinh đi, gần đây các đại thần lải nhải với trẫm càng lúc càng nhiều, trong bụng ngươi có nhiều chủ ý xấ, trở về giúp trẫm nghĩ chiêu chơi lại họ... Đúng rồi, Đóa Nhan Vệ Hoa Đương phái người tới kinh sư, nói muốn gả nữ nhi cho ngươi, càng nói trẫm càng tức giận, chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy mà không ngờ cũng có diễm phúc như thế, trẫm đường đường là hoàng đế lại cả ngày phải đối mặt với cái mặt lạnh của hoàng hậu, càng nói càng tức, thôi không nói nữa!"
Một đạo mật chỉ rất ba lăng nhăng được đọc xong, Trương Vĩnh đưa mật chỉ cho Tần Kham, ánh mắt vừa thèm vừa ghen.
Có thể khiến đương kim hoàng thượng dùng ngữ khí thẳng thắn không coi là người ngoài hạ chỉ như vậy, hơn nữa ngữ khí thân thiết thậm chí đánh mất cả uy nghi của hoàng đế, đủ có thể thấy thánh quyến chi long của Tần Kham, văn quan võ tướng cả thiên hạ, cũng chỉ có Tần Kham có thể có được vinh hạnh này.
Tần Kham tiếp nhận mật chỉ, sắc mặt lại nhăn như mướp đắng, ngay cả nụ cười cũng không cố mà nở ra được.
Hoa Đương này quá âm hiểm, khăng khăng đòi gả nữ nhi cho hắn thì không nói, lại còn ở sau lưng vô thanh vô tức phái người vào kinh xin hoàng đế hứa hôn, chuyện này nếu lọt vào tai người trong nhà, thật không hiểu Đỗ Yên sẽ có phản ứng gì.
Áp chế tâm sự, Tần Kham chắp tay gượng cười với Trương Vĩnh: "Nhiều ngày không gặp Trương công công, nhìn ngươi cũng càng lúc càng có tinh thần."
Trương Vĩnh bỗng nhiên ra sức sụt sùi, tiếp theo thì giống như tiểu oán phụ bị trượng phu vứt bỏ, bùm một cá quỳ xuống ôm đùi Tần Kham, miệng ngoác ra khóc to: "Tần soái, ngươi phải làm chủ cho ta, những ngày ngươi rời kinh, Lưu Cẩn... Tên gia hỏa Lưu Cẩn đó càng lúc càng vô pháp vô thiên."
Tần Kham nhìn hắn với vẻ đồng tình: "Khóc thương tâm như vậy, Lưu Cẩn cũng đào mộ tổ nhà ngươi lên à?"
"Cái đó thì không có, ai dám làm loại chuyện thất đức đến cực điểm này chứ..." Trương Vĩnh đang khóc bỗng nhiên ngẩn ra: "Tần soái vì sao lại nói là 'Cũng'?"
Mộ tổ không bị đào mà còn khóc thê thảm như vậy, có thể thấy được Trương Vĩnh những ngày này bị Lưu Cẩn bắt nạt thực sự rất thảm.
"Lưu Cẩn hắn gần đây làm những gì?"
Trương Vĩnh khóc nói: "Tên hoạn tặc này từ sau khi nắm ti lễ giám th càng lúc càng không coi lão đệ huynh đông cung ngày xưa chúng ta ra gì, Tần soái rời kinh được mấy ngày, Lưu Cẩn không biết từ đâu tìm tới một Lại bộ chủ sự tên là Trương Thải, một thân kiến thức phi phàm, Lưu Cẩn coi hắn là phụ tá đắc lực, phàm là việc gì cũng nghe theo, gần đây khuya chiêng gióng trống trừ tệ đoan trong triều, hưng tân chính, muốn làm ra những chuyện khiến văn võ cả triều phải ngước mắt nhìn..."
Tần Kham cười nói: "Lưu công công thi hành tân chính có gì mà không tốt? Triều ta bệnh trầm kha quá nặng, có Lưu công công cải cách một phen thật dứt khoát hẳn hoi, chưa chắc đã không phải là chuyện tốt."
Trương Vĩnh cả giận: "Tân chính vốn là chuyện tốt, nhưng Lưu Cẩn này lại đọc sai quyển kinh, mượn cớ tinh giản nha môn, thu hối lộ khắp nơi, ai tặng hắn bạc, bất kể là quan nhi có cần tồn tại hay không, Lưu Cẩn một bút vung lên, nhận vào hết, ai không biếu hắn bạc, bất kể là quan nhi được Lại bộ kiểm tra đánh giá tốt đến mấy, đều phải cuốn gói cút xéo, Tần soái, ngài nói xem, đây là tân chính à? Đây chính là làm xằng làm bậy! Triều đình cứ để hắn làm như vậy, không quá hai năm nữa thiên hạ sẽ đại loạn."
Tần Kham không nói gì, chỉ cười khổ.
Điểm xuất phát của chính của Lưu Cẩn là tốt, hắn quả thật là muốn làm ra một phen sự nghiệp để chứng minh năng lực của mình, thái giám trong lịch sử Đại Minh không nhất định tất cả đều là thanh danh xấ ũa, cũng có thái giám tốt, ví dụ như Hoài Ân năm Thành Hoa, hay Tiêu Kính năm Hoằng Trị, nhắc tới những thái giám này, ngay cả các quan văn nhìn thái giám không vừa mắt cũng không thể không giơ ngón tay cái lên khen một tiếng, Lưu Cẩn chung quy là có lý tưởng, hắn cũng muốn giống như Tiêu Kính, Hoài Ân, lưu lại thanh danh tốt trên lịch sử.
Nhưng mà Lưu Cẩn chung quy vẫn không phải người làm đại sự, hoặc là nói hắn thiếu tố chất làm đại sự, một lão thái giám quanh năm trong đông cung hầu hạ Thái tử, nếu nói hắn đối với đại thế thiên hạ, tệ nạn triều đình, thành pháp tổ tông mà đều hiểu rõ thì thực sự là khả năng không lớn, kiến thức hữu hạn, tính cách tham lam quyết định tân chính của Lưu Cẩn chung quy chỉ là trò cười, nó bất tri bất giác đã biến chất, thành cái cớ để Lưu Cẩn vơ vét của cải.
Tần Kham liếc Trương Vĩnh: "Lưu Cẩn làm tân chính của hắn, bất luận là thành hay bại thì đều là chuyện của triều đình và hắn, ngươi khóc ủy khuất như vậy để làm gì?"
Trương Vĩnh buồn bã nói: "Tạp gia có thể không ủy khuất sao? Cái tân chính thối nát này lấy nội cung ra khai đao đầu tiên, nói cái gì tiết kiệm nội nô, tinh viên giản binh, cắt hai đình của ngự mã giám dưới trướng Tạp gia thì không nói, còn muốn nội hàng năm cắt tiền lương của ngự mã giám đi một nửa, quân sĩ phía dưới đột nhiên muốn ăn no cũng không được, ngự mã giám chưởng ấn của Tạp gia còn làm tiếp được sao?"
Tần Kham rất không phúc hậu khiêu khích: "Thế thì không thể nhịn được, Trương công công, ngươi nên đi tìm hắn để lý luận, đánh cho hắn một trận đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...