Đình trượng mang theo tiếng xé gió gào thét mà hạ xuống.
Bên cạnh thái giám giám hình Trần An còn có một tiểu hoạn quan lớn tiếng đếm số đình trượng.
Sắc mặt Vương Thủ Nhân càng trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy khắp toàn thân, mông hắn đã da tróc thịt bong, thủy hỏa côn đen đỏ đang xen hạ xuống mông, môi một côn đều kéo ra một mảng máu loãng nhìn thấy mà ghê người, Vương Thủ Nhân ngay cả rêu cũng dần dần suy yếu không có sức.
Phiên tử hành hình hiển nhiên nặng tay, mới chỉ bảy trượng, Vương Thủ Nhân đã khốn khổ như vậy rồi, không đến hai mươi trượng tuyệt đối có thể lấy mạng của hắn.
Tất cả mặt không biểu tình nghe tiểu hoạn quan đếm số.
"Trượng thứ bảy! Đánh mạnh vào!"
"Trượng thứ tám! Dụng tâm mà đánh."
Tần Kham cũng mặt không biểu tình liếc qua người Vương Thủ Nhân, Lý Nhị dẫn hơn trăm Giáo úy đã rục rịch muốn động đi theo sau Tần Kham mười bước, khi nghe tới tiểu hoạn quan hô "trượng thứ mười", Lý Nhị bỗng nhiên vung tay lên, hơn trăm danh Cẩm y Giáo úy ùa lên, đều dùng vỏ đao hung hăng bổ xuống đầu các phiên tử.
Các phiên tử ngây ra, bọn họ phụng lệnh Lưu Cẩn hành hình, sống chết không ngờ có người dám chặng ngang, bị các Cẩm y Giáo úy đánh cho trở tay không kịp, người người ôm đầu kêu cha gọi mẹ.
Trần An cũng ngây ra. Một lát sau thì khôi phục tinh thần, hét toáng lên như gái nhà lành ở giữa đường bị sờ ngực.
" Cẩm Y vệ các ngươi muốn tạo phản à?"
Lý Nhị lớn tiếng quát: "Vương Thủ Nhân bị tình nghi liên quan tới một vụ án mạng, Cẩm Y vệ muốn bắt người sống về hỏi."
Trần An cả giận nói: "Tạp gia phụng lệnh của ti lễ giám Lưu công công đình trượng phạm quan Vương Thủ Nhân, đợi bốn mươi trượng đánh xong rồi thì ngươi hỏi gì thì hỏi. Cẩm Y vệ cớ gì mà động thủ với phiên tử Tây Hán?"
Lý Nhị hừ lạnh nói: "Vị công công này đừng nói đùa, bốn mươi đình trượng đánh xong, Vương Thủ Nhân có còn là người sống hay không?"
Trần An ngớ người, tiếp theo thẹn quá hóa giận nói: "Có còn là người sống hay không thì liên quan gì tới Tạp gia? Tạp gia là phụng lệnh của ti lễ giám Lưu công công, Cẩm Y vệ các ngươi dám bất kính đối với Lưu công công ư?"
"Ta là phụng thánh dụ của hoàng thượng, các ngươi dám bất kính với hoàng thượng ư?"
"Thánh dụ cái gì? Lấy ra cho Tạp gia xem."
Lý Nhị ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thánh dụ tất nhiên là khẩu dụ, chút việc nhỏ này ngươi chẳng lẽ muốn hoàng thượng dùng giấy bút viết ra rồi đóng dấu Hoàng đế cho ngươi xem à? ngươi có mặt mũi lớn như vậy ư?"
Trần An sắc mặt xanh mét, do dự một lúc rồi cuối cùng cắn răng: "Nhất định là Cẩm Y vệ vì cướp phạm nhân mà giả mạo chỉ dụ vua! Vương Thủ Nhân này Tạp gia không thể thả! Người đâu, bắt đám súc sinh giả mạo chỉ dụ vua phạm thượng này cho Tạp gia."
Lý Nhị cười ha ha, bỗng nhiên xầm mắt hét to: "Các huynh đệ, bắt đám hoạn cẩu không tuân chỉ dụ này cho ta."
Phiên tử Tây Hán và các Cẩm y Giáo úy lập tức đánh nhau.
Trong Hỗn loạn, Trần An thở hổn hển, giậm chân mắng to: "Cẩm Y vệ hay lắm, mạng Lưu công công muốn lấy các ngươi cũng dám cướp, không sợ chết à? Hành động của Các ngươi Tần Kham có biết không?"
"Ha ha, Tần soái ở ngay trước cửa cung kia kìa, vị công công này có hứng thú thì không ngại tới hỏi ngài ấy."
Vừa nghe đến hai chữ Tần soái, phiên tử Tây Hán ai nấy biến sắc.
Tuy rằng bọn họ là phiên tử mới được chiêu mộ, nhưng sự tích Tần Kham hai tháng trước huyết tẩy Đông Hán đã truyền cả thiên hạ đang ều biết, nghe nói tới tận giờ trước đại đường Đông Hán vẫn phiêu tán một cỗ mùi máu nồng đậm, cũng có người hiếu sự nghe nhầm đồn bậy, nói Đông Hán ban đêm thường nghe thấy lệ quỷ gào thét, suốt đêm không nghỉ, Đông Hán Hán đốc tân nhiệm Đới Nghĩa mời đạo sĩ tới làm pháp sự mấy hồi vẫn không ăn thua.
Một đạo mệnh lệnh khiến mấy ngàn người chết, hung danh của Tần Kham đã khắc sâu vào trong xương tủy những phiên tử Đông Tây Hán, tên của hắn đã thành ác mộng trong lòng các phiên tử.
Phiên tử Tây Hán nghe thấy Tần Kham ở cách đó không xa thì lập tức quay đầu nhìn về phía cửa cung, xa xa, chỉ thấy một người trẻ tuổi mặc kỳ lân bào đỏ thẫm chậm rãi ra khỏi cửa cung, không phải Tần Kham thì là ai?
Vừa thấy thân ảnh màu đỏ đó, ý chí chiến đấu của các phiên tử lập tức hoàn toàn biến mất, mặt hiện vẻ kinh sợ lui về phía sau, ai là giả mạo chỉ dụ vua ai là trái chỉ bọn họ đã không thể phân biệt, bọn họ chỉ biết một sự thật, hung thần dám giết mấy người người của Đông Hán nếu thực sự phụng ý chỉ của hoàng thượng, hắn nhất định không ngại giết thêm mấy phiên tử Tây Hán trái chỉ.
Phiên tử Tây Hán sinh lòng ý sợ hãi, các Cẩm y Giáo úy lại sĩ khí như cầu vồng, Lý Nhị hô một tiếng, hơn trăm Giáo úy như mãnh hổ xuống núi, ùa về phía Vương Thủ Nhân đang nằm, dần dà, các phiên tử như liên tiếp bại lui.
Trong Hỗn loạn, Lý Nhị lướt tới bên cạnh Trần An đang ngây ra như phỗng, trong mắt chợt lóe hung quang, mấy tên Giáo úy thân hình như quỷ mỵ lặng lẽ vây quanh Trần An, Trần An trước mắt mấy người trước mắt nhập thần bất thiện, đang định cao giọng quát hỏi thì lại bị Lý Nhị bịt miệng, phía sau một Giáo úy quay người vỏ đao, dùng chuôi đao hung hăng nện vào xương cột sống Trần An một cá, Trần An hai mắt trợn lên, chỉ cảm thấy xương sống mình như vỡ vụn, nửa người dưới lập tức mất đi tri giác, thân thể mệt oặt.
Ngoài Mấy trượng, Giáo úy và các phiên tử đang loạn thành một đống, căn bản không có ai chú ý tới hắn, võ sĩ cấm cung ngoài ngọ môn có người nhìn thấy, lại vội vàng quay đầu đi, Tây Hán và Cẩm Y vệ đánh nhau, kì thực là tranh đấu giữa Lưu Cẩn và Tần Kham, hai vị đều là đại nhân vật rất được thánh quyến, thần tiên đánh nhau, phàm nhân tốt nhất coi như không thấy, nếu không thì khó tránh khỏi gặp tai ương.
Trần An cố nén cơn đau ở cột sống, ngã xuống đất hai mắt thất thần lẩm bẩm nói: "Vì sao? Vì sao?"
Trong tiếng hò hét ầm ĩ, Lý Nhị ghét sát vào tai Trần An rồi cười gằn nhẹ giọng nói: "Tần soái của chúng ta nói, ngươi cười lên trông rất đáng ghét, người Tần soái ghét, chính là địch nhân của toàn bộ Cẩm Y vệ."
Lại một chuôi đao hung hăng đập vào huyệt Thái Dương Trần An, Trần An không rên nổi một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
Lý Nhị đứng lên cười nói: "Các huynh đệ, đỡ Vương Thủ Nhân dậy, khiêng về nha môn trở về trấn phủ ti."
Thời gian Một nén hương, vận mệnh của Vương Thủ Nhân thay đổi, dưới sự bố trí của Tần Kham đã thoát chết.
Người Lưu Cẩn một lòng muốn xử tử được Tần Kham giữa đường cứu đi, nơi hạ lạc của Vương Thủ Nhân sau khi được Cẩm Y vệ cướp đi không rõ, phiên tử Tây Hán bị đánh cho ngã đầy đất, thái giám tùy đường ti lễ giám Trần An xương sống vỡ nát, huyệt Thái Dương càng đau hơn, Thái y cứu mãi không tỉnh, rõ ràng đã thành người thực vật.
Tình thế đột biến, Lễ bộ Tả thị lang Vương Hoa đang chờ nhặt xác nhi tử ngoài ngọ môn và một đám đại thần kinh ngạc không thôi, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức chúc mừng Vương Hoa.
Vương Hoa ngây ra một lúc, lập tức cười ha ha hai tiếng. không nói gì, vội vàng về phủ.
Nhi tử nếu không chết, linh đài lều tang trong nhà có thể dỡ rồi.
Giữa trưa đoạt người, lúc chiều, Bắc trấn phủ ti Cẩm Y vệ bỗng nhiên truyền một đạo công hàm của Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ tới Lại bộ, vụ án kỹ nữ bị hại ở kinh sư đã thẩm tra, không liên quan tới Binh bộ chủ sự Vương Thủ Nhân, có điều Vương Thủ Nhân chơi gá không trả tiền, phẩm hạnh thực sự không ra gì, phụng thánh dụ của hoàng đế bệ hạ, Vương Thủ Nhân bị điều tới Quý Châu long tràng làm dịch thừa, triều đình trong ba năm không được đề bạt.
Trên Công hàm cố ý cường điệu ba chữ, "Phụng thánh dụ "
Về phần tấu chương đệ Vương Thủ Nhân, ti lễ giám Lưu Cẩn muốn trượng tễ hắn, trên công hàm không nhắc tới một chữ, giống như Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ không hề biết gì về việc này.
Đối với bổ nhiệ miễn nhiệm quan viên, bình thường do nội các và Lại bộ đình nghị, hoàng đế hạ ý chỉ kỳ thật không có tác dụng lớn, có điều lúc trước hành động Lưu Cẩn trượng tễ Đới Tiển đã khơi dậy sự công phẫn của ngoại đình, người hữu tâm lập tức từ trong công hàm này của Tần Kham ngửi ra hương vị bất thường.
Lần này hiệu suất làm việc của Lại bộ rất nhanh, hơn nữa dưới tình huống không câu thông trước với Tần Kham có phối hợp rất ăn ý, lập tức phê chuẩn công hàm này của Tần Kham, sau khi Lưu Kiện và Tạ Thiên trí sĩ, thủ phụ nội các là Lý Đông Dương, lão thành tinh Lý Đông Dương vừa thấy công văn Lại bộ đưa tới, lập tức minh bạch Tần Kham ở phía sau muốn làm mưa làm gió, thế là dùng kế qua mặt Tiêu Phương, trong điện Văn Hoa cùng Dương Đình Hòa thương nghị mấy câu, hai người đồng thời phê lam đồng ý trên công văn.
Có ý chỉ của hoàng đế, sự đồng ý hai vị Đại học sĩ nội các và Lại bộ, chuyện Vương Thủ Nhân bị điều tới Quý Châu long trường thành ván đã đóng thuyền.
Ban đêm, trước đại môn Tần phủ có một cỗ kiệu quan đi tới, Lễ bộ Tả thị lang Vương Hoa tuổi già sức yếu dưới sự dìu đỡ của gia phó ra khỏi kiệu, nhìn đôi đèn lồng và đại môn đóng chặt của Tần phủ, Vương Hoa mím môi, lặng lẽ quỳ xuống trước đại môn Tần phủ, cung kính và thành kính dập đầu lạy ba cái rồi đứng dậy rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...