Tâm tình của Lưu Cẩn rất sung sướng, trước kia hắn chỉ là thái giám lặng lẽ vô danh, người khác ngay cả nhìn cũng lười chẳng muốn nhìn hắn, hiện giờ đường đường là Lại Bộ Thị Lang ở trước mặt hắn tự xưng "Hạ quan", điều này khiến cho Lưu Cẩn cảm nhận được đầy đủ sự diệu dụng của quyền lực, diệu tới điên cuồng, tuyệt không thể tả.
Ngồi trên ghế, Tiêu Phương lẳng lặng nhìn nụ cườicó mấy phần đắc ý của Lưu Cẩn, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười thản nhiên.
"Không biết Lưu công không thuận tâm vì chuyện gì? Hạ quan có lẽ có thể phân ưu cho Lưu công."
Lưu Cẩn cười hai tiếng, nói: "Tạp gia hiện giờ nắm ti lễ giám, hoàng thượng không thích chính vụ, giao quyền phê hồng cho Tạp gia, lẽ ra ti lễ giám hiện giờ pháp lệnh xuất phát từ một cửa, nhưng gần đây những bản tấu trình lên, có rất nhiều ngôn quan chỉ trích Tạp gia, thậm chí bên trong có ngôn từ nhục mạ, bọn họ biết rõ hoàng thượng không đọc sớ, những hạch tội này rõ ràng là nhằm vào Tạp gia, nội các hiện giờ chỉ còn một mình Lý Đông Dương, cũng không biết hắn có ý gì, đem hết những bản tấu này không xót bản nào đưa tới ti lễ giám, Tạp gia cả ngày đọc sớ mắng chửi, đối với những đại nhân phạt không được mắng cũng không xong này, hỏi làm sao mà thuận tâm được?"
Tiêu Phương vuốt chòm râu hoa râm, híp mắt cười nói: "Lưu công vì chuyện này mà phiền lòng là không cần thiết, ngôn quan là tiếng nói của triều đình, vốn là có quyền nghe phong phanh mà tấu chuyện, xa ở những năm Thành Hóa, Hiến Tông hoàng đế thi hành biện pháp chính trị không thoả đáng, khiến khiến kinh tương chi địa Lưu Thiên Cân giơ gậy tạo phản, nội thì có Vạn quý phi lộng quyền loạn chính, 'ba các lão giấy, sáu thượng thư tò trên' bị người trong thiên hạ nhạo báng, khi đó các ngôn quan cũng mắng, mắng hoàng đế, mắng triều đình, mắng nội các, nhưng mắng đi mắng lại thì có làm sao? Hoàng đế vẫn là hoàng đế, các lão vẫn là các lão, mắng có hăng đến mấy thì cũng chẳng thấy họ mất đi sợi tóc nào..."
Lưu Cẩn như có ngộ ra: "Ý tứ của Tiêu đại nhân là, Tạp gia không cần để ý tới những ngôn quan này?"
"Đúng vậy, nói dễ nghe thì gọi là người phát ngôn, nói không dễ nghe thì đơn giản chỉ là một đám cuồng sinh thích giở võ mồm, chỉ cần bệ hạ vẫn tin tưởng Lưu công thì ngại gì đám ngôn quan này?"
Lưu Cẩn gật đầu mỉm cười, tuy nói hiện giờ nắm đại quyền, nhưng Lưu Cẩn lúc trước dù sao cũng chỉ là một nội thị đông cung nho nhỏ, luận về nhãn giới, luận về tầm mắt chính trị, luận về mưu lược triều đình, ở trước mặt Tiêu Phương đã trải qua sóng gió tam triều thì chỉ có thể xem như học sinh tiểu học chưa tốt nghiệp.
Nghe thấy những lời của Tiêu Phương, Lưu Cẩn không khỏi hiểu ra, mặt mày càng vui sướng.
Với hắn mà nói, Tiêu Phương đầu nhập có thể nói mang đến phúc âm cho hắn, làm bảo tọa quyền lực của làm hắn càng thêm củng cố.
"Còn có một việc cũng khiến Tạp gia không hài lòng..." Lưu Cẩn chậm rãi nói tiếp.
Tiêu Phương chắp tay cười nói: "Lưu công cứ nói thẳng."
" Đại Minh chúng ta, quy củ thật nhiều, ti lễ giám chưởng ấn không cho phép nắm cả Đông Hán, những ngày trước Cẩm Y vệ Tần Chỉ huy sứ không biết được người ta cho những gì, tiến cử một thái giám vô danh cho bệ hạ làm ti lễ giám bỉnh bút, thuận tiện ngay cả Đông Hán cũng để hắn dẫn dắt, Tiêu đại nhân chắc biết, Đông Hán là lợi kiếm của ti lễ giám, không ngờ không ngờ bị ngoại nhân nắm trong tay, Tạp gia không cam lòng."
Tiêu Phương vuốt râu, mày nhíu chặt.
Lưu Cẩn và Tần Kham cũng không hợp?
Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn, suy nghĩ này làm hắn càng thêm an tâm.
Suy tư một lúc, khóe miệng Tiêu Phương phác ra một nụ cười: "Lưu công, việc này dễ giải quyết thôi."
Tinh thần Lưu Cẩn nhất chấn, bất giác rướn người tới: "Làm như thế nào? Mong Tiêu đại nhân dạy ta."
Tiêu Phương từ tốn nói: "Đông Hán cho Đới Nghĩa thì cứ cho hắn đi, Lưu công nếu muốn nắm thêm chút quyền, hoặc là muốn vê nặn Cẩm Y vệ và Đông Hán ở trong tay, kỳ thật cũng rất đơn giản, đoạt ngoài sáng không được thì ngại gì đi đường tắt khác? Lưu công chẳng phải đã nghe năm Thành Hóa thứ mười ba, yêu đạo Lý Tử Long mê hoặc lòng người, ý đồ hành thích vua, Hiến tông hoàng đế sợ Lý đảng hãm hại, Tây Hán vì thế đúng thời mà sinh sao?"
Lưu Cẩn cả người chấn động, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phương, sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Tiêu Phương thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Lưu Cẩn thì không khỏi có chút đắc ý, vuốt râu chậm rãi nói: "Tây Hán, phụ trách giám sát Đông Hán và Cẩm Y vệ, đứng trên Đông Hán và Cẩm Y vệ, nắm Thành Hóa thứ mười tám, dưới sự hạch tội kịch liệt của quần thần, Hiến tông hoàng đế không thể không đóng Tây Hán, vào thời kỳ cường thịnh, số lượng phiên tử so với Đông Hán chắc nhiều hơn gấp bội, trong nhất thời triều dã e ngại, phố phường dân gian không nghe mà vẫn sợ, đại thần quan viên sợ như sợ hổ, phong quang nhất thời vô nhị."
Lưu Cẩn ngây người một lúc rồi nói: "Ý tứ của Tiêu đại nhân là muốn Tạp gia góp ý với bệ hạ, mở lại Tây Hán?"
Tiêu Phương cười nói: " Có thể làm một lần thì có thể làm lần thứ hai, Hiến Tông hoàng đế mở được thì Chính Đức hoàng đế vì sao không thể mở?"
" Thanh danh của Tây Hán Tạp gia rất rõ ràng, Tạp gia làm như vậy, các đại thần... liệu có đáp ứng không?"
Trong mắt Tiêu Phương lóe tinh quang, cười nói: "Nếu ngoại đình hoặc là nội các có người hô ứng với Lưu công, tương trợ lẫn nhau, dưới sự liên thủ của nội các và ti lễ giám, thanh âm gì mà không áp được?"
Mắt Lưu Cẩn chớp mấy cái, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười sâu sắc.
Nghe thấy huyền ca hiểu nhã ý, nhã ý của Tiêu Phương Lưu Cẩn nghe hiểu.
"Lưu các lão trí sĩ, vị trí Đại học sĩ nội các Võ Anh điện bỏ trống, bệ hạ mấy ngày trước có hỏi ý kiến của Tạp gia, không biết Tiêu đại nhân có nguyện chịu thiệt hay không?"
Tiêu Phương mừng rỡ, hốc mắt lập tức nổi lên lệ quang, vội vàng đứng lên vái Lưu Cẩn thật dài: "Nguyện giúp đỡ Lưu công, phụ trị thiên hạ, chấn hưng triều cương."
Mỗi lần về nhà điều có một loại sợ hãi và chột dạ, Tần Kham luôn lo ngày nào đó về nhà phát hiện một mảng mây đen, hoặc là điện thiểm lôi minh, Đỗ Yên vẻ mặt đau thương muốn chết, nước mắt rơi như mưa, sau đó Tần Kham bị nàng ta phát tác chứng cuồng bạo đánh co một trận, nếu bà nương này làm tuyệt một chút, nói không chừng còn có thể chụp cho hắn cái mũ "gian phu", lột chuồng hắn kéo đi khắp phố.
Tất cả chỉ là tưởng tượng, Đỗ Yên trong ấn tượng ôn nhu khả ái, nghi thất nghi gia, xuất thân tiểu thư khuê các, chắc sẽ không diệt tuyệt nhân tính như vậy mà, phải không?
Cưỡi ngựa ra khỏi thành, qua cầu xuyên rừng về nhà, trước cửa phủ sớm đã có gia đinh chờ, thấy Tần Kham và các thị vệ xuống ngựa, gia định và các hạ nhân ùa lên cầm cương dẫn ngựa cho Tần Kham.
Đi vào cửa ánh trăng của nội viện, trên thủy tạ của hồ nước lờ mờ truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, lông mày Tần Kham nhướn lên, trong lòng trầm xuống.
Không tốt! Chẳng lẽ gian tình thực sự bị phát hiện rồi?
Tần Kham bỗng nhiên có một loại xung động muốn quay đầu gọi thị vệ hộ giá, nghĩ lại thì cảm thấy không nên vạch áo cho người xem lưng, vì thế kiên trì đi tới thủy tạ.
Trong lương đình của thủy tạ, trên một chiếc bàn đá vuông bày đầy các loại hoa quả điểm tâm, mấy nha hoàn nội viện tùy thị bốn phía, hai tiểu nha đầu Liên Nguyệt Liên Tinh cũng ở trong đó, Đỗ Yên và Kim Liễu mặc váy xanh, nhị nữ ngồi trên ghế đá trong đình, từ xa nhìn lại rất có vẻ là cuộc sống nhàn nhã của nữ quyến đại hộ nhân gia cổ đại.
Ở cái thời đại thiếu trò giải trí này, thứ để nữ tử đại hộ nhân gia cổ đại có thể tiêu khiển giết thời gian thật sự không nhiều lắm, vì thế mỗi tháng phân như thế nào, đại hộ nhân gia sớm đã có nhật trình cố định.
Ví dụ như tháng ba nhàn rỗi đánh cờ, tháng tư dạo hồ, tháng năm vận hoa đấu lệ, tháng sáu ở đình hổ ngắm cá, Đỗ Yên xuất thân quan lại, Kim Liễu từ nhỏ đã được bồi dưỡng là hoa khôi thanh lâu, nhị nữ học thức bất phàm, hơn nữa rất hiểu tình thú, hiện giờ đã là tháng sáu mùa hè, chính là thời tiết ngồi ở đình hồ hóng mát ngắm cá.
Nhưng hôm nay trong lương đình thuỷ tạ, Đỗ Yên và Kim Liễu tay nắm tay, nhị nữ đang khóc sướt mướt, mấy nha hoàn tùy thị bên cạnh cũng không nhịn được mà quay lưng lau nước mắt, hai vị tiếu nha hoàn Liên Nguyệt Liên Tinh thì đã khóc nwcsnowr, trong đình là một mảng không khí bi thương.
Thấy Tần Kham đi vào nhà thuỷ tạ, mấy nha hoàn đều nhún người hành lễ, Đỗ Yên nhìn thấy hắn, môi cong lên, buồn bã nói: "Tướng công... hu hu."
Tim Tần Kham đập thình thịch, theo bản năng nhìn về phía Kim Liễu, hắn biết, có thể có bản sự khiến toàn bộ nữ nhân trong đình khóc, ngoài tiểu yêu tinh Kim Liễu này ra thì còn ai.
Kim Liễu hốc mắt đỏ bừng, tựa hồ cũng đã khóc, thấy Tần Kham nhìn về phía nàng ta, Kim Liễu rất lễ phép đứng dậy vái chào hắn một cái, miệng nói "Tỷ phu đã về".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...