Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chu Hậu Chiếu mặc long bào ngồi trong cung Càn Thanh chờ Tần Kham, thấy Tần Kham tiến vào, Chu Hậu Chiếu lập tức mặt mày hớn hở nghênh đón, không nhẹ không nặng đấm vào vai hắn một cái, cười nói: "Tần Kham, ngươi tối hôm qua làm được rất đẹp! Ngươi dã giúp trẫm trút giận, triều hội hôm nay khi thấy các đại thần mặt xám ngắt, ngươi không biết trong lòng trẫm lúc ấy vui vẻ hả hê thế nào dâu."

Nụ cười Tần Kham có chút chua sót, với hắn mà nói, thắng lợi như vậy cũng không đáng để hả hê, tất cả chỉ là vì sự sinh tồn của mình mà thôi.

Chắp tay, Tần Kham nói: "Tất cả nhờ hồng phúc của bệ hạ, thần nếu không có đạo thánh chỉ điều binh đó của bệ hạ thì lúc này bệ hạ chỉ sợ nên dựng linh đài, đốt vàng mã cho thần thôi."

Chu Hậu Chiếu rất đắc ý, giống như tự mình lãnh binh đánh một trận thắng lớn vậy, cười nói: "Cũng may có ngươi nửa đêm vào cung nhắc nhở, nếu không trẫm vẫn chưa biết lão thất phu Vương Nhạc đó không ngờ to gan lớn mật như vậy, dám hạ lệnh cho phiên tử Đông Hán mưu hại ngươi."

Tần Kham thở dài: "Vương Nhạc bị bức quá gắt, nếu đã phát động thì tất nhiên phải là kết quả ngươi chết ta sống, đến cuối cùng hắn tự tiện điều binh vào cung, nói đến cùng cũng chỉ là để tìm một đường sinh cơ cho chính hắn mà thôi, chỉ có ta chết, Vương Nhạc đậy được cái nắp này, bất luận hắn có điều binh hay không thì cái chờ đợi hắn đều sẽ là một chữ chết."

"Tóm lại, có thể loại trừ trận phản loạn này, ngươi có công đầu."

Tần Kham khiêm tốn lắc đầu: "Thần không dám kể công, thần kỳ thật không làm gì cả, nhiều lắm chỉ biến một thái giám sống thành một thái giám chết mà thôi."

Biến một thái giám sống thành một thái giám chết kỳ thật là một chuyện rất không dễ dàng, đặc biệt vị thái giám sống kia từng là Đông Hán Hán công tiếng tăm lừng lẫy, chỉ thiếu một bước nữa liền có thể lên làm thái giám nội tướng Đại Minh, loại thái giám này vĩnh viễn là nhân vật phản diện siêu cấp lớn trong phim ảnh đời sau, tóc dài bạc trắng, mặt trắng không râu, người mang nội công âm nhu tuyệt thế, vừa đánh nhau còn có thể vừa thêu hoa, tóm lại, phi thường lợi hại.

Đương nhiên, kết cục cuối cùng tất nhiên bị một đám võ lâm hiệp khách tuyệt thế cao thủ đánh cho chết, sự thật chứng minh, kết cục của người lúc ban đầu quá nhạt cũng không sẽ không quá mỹ diệu.


Tần Kham trong lúc vô ý không ngờ đảm đương nhân vật võ lâm hiệp khách trừ ma vệ đạo, tự tay thu thập một vị Đông Hán Hán công, coi như là tam sinh hữ hạnh.

Ngươi tới ta đi thổi phồng nhau vài câu với Chu Hậu Chiếu, Tần Kham liền cáo lui.

Về phần Chu Hậu Chiếu không cần nghĩ ngợi cho phép Lưu Kiện và Tạ Thiên cáo lão, Tần Kham cũng không phát biểu ý kiến gì.

Hiện giờ quan hệ của hắn với Chu Hậu Chiếu không chỉ là bằng hữu, còn là quân thần, giữa quân và thần không phải là chuyện gì cũng khoét tim móc phổi ra mà nói được, Chu Hậu Chiếu có thể như vậy như vậy, nhưng Tần Kham thì không thể, sinh tồn trong triều đình ngươi lừa ta gạt này, có thể nghe nhiều nhìn nhiều, nhưng tuyệt đối không thể nói nhiều, có đôi khi thậm chí ngay cả nghe nhiều nhìn nhiều cũng không được.

Chu Hậu Chiếu tựa hồ cũng không cảm thấy hai vị Đại học sĩ như trụ cột của triều đình đi rồi sẽ mang tới cho hắn tổn thất lớn cỡ nào, cái hắn muốn kỳ thật rất đơn giản, chỉ cầu bên tai được thanh tịnh mà thôi, ai khiến hắn bên tai không được thanh tịnh, lập tức sẽ chắp tay đưa tiễn, tuyệt không giữ lại.

Cho nên Tần Kham thời khắc nhắc nhở mình, tận lực đừng nghị luận và can thiệp tới hành vi của Chu Hậu Chiếu, đây là một vị hoàng đế thẳng tính nhất, truy cầu tự do nhất trong lịch sử, hắn là phong cảnh độc đáo nhất, hiện giờ mỗi một đại thần trong triều đình đều có ý đồ muốn phá hoại đạo phong cảnh này, muốn muốn biến hoàng đế bệ hạ trở thành như chúng sinh bình thường, mấy trăm năm sau mọi người mới có thể phát giác ra đạo phong cảnh này là đáng quý cỡ nào.

Lững thững bước ra ngoài cửa cung, Tần Kham đi không nhanh không trậm, trầm ổn nhưng lại không khí phách, cũng như cách làm người của hắn.

Các võ sĩ cung nhân Trong cung Trong cung đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, Tần Kham coi như không thấy, hắn biết rõ hàm nghĩa trong những ánh mắt này.

Hai mươi tuổi đã là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, trong lịch sử Đại Minh, hắn là người trẻ tuổi nhất, bởi vì trẻ tuổi, cho nên khiến cho người ta lườm nguýt, khiến cho người ta kinh sợ và cũng khiến cho người ta ghen ghét.


Khi Đi đến Lan can ngọc thạch của Thái Miếu, trong góc tối của Thái Miếu một đạo nhân ảnh lý, xuất hiện trước mặt Tần Kham.

Cước bộ của Tần Kham khựng lại, thấy người tới mặc cẩm bào cổ tròn, mặt trắng không râu bộ dạng khoảng bốn mươi, đang nở nụ cười lấy lòng, thi lễ với Tần Kham.

Tần Kham mỉm cười, đáp lễ: "Thì ra là Đới công công."

Người tới chính là thái giám tùy đường của ti lễ giám Đới Nghĩa, người đêm qua phụng mệnh lệnh của Tiêu Kính, lén lút mở cửa Thừa An môn cho hắn.

Đêm qua đánh một trận vạn phần mạo hiểm, hai bên đều kèm vào tính mạng của người thân, nhưng mà mạo hiểm nhất không qua được vào cung, từ góc độ này mà nói thì Đới Nghĩa đối với Tần Kham thực sự là ân trọng như núi.

Đại ân nhân không hề có thái độ của ân nhân, thấy Tần Kham chắp tay với hắn, Đới Nghĩa sợ tới mức người như lùn đi, cong gối giống như bái tà giáo, hai tay ôm quyền hướng lên trên.

"Tần soái vạn lần chớ chiết sát nô tỳ, một lễ này của ngài nô tỳ không chịu nổi."

Tần Kham xoa xoa mũi: "Tần soái? Chẳng lẽ ta đã đẹp trai tới mức rõ ràng như vậy rồi cơ à, phải đưa thêm tính từ ra sau ư (chữ soái có hai nghĩa, một là tướng soái, hai là đẹp trai, anh tuấn."


Đới Nghĩa cười nói: "Nô tỳ trước tiên chúc mừng Tần soái thăng chức, Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ chính là võ quan chính tam phẩm, chấp chưởng mấy vạn Giáo úy trong thiên hạ, đại nhân ra lệnh một tiếng là ngàn vạn đầu người rơi xuống đất, ngài không là soái thì ai có tư cách là soái?"

Tần Kham giật mình, lúc này mới phát giác thân phận hiện giờ của mình lại tăng một cấp, cơ cấu đặc vụ xú danh vang xa nhất trong lịch sử đã hoàn toàn nằm trong tay mình, mấy trăm năm sau, hình tượng của hắn trong sách giáo khoa lịch sử chỉ sợ không thể hơn được Đông Hán Hán công thêu hoa trong thư khuê phòng là bao, hơn nữa kết cục cũng sẽ thành nhân vật phản diện bị chính nghĩa hiệp khách đánh chết tươi.

Vừa nghĩ đến đây, Tần Kham trong lòng không khỏi có chút bi thương, mệt mỏi, cảm thấy không muốn làm quan nữa.

Đới công công hồn nhiên không biết cảm xúc phức tạp của Tần Kham lúc này, vẫn cười hì hì nói: "Nô tỳ cố ý ở đây chờ Tần soái, chúc mừng Tần soái ân sủng to lơn, ngày sau phong vương liệt hầu."

Tần Kham cau mày, thấy trong mắt Đới Nghĩa trừ vẻ nịnh nọt lấy lòng ra thì còn mang theo mấy phần sợ hãi và tham lam, Tần Kham nghĩ một lát, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn nhớ tới đêm qua sau khi Đới Nghĩa mở cửa cung cho hắn, mình ý vị thâm trường nói với Đới Nghĩa một câu: "Tiền đồ không thể hạn lượng", Đới Nghĩa lúc này cố ý ở chỗ vắng vẻ này chơ fh, chỉ sợ là đến cầu tiền đồ.

Đới Nghĩa từng là tâm phúc của Tiêu Kính, hiện giờ Tiêu Kính cáo lão, chỗ dựa của Đới Nghĩa ở trong cung đã mất, đêm qua hắn liều mình không sợ rơi đầu mở cửa cung cho Tần Kham, trong lòng vị tất đã không mang tâm tư nương tựa.

Tần Kham nhìn khuôn mặt tràn ngập khát vọng và và đối với quyền lực của Đới Nghĩa, trong lòng bỗng nhiên khẽ động.

Đại trượng phu không thể không có vây cánh.

Hiện giờ bố cục của thế lực trong triều đã bị phá vỡ, nhị vị Đại học sĩ nội các cáo lão, ti lễ giám đổi thành Lưu Cẩn chưởng ấn, hiển nhiên chính là lúc lôi kéo vây cánh, chia cắt quyền lực, Lưu Cẩn dã tâm bừng bừng, ngồi vào vị trí ti lễ giám này tất nhiên sẽ không an phận, Tần Kham thì sao? Trong sóng biển ngợp trời này chẳng lẽ chỉ có thể bo bo giữ mình ư?


Nên có hành động.

Tâm niệm khẽ động, nụ cười của nụ cười càng hiền lành ôn nhu hơn, nhìn Đới Nghĩa nói: "Đới công công cao cả, đêm qua nếu không phải có công công xuất thủ tương trợ, kết cục của Tần mỗ chỉ sợ bất diệu, Tần mỗ thông tướng thuật, đêm qua vừa thấy tướng mạo của Đới công công liền buột miệng nói ra, Đới công công ngày sau tiền đồ tất không thể hạn lượng."

Trong mắt Đới Nghĩa lập tức lộ ra vẻ vui sướng cực độ nhưng vẫn cố áp chế.

Tần Kham mỉm cười nói: "Tần mỗ tự thấy luôn luôn rất chuẩn, Đới công công thấy sao?"

Đới Nghĩa vội vàng phụ họa nói: "Đó là tất nhiên, Tần soái trong mắt nô tỳ trước nay luôn là có thể chỉ đá thành vàng, hóa thứ thối nát thành thứ thần kỳ."

Tần Kham trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Đêm qua Vương Nhạc đã chết, Lưu công công nắm ti lễ giám, nhưng thái giám bỉnh bút của ti lễ giám vẫn thiếu một, hơn nữa theo tổ chế của Đại Minh ta, ti lễ giám chưởng ấn không thể chấp chưởng Đông Hán, cho nên..."

Đới Nghĩa rốt cuộc không nhịn được, bùm một tiếng quỳ xuống, trong mắt rưng rưng nói: "Nô tỳ nếu lĩnh thái giám bỉnh bút và Đông Hán, nguyện ra sức khuyển mã vì Tần soái, từ nay về sau chỉ có Tần soái làm chủ, sai đâu đánh đó, lời thề này thiên địa chứng giám, nếu như làm trái, chư thần không tha."

Tần Kham cười cười đỡ hắn dậy, nói: "Ngày mai ta vào cung giới thiệu ngươi với bệ hạ, chờ sự thành rồi ngươi hãy tỏ lòng trung thành cũng không muộn. Đúng rồi, Đới công công là người có lòng tiến tới đúng không?"

Đới Nghĩa vội vàng gật đầu: "Lòng tiến tới của Nô tỳ quả thực rất đáng sợ."

"Tốt lắm, hay là thế này đi, ngươi hiện tại tới ti lễ giám một đao đâm chết Lưu công công, ta giới thiệu ngươi làm chưởng ấn, thế nào? Nghĩ đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui