Vừa nghĩ tới ba vị Đại học sĩ nội các vẻ mặt ảm đạm đệ đơn xin từ chức,lại nghĩ tới tương lai chọn ba đại thần nội đình thân cận thượng vị, thế cân bằng vi diệu bảo trì mười tám năm của ngoại đình nội đình sắp bị phá vỡ, từ nay về sau nội đình sẽ một mình nắm triều cương, văn võ bá quan đều không thể không ngước nhìn, tâm tình của Vương Nhạc không khỏi mừng vui, hắn thậm chí muốn cười thật to.
Điều kiện tiên quyết để Thực hiện tất cả những việc này, chính là thi thể của Tần Kham.
Cái Vương Nhạc đang chờ là thi thể của Tần Kham.
Trong Yên tĩnh tiếng bước chân vội vàng truyền đến, một tiểu hoạn quan vẻ mặt kích động xuất hiện ở cửa ti lễ giám.
"Lão tổ tông, không ổn rồi, ngoài cung gửi vào tin tức, Tần Kham chưa chết, vừa rồi được thái giám tùy đường Đới Nghĩa lén dẫn từ Thừa An môn vào cung, lúc này đám người Tần Kham đang tới cung Càn Thanh."
Thân hình già nua của Vương Nhạc chấn động, vẻ mặt nổi lên mấy phần kinh hãi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
" Khá lắm Tần Kham, không ngờ mạng lớn như vậy, Đới Nghĩa khá lắm, không ngờ rắp tâm hại người, ti lễ giám của Tạp gia coi như nuôi một con sói mắt trắng rồi." Vương Nhạc tức giận đến cả người run rẩy.
Khuôn mặt nổi lên mấy phần âm độc, má Vương Nhạc run run, cắn răng nói: "Phóng bồ câu ra ngoài, nói với chưởng ấn ngự mã giám Ninh Cẩn ngoài cung, lập tức phái dũng sĩ doanh của Đằng tương tứ vệ vào cung, bất chấp tất cả mọi giá trảm sát Tần Kham trong nội cung, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để Tần Kham nhìn thấy bệ hạ, ngàn vạn lần không thể."
Cửa cung mở ra, Đằng tương tứ vệ dũng sĩ doanh dưới sự quản lý của ngự mã giám vào cung.
Đây là một nhánh quân đội tinh nhuệ nhất của kinh sư, thậm chí là toàn bộ cảnh nội Đại Minh, nó bảo vệ toàn bộ hoàng thành kinh sư.
Đêm nay, thanh lợi khí của đất nước này được đem ra dùng để tiêu diệt một người trẻ tuổi, một người trẻ tuổi có sự uy hiếp nghiêm trọng tới ti lễ giám.
Vương Nhạc đã ném ra một thẻ bạc rất nặng lên chiếu bạc.
Cùng lúc đó, Tần Kham đang dưới sự hộ thị của đám Giáo úy Đinh Thuận vội vàng chạy tới cung Càn Thanh, chỉ cần gặp được Chu Hậu Chiếu, tất cả thế yếu sẽ triệt để thay đổi, quyền lực của ti lễ giám có lớn tới mấy cũng không hơn được hoàng quyền.
Mọi người trầm mặc mà đi, trong lòng giống như bị một khối đá nặng đè lên, giống như bốn phương tám hướng có một cỗ sát khí vô hình và mãnh liệt, bao chặt lấy họ, rõ ràng trong thành tối đen yên tĩnh, nhưng Tần Kham luôn cảm thấy có một loại cả giác bất an càng lúc càng mãnh liệt.
Hắn không dám coi thường loại cảm giác không thể nói rõ này, mặc dù không có lý do, nhưng có đôi khi lại rất đáng tin, kiếp trước hắn chính là dựa vào loại cảm giác này mà mấy lần tránh được sự liên hợp giảo sát của đối thủ trên thương trường.
"Dừng lại!" Tần Kham giơ quyền hét lớn.
Mọi người dừng bước, nhìn hắn với vẻ khó hiểu, đi qua Thái miếu Thái xã tắc phía trước liền có thể tới được cung Càn Thanh, bọn họ không nghĩ ra Tần đại nhân vì sao đột nhiên bảo dừng.
"Có chút không thích hợp." Tần Kham trầm giọng nói: "Phiên tử ở trước cửa nhà ta bị đánh cho tan tác đã được hơn một canh giờ, Vương Nhạc khẳng định đã nhận được tin tức, hắn không thể không có động tác phía sau."
" Ý tứ của Đại nhân là."
"Hắn tất nhiên đã quăng lưới ở trong cung, chờ chúng ta lao vào, dũng sĩ doanh có thể đã vào cung."
Mọi người kinh hãi, mặt như màu đất.
Đới Nghĩa kinh sợ nói: "Lớn mật thật, chưa phụng chỉ đã tự ý điều dũng sĩ doanh vào cấm cung, hành động này ngang với phản, Vương Nhạc không sợ bệ hạ tru di cửu tộc của hắn sao?"
Tần Kham cười lạnh nói: "Vương Nhạc sợ cái gì nữa? Chỉ cần hiện tại ly khai hoàng cung, sau đó ở trong ti lễ giám tùy tiện tìm một kẻ chết thay, nói hắn giả mạo chỉ dụ điều binh. Vương Nhạc căn bản không biết gì cả, ngự mã giám chưởng ấn Ninh Cẩn cũng không biết, tất cả tội trạng sẽ dễ dàng đẩy đi."
Đới Nghĩa hít một hơi lạnh: "Hắn sẽ tìm người nào làm kẻ chết thay này?"
Tần Kham cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vốn Đới công công lớn nhỏ dài ngắn vừa hay thích hợp."
Sắc mặt Đới Nghĩa trong nháy mắt đã tái đi.
". . . Có điều hiển nhiên Đới công công lúc này không ở ti lễ giám. Cuối cùng tránh được một kiếp, thật sự là đáng mừng."
"Tần đại nhân, nếu dũng sĩ doanh vào cung. Chúng ta có thể sẽ gặp nguy hiểm, ngài nghĩ chủ ý đi." Đới Nghĩa lo lắng nói.
Tần Kham mắt chớp chớp, thình lình hỏi: "Đới công công cả ngày ở trong cung, nói thật đi, ngươi thường ngày nhìn tòa cung điện nào không vừa mắt nhất?"
"hả, cái này..." Đới Nghĩa không ngờ Tần Kham đột nhiên hỏi ra một câu không liên quan gì như vậy, sau khi ngây ra một lúc thì thuận tay chỉ về phía đông, bật thốt: "Không vừa mắt nhất đương nhiên là ti lễ giám."
Tần Kham gật đầu: "Có thể lý giải, lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn chỉ là thái giám tùy đường, mà tên Vương Nhạc già rồi mãi vẫn chưa chết lại chiếm vị trí không động đậy. Ta nếu là ngươi đương nhiên cũng nhìn ti lễ giám không vừa mắt, có điều ti lễ giám cách chỗ chúng ta hơi xa, trừ ti lễ giám ra, Đới công công còn thấy chỗ nào không vừa mắt?"
Đới Nghĩa thật sự không hiểu Tần Kham rốt cuộc muốn làm gì, lại không dám hỏi nhiều. Vì thế đành phải nói: "Trừ ti lễ giám, không vừa mắt nhất chỉ có Chung cổ ti, bởi vì Tạp gia chính là từ trong Chung cổ ti lết ra, năm đó chịu bảo nhiêu khổ cực, nói tới là muốn rơi nước mắt..."
"Thôi, dừng! Đêm nay thù này sẽ báo cho ngươi. Đinh Thuận."
"Có."
Khóe miệng Tần Kham mang theo nụ cười: "Nghe thấy lời nói của Đới công công chưa?"
"Dạ rồi."
"Tốt lắm, Chung cổ ti cách chúng ta không xa, mấy trăm bước là tới, ngươi dẫn mấy người tới Chung cổ ti phóng hỏa, trút giận cho Đới công công, không nghe thấy lời người ta vừa nói à? Nhắc tới là rơi nước mắt cơ đấy."
Xoạt!
Mọi người đồng loạt mặt cắt không còn hột máu lui ra sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tần Kham chằm chằm.
Bùm!
Đới Nghĩa hai chân mềm nhũn, không tự chủ được mà quỳ xuống, trên mặt đều là nước mắt.
"Đại nhân, đừng đùa!" Đới Nghĩa cầu xin.
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ai đùa với ngươi? Đinh Thuận, đi phóng hỏa cho ta!"
Sắc mặt Đinh Thuận cũng rất khó coi, ngập ngừng nói: "Đại nhân, rất vô pháp vô..., quá không trượng nghĩa."
"giúp người là cái gốc của khoái hoạt mà."
Đinh Thuận kéo Tần Kham đi ra xa mấy bước, vẻ mặt đau khổ hạ thấp giọng nói: "Đại nhân, chuyện này chúng ta trải qua một lần rồi, có cần phải làm thêm lần thứ hai không? Lần trước đốt nhà của Lý Đại học sĩ, thuộc hạ đến bây giờ vẫn còn sợ, lúc này ngài không ngờ muốn đốt cả hoàng cung. . ."
"Nói bậy! Lần trước nhà của Lý Đại học sĩ là Vương Nhạc đốt." Tần Kham nghiêm mặt nói.
Đinh Thuận ngẩn ra: "Vậy còn lần này?"
"lần này cũng là Vương Nhạc đốt."
Đinh Thuận dù sao cũng không phải kẻ ngu dốt, những lời này của những lời này vừa nói ra, hắn lập tức minh bạch.
"Dương đông kích tây? nhân lúc dũng sĩ doanh vừa vào cung chưa kịp bố phòng, dẫn bọn họ tới Chung cổ ti, đại nhân thừa cơ thoát thân tới cung Càn Thanh gặp bệ hạ?"
Tần Kham gật gật đầu khen ngợi: "Cuối cùng cũng thông rồi, có điều đối với Đới công công vẫn phải nói là trút giận giúp hắn, phần nhân tình này hắn nợ ta chắc rồi."
"Đại nhân cứ cần hắn phải nợ nhân tình làm gì?"
"Hắn nếu không nợ nhân tình của ta, làm sao nguyện ý giúp ta lừa đem chưởng ấn Ninh Cẩn vào cung Càn Thanh?"
************************************************** *************
Thiên điện Cung Càn Thanh.
Chu Hậu Chiếu đang ngủ ở chính điện, tất cả những gì phát sinh đêm nay hắn hoàn toàn không biết, đêm nay đối với hắn mà nói chẳng khác gì bình thường.
Tám người đám Lưu Cẩn, Trương Vĩnh, Cốc Đại Dụng, Mã Vĩnh Thành tề tụ trong điện, bọn họ hiển nhiên không đơn thuần như Chu Hậu Chiếu, đều ở trong thâm cung rèn luyện hơn mười năm, thậm chí là mấy chục năm, có thể có được địa vị ân sủng như hôm nay, tám người không biết chịu bao nhiêu khổ, kinh lịch qua bao nhiêu sự tính kế và đấu đá trong nội cung.
"Lưu công công, đêm nay Tạp gia thấy không thích hợp, cũng không biết là chỗ nào không ổn, luôn cảm thấy ngực giống như bị một khối đá nặng đè lên, không thở nổi." La Tường, một trong Tám người vẻ mặt lo sợ bất an nói.
Mấy người Còn lại cũng liên tục gật đầu phụ họa, đêm nay phụ cận cung Càn Thanh yên tĩnh dị thường, đường hành lang ngoài điện còn bị lấy đi hơn trăm ngọn đèn Lưu ly, còn cả một loạt hoạn quan lạ mặt đứng gác ngoài điện, những tình trạng dị thường này làm tám người trong lòng rất bất an.
Lưu Cẩn vẻ mặt có chút lo sợ không yên, lại cắn răng cố trấn định: "Cái gì không thích hợp, các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, Tạp gia sao chẳng thấy gì?"
Dừng một chút, Lưu Cẩn nói tiếp: "Chỉ cần chúng ta một tấc cũng không rời bệ hạ, ngoại đình và nội đình tuyệt đối sẽ không dám động thủ với chúng ta, chúng ta thị hầu bệ hạ nhiều năm, hắn khẳng định sẽ không nỡ để chúng ta bị tru sát."
Những lời này đã triệt để làm bại lộ sự thấp thỏm lo âu trong lòng Lưu Cẩn, bảy người còn lại nửa tin nửa ngờ, lại càng cảm thấy thấp thỏm hơn, thiên điện lập tức lâm vào một mảng mây đen.
Keng keng keng!
Tiếng chuông dồn dập từ Ngũ phượng lâu truyền đến, làm tám người giật mình, nhìn nhau một cái, phát hiện sắc mặt của nhau đều tái nhợt.
Một tiểu hoạn quan vẻ mặt lo lắng lao vào thiên điện, thở hổn hển nói: "Các vị công công, Chung cổ ti cháy rồi."
Lưu Cẩn bước một bước về phía trước, tát cho hắn một cái, cả giận nói: "Chỉ là cháy thôi mà, ngươi hoảng hốt cái gì?"
"Nô tỳ đáng chết! Đáng chết! Nô tỳ chỉ là ngĩ không ra, Chung cổ ti cháy thì có liên quan gì tới ngự mã giám, dũng sĩ doanh vào nội cung làm gì."
Mọi người nghe vậy sắc mặt kịch biến.
Rầm!
Cao Phượng, kẻ nhát gan nhất trong tám người cuối cùng không chịu nổi kích thích, triệt để ngất đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...