Minh Triều Ngụy Quân Tử

Trong thành đại loạn. Loại nha môn bị kẹp giữa hai bên như Ngũ thành binh mã ti quyết định không thò đầu, thần tiên đánh nhau cứ để cho họ đánh, binh lính trong binh mã ti đều là phàm nhân, không có tư cách nhúng tay vào, Tần Kham chỉ đưa yêu bài của mình qua khe cửa, cửa thành mở ngay.

Hơn mười tên Cẩm y Giáo úy quần áo tả tơi, vết thương đầy người vây quanh Tần Kham cưỡi ngựa vào thành, đằng đằng sát khí muốn chạy tới Thừa Thiên môn hoàng cung.

Tần Kham gọi họ lại.

"Không được, chúng ta không thể tới hoàng cung như vậy, Đông Hán tất có chuẩn bị, tin tức vây công phủ ta thất bại lúc này khẳng định đã truyền vào thành, bọn họ tới đã bố trí mai phục ở cửa cung, chờ chúng ta chui đầu vô lưới, vả lại lúc này cửa cung đã đóng, chìa khóa thì nằm trong tay Vương Nhạc, ta chắc chắn Vương Nhạc không thể mở cửa cung để ta gặp mặt hoàng đế."

"Vậy phải làm sao?" Đinh Thuận lo lắng hỏi.

Tần Kham thở dài: "Còn thiếu một bước này thôi, chỉ cần để ta vào cung, tất cả sẽ thay đổi, ngày chết của Vương Nhạc cũng không xa, vì sao một bước này lại không bước ra được.

Trong một hành lang tối ở Cửa thành, một thân ảnh già nua bỗng nhiên xuất hiện, không đợi mọi người có phản ứng liền nghe thấy thân ảnh đó cười to: "Tần đồng tri nếu nể mặt Tạp gia, không bằng để Tạp gia dẫn ngươi đi bước này nhé?"

Mọi người cả kinh, Tần Kham chăm chú xem nhìn một lúc, bỗng nhiên nhếch môi mỉm cười, cười rất vui vẻ.

Từ xa chắp tay với thân ảnh thương lão đó, Tần Kham chân thành nói: "Không có chim vẫn có thể nói ra được tiếng người, thiên hạ chỉ có một mình Tiêu công công, Tiêu công công, lâu rồi không gặp."

Thân ảnh Thương lão đang đứng vững vàng bỗng nhiên lảo đảo.


Khi Tiêu Kính đến gần Tần Kham, sắc mặt đã biến thành cười khổ, thở dài nói: "Ai cũng nói Tần đồng tri trời sinh đã độc mồm độc miệng, nói thôi cũng làm người ta tức chết, hôm nay Tạp gia cuối cùng cũng được kiến thức."


Trong mắt Tần Kham mang theo nét cười, nhưng cũng thở dài nói: "Rõ ràng là đang khen lão nhân gia, sao lại thành chọc tức ngài."

Tiêu Kính đã đi đến trước mặt Tần Kham, quan sát Tần Kham từ trên xuống dưới, cười nói: "Quả nhiên là hảo hậu sinh, Tạp gia chắc không nhìn lầm người, sau này ngươi rất khó lường."

"Nhận lời may mắn của lão nhân gia, có điều một cửa đêm nay vẫn phải nhờ lão nhân gia ngài tiễn Tần mỗ một đoạn."

Thần thái Tần Kham rất cung kính, đối với Tiêu Kính, Tần Kham quả thật rất tôn kính, vị lão thái giám đã trải qua năm triều này làm người làm việc phi thường khiêm tốn, hơn nữa công chính nghiêm minh, so với Vương Nhạc thì tốt hơn rất nhiều.

Tiêu Kính vẫn là bộ dạng tuổi già sức yếu, giống như chỉ còn một hơi tùy thời sẽ đứt đoạn, khi đi đường lưng rất còng, giống như một con tôm lớn mặc quần áo, mặc một thân cẩm bào, tay phải cầm gầy gỗ, thoạt nhìn thì giống hệt như lão nhân gia đình bình thường.

Nhưng mà chính một người như vậy, không ngờ chấp chưởng nội đình triều Hoằng Trị gần mười năm, làm người kiêm tốn và xử sự công chính rất được triều dã trên dưới tán tụng, một vị lão thái giám sinh lý không trọn vẹn có thể làm được như vậy, thật là cổ kim hiếm thấy.

Sau khi cáo lão với Chu Hậu Chiếu, Tiêu Kính giống như càng già hơn, chỉ có đoi mắt nhìn thì đục ngầu nhưng thỉnh thoảng lại hiện lên tinh quang bức người, mới có thể khiến cho người ta nghĩ lão nhân này từng là nội tướng Đại Minh tiếng tăm lừng lẫy.

Lúc này Tiêu Kính rất có hưng trí đánh giá Tần Kham, trong mắt tràn đầy nét cười ôn hòa.

"Tần đồng tri đêm nay là đụng phải một điểm mấu chốt không bước qua được à?" Tiêu Kính mang theo nụ cười nói.

Tần Kham sờ sờ mũi. Cười khổ nói: "Tất nhiên không thể gạt được Tiêu công công, hạ quan lúc nhỏ từng được một đạo sĩ tha phương bói cho một quẻ, trên quẻ nói ta trong mệnh có quý nhân tương trợ, tất cả nguy nan sẽ hữu kinh vô hiểm, Tiêu công công thấy vị đạo sĩ kai có đoán đúng không?"


Tiêu Kính không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: "Hậu sinh ngươi dùng lời nói để ép Tạp gia phải không, Tạp gia nếu không giúp ngươi thì rất không phải."

Cười xong Tiêu Kính vẻ mặt nghiêm lại: "Ngươi không nói thì Tạp gia cũng phải tiễn ngươi một đoạn đường. Nói thật ra, lúc nội thành nổi lửa, Tạp gia đã ở hành lang cửa thành chờ ngươi rồi."

Tần Kham cười nói: "Tiêu công công còn có đạo hạnh cao thâm hơn cả đạo sĩ tha phương. Bấm tay tính toán liền có thể tính ra hạ quan sẽ từ nơi này vào thành?"

Tiêu Kính thản nhiên nói: "Thế sự như ván cờ, tính thêm vài bước chung quy vẫn không sai."

"Không biết công công ở đây chờ ta là để..."

Tiêu Kính lạnh lùng nói: "Vương Nhạc tự chuốc Tạp gia tiễn ngươi một đoạn đường. Đồng dạng cũng tiễn Vương Nhạc một đoạn đường."

Tần Kham sợ run, rụt rè hỏi: "Tiêu công công, hạ quan và Vương Nhạc. . . chắc không đi cùng đường chứ?"

"Đương nhiên không cùng đường, đoạn đường của Vương Nhạc f nối thẳng tới Hoàng Tuyền."

"Hạ quan cũng không hy vọng bị công công tiễn lên thiên đường. . ."

Tiêu Kính lườm Tần Kham một cái: "Tạp gia đưa ngươi vào hoàng cung!"


"Thế thì được."

Tiêu Kính thở dài, trầm giọng nói: "Vương Nhạc hắn... tự tìm chết. Tạp gia đã ngầm nhắc nhở hắn vô số lần rồi, nhưng hắn vẫn nghe không vào, một lòng một dạ chờ Tạp gia đi rồi ngồi lên vị trí chưởng ấn, hắn đã quên người như chúng ta bất kể là hiển quý cỡ nào thì chung quy vẫn chỉ là nô tài của thiên gia, nô tài khác với đại thần. Việc Đại thần có thể làm, nô tài lại không thể làm, chạm cũng không thể chạm, chơi tâm cơ chơi thủ đoạn với hoàng đế làm sao có kết cục tốt được? Vương Nhạc thủy chung quên mình chỉ là nô tài. Người ta cả đời quên cái gì cũng được, chỉ độc không thể quên bổn phận, bổn phận mà quên thì rất dễ vứt bỏ tính mệnh."

Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Có chuyện này hạ quan phải hỏi, bằng không hạ quan trong lòng không yên, lẽ ra ngài và Vương Nhạc đều là thái giám nội đình. Công công vì sao không giúp đồng liêu mà giúp ngoại nhân như hạ quan."

Tiêu Kính cười lạnh nói: "Tạp gia chung quy vẫn có chút lo lắng, cộng sự với Vương Nhạc mấy chục năm, hắn có tính tình thế nào Tạp gia hiểu rõ, lúc trước khi Tạp gia ngồi ở vị trí ti lễ giám chưởng ấn, đã khiến Vương Nhạc tức giận mấy lần, Tạp gia không muốn người không về quê được mà ngược lại ở trên đường chết một cách không minh bạch."

Dừng một chút, Tiêu Kính điềm nhiên nói: "Tạp gia năm nay gần tám mươi tuổi, nhưng Tạp gia vẫn muốn cố sống tới một trăm, hơn nữa tốt nhất là chết già trên giường, chứ không phải chết oan chết uổng."

Tần Kham thầm líu lưỡi, thì ra thái giám chính là thái giám, bất luận phong bình cao bao nhiêu, uy vọng cao bao nhiêu, chung quy vẫn không đổi được tính tình âm ngoan, Tiêu Kính đại khái cũng chẳng tốt hơn là bao, chỉ là trước mắt lợi ích của mọi người nhất trí, thế nên mới không thể cùng đi lên một con thuyền. Tần Kham cũng không tin một Lôi Phong sống có thể bình an sống qua năm triều, một lão thái giám bốn lần lên làm ti lễ giám chưởng ấn, tất nhiên không phải hạng người hời hợt.

"Cửa cung nằm hết trong Vương Nhạc Vương Nhạc, công công có biện pháp đưa hạ quan vào ư?"

Tiêu Kính cười nói: "Tạp gia lăn lộn trong cung mấy chục năm, há có thể không có vây cánh? Từ ngay Vương Nhạc xúi giục mấy vị Đại học sĩ đối phó với các ngươi, Tạp gia đã sớm an bài thỏa đáng rồi, chỉ chờ ngày hôm nay thôi."

Tần Kham chắp tay với Tiêu Kính: "Công công đa mưu túc trí, hạ quan bội phục."

Tiêu Kính từ bên hông lấy ra yêu bài bằng ngà voi, cười nói: "Thừa Thiên môn, cửa chính của Hoàng cung đã bị phiên tử Đông Hán canh gác từng tầng, ngươi không vào được, có điều ngươi có thể tới cửa nam Thừa An môn, nơi đó tuy rằng cũng có phiên tử, có điều phiên tử lại là tâm phúc của Tạp gia, tay cầm bài tử này, không ai dám không ai dám làm khó ngươi, đến trước cửa cung thì từ khe cửa đi khối bài tử này vào, tất nhiên sẽ có người mở cửa cung cho ngươi."

Nhìn chằm chằm khuôn mặt trẻ tuổi của Tần Kham, Tiêu Kính có chút lo lắng nói: "Sau khi Vào cung làm việc như thế nào thì ngươi có chương trình rồi chứ?"

"Trước tiên gặp tám con lừa, rồi mới gặp bệ hạ."

Tiêu Kính mỉm cười nói: "Sau đó thì sao?"


"Nghe nói thái giám chưởng ấn của ngự mã giám Ninh Cẩn chính là tâm phúc của Vương Nhạc, hạ quan định lấy hắn ra khai đao."

" Khai đao Như thế nào?"

Trên mặt Tần Kham lộ ra nụ cười lành lạnh: "Trước tiên đoạt binh quyền của hắn, nắm giữ Đằng tương tứ vệ và dũng sĩ doanh ở trong tay, rồi một đao chém chết hắn."

Tiêu Kính cười nói: "Tạp gia yên tâm rồi, hậu sinh ngươi cũng không phải đèn cạn dầu."

Tần Kham nháy mắt mấy cái, cười nói: "Hạ quan nếu giải quyết Vương Nhạc xong, công công không sợ hạ quan quay đầu lại hại ngài trên đường hồi hương à."

Tiêu Kính lắc đầu nói: "Tạp gia không có thù hận với ngươi, hơn nữa ngươi đêm nay nhợ Tạp gia một phần nhân tình, ngươi sẽ không hại ta. . ."

"Công công khẳng định như vậy ư?"

Tiêu Kính thở dài: "Tạp gia luôn cảm thấy, một người nói chuyện rất hỗn trướng thì làm việc nhất định sẽ không quá hỗn trướng."

Tần Kham cười khổ nói: "Công công thật sự là mắt sáng nhìn ra hỗn trướng, hạ quan bội phục."

Nhìn theo thân ảnh còm cõi của Tiêu Kính đi xa, Tần Kham ở trong hành lang cửa thành đứng ngây ra hồi lâu, sau đó lên ngựa, quay đầu lớn tiếng quát: "Các huynh đệ, theo ta vào cung, đêm nay vở diễn này, xem ta xoay chuyển Càn Khôn như thế nào."

Các Giáo úy thần sắc mệt mỏi, nhưng trong mắt lại ánh ra quang mang hưng phấn, đồng thanh hô: "Thề sống chết theo đại nhân."

Hơn chục thớt ngựa đạp bụi mà đi, tới thẳng hoàng cung Thừa An môn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui