Một khắc giờ dần ngày hôm sau, triều hội tiếp tục.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt không cam lòng ngồi trên long ỷ lạnh lùng nhìn các đại thần đang quỳ lạy với hắn, oán ý trong lòng càng đậm.
Mọi người đều minh bạch mục đích của triều hội lần này.
Tru sát Tần Kham, tru sát Lưu Cẩn, tru sát cửu hổ!
Thiên tử Đại Minh gánh vác giang sơn xã tắc, bên cạnh hắn phải sạch sẽ, nếu thiên tử đã dính tà uế, các quan văn sẽ thay thiên tử rửa sạch nó.
Trong Lịch sử rất nhiều thần tử của rất nhiều triều đại đều đã làm chuyện đồng dạng, sách sử đều gọi nó là Thanh quân trắc.
Có điều rất nhiều thanh quân trắc sự thật chứng minh chỉ là kẻ có dã tâm lấy cớ để tạo phản, lúc bọn họ thanh quân trắc, nhân tiện giả vờ không cẩn thận ngay cả vua cũng trừ luôn, vì thế thất vòng muốn chết, tiếp theo thì dưới sự an ủi và thỉnh cầu chân thành của các mưu sĩ phụ tá và võ tướng giả vờ vẻ mặt xấu hổ ngồi lên long ỷ.
Lần này thì khác, mục đích của mục đích tuyệt đối rất đơn thuần, thật sự chỉ là thanh quân trắc, đảm bảo không làm gì khác.
Triều hội theo thường lệ do lễ khoa cấp sự trung Vương Doanh dẫn đầu.
Hôm qua Vương Doanh quá mức kích động, dập đầu tới trán chảy máu, hôm nay trên đầu quấn băng, nhìn lướt qua cứ như đặc phái viên Thiên Trúc vào kinh triều hạ, không thể không bội phục tinh thần kiên nghị bám chặt không buông của người này.
Nhai đi nhai lại Luận điệu cũ rích, tội danh của đám người Tần Kham và Lưu Cẩn vẫn như hôm qua, có khác là, sau khi Vương Doanh dõng dạc lên án, ở trong hàng xoạt một cái hơn trăm quan văn đồng thanh phụ họa, thỉnh cầu Chu Hậu Chiếu tru sát gian nịnh, thanh chính triều cương.
Chu Hậu Chiếu mím chặt môi không nói gì, các đại thần trong điện mang theo sát khí kêu gào, bộ dạng hết sức chói mắt, giống như bản thân đang ở giữa một bầy sói đang đói khác, sợ hãi, phẫn nộ, ủy khuất, các loại cảm xúc trong lòng đan xen.
Lưu Kiện đứng trong hàng lạnh lùng nhìn vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu, thấy khóe miệng hắn xịu xuống, hai mắt đỏ bừng, tay nắm chặt tay vịn long ỷ, mắt thấy sắp khóc rồi.
Tình cảm thày trò nhiều năm làm trong lòng Lưu Kiện bỗng nhiên mềm ra.
Hắn... Chung quy vẫn chỉ là trẻ con, bức hắn như vậy có quá đáng quá không?
Lưu Kiện chỉ mềm lòng trong một thoáng ngắn ngủi.
Lý trí khiến hắn rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, hắn không quên hắn là thần, Chu Hậu Chiếu là quân, quân đang chậm rãi biến hóa theo phương hướng hôn quân, trách nhiệm của thần là đảo ngược loại biến hóa này, khiến quân bước vào chính đạo.
Mấy gian nịnh đó phải giết, không giết không được!
Lưu Kiện vì thế lại trở nên cứng rắn.
Không khí Kim điện càng lúc càng ầm ĩ, được hai vị Đại học sĩ nội các bày mưu đặt kế, văn võ bá quan không cố kỵ, không kiêng nể gì thêu dệt tội trạng cho đám người Tần Kham và Lưu Cẩn, đương nhiên, tới tường vây hạ phủ nhìn trộm hoàng hậu tương lai, xúi giục hoàng đế hối hôn, tội danh thật thật giả giả đều chụp lên đầu chín người bọn Tần Kham.
Mấy chuyện vừa được nói ra, trong điện tình cảm quần chúng càng phẫn nộ, mùi thuốc súng cũng trở nên đậm đặc hơn.
Chu Hậu Chiếu há miệng, nước mắt cuối cùng cũng không nén được mà rơi xuống, hắn chỉ có một cái miệng, sao nói lại được với hơn trăm cái miệng.
Thiếu niên hỏa khí lớn, huống chi là thiếu niên thiên tử, Chu Hậu Chiếu chung quy không phải là người giỏi nén giận, thấy trong điện càng lúc càng hỗn loạn, đứng bật dậy, chỉ vào bách quan trong điện rồi hét lớn: "Nói tới nói lui, các ngươi muốn trẫm nghe các ngươi, giết Tần Kham Lưu Cẩn phải không? Trẫm nếu không giết thì chính là hôn quân thiên cổ, chính là bùn nhão không trát được lên tường, đúng hay không?"
Thở hổn hển mấy tiếng, nhìn các quan viên mặt không biểu tình trong điện, Chu Hậu Chiếu há miệng, cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng.
"Nói bọn họ mị thượng thì các người là gì? Các ngươi đây là khi dễ quân chủ!"
Quần thần quỳ xuống đất đồng thanh nói: "Chúng thần không dám."
"Các ngươi có cái gì không dám? Tới đầu tường Hạ gia là chủ ý của bản thân trẫm, Tần Kham bị trẫm ép kéo đi. Trẫm muốn hối hôn cũng là chủ ý của bản tahan trẫm, bởi vì ta không thích nữ nhân này, Tần Kham nửa cũng không nói, tất cả đều là trẫm làm, có liên quan gì tới Tần Kham? Tần Kham rốt cuộc đã làm gì mà khiến văn võ cả triều không thể dung hắn như vậy?"
"Bệ hạ!"
Trong hàng lại có người đứng ra, là Hình bộ hữu Thị Lang Ngụy Thân. Ngụy Thân nghiêm nghị không sợ hãi nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu nói: "Rõ ràng là gian thần ở bên cạnh bệ hạ khuyến khích, bệ hạ sao phải che giấu cho chúng? Thứ cho thần làm càn. Cơ nghiệp Tổ tông toàn nhờ vào một mình bệ hạ, bệ hạ gánh vác vạn dân thiên hạ và giang sơn xã tắc, gian nịnh không trừ. Triều cương bất chấn, thiên hạ sao mà yên được? Chúng thần không phải là bức bệ hạ, mà là để giang sơn xã tắc được an bình vạn năm mà cầu xin bệ hạ."
Chúng thần quỳ lạy đồng thanh nói: "Cầu bệ hạ tru sát gian nịnh, chấn chỉnh triều cương."
Chu Hậu Chiếu tức giận đến cả người phát run, xanh mặt chỉ vào quần thần trong điện rồi khóc lớn: "Các ngươi... Các ngươi đây là đang khi dễ trẫm! Trẫm tuyệt không đáp ứng!"
Quay đầu nhìn chăm chú Lưu Kiện và Tạ Thiên, Chu Hậu Chiếu trong mắt phủ đầy vẻ thất vọng: "Lưu tiên sinh, Tạ tiên sinh, các ngươi cũng muốn bức trẫm sao?"
Tạ Thiên thở dài không nói gì, Lưu Kiện thì vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi nói: "Lão thần cho rằng các đồng leieu nói không sai, bệ hạ. tình nghĩa riêng của hai người so với giang sơn xã tắc có tính là gì?"
Chu Hậu Chiếu ngơ ngác nhìn Lưu Kiện, giống như chưa hề quen biết người này, ánh mắt lạnh như băng.
Một hoạn quan vội vàng chạy vào kim điện, quỳ lạy lớn tiếng nói: "Bệ hạ, Vân Nam, Sơn Đông quân dịch cấp tấu, hai nơi gặp động đấy, lan ra rất rộng, nhà cửa cầu cống sập vô số, dân chúng chết mấy vạn người. Bố Chính Sứ và Tổng đốc hai nơi tám trăm dặm cấp báo, thỉnh cầu triều đình cứu tế."
Quần thần Trong điện ngây ra, kim điện vừa còn ẫm ĩ lúc này là một mảng yên tĩnh.
Thủ phụ Lưu Kiện nhíu mày, quay đầu lại nhìn, đã thấy Khâm thiên giám giám phó Dương Nguyên bước nhanh ra khỏi hàng lớn tiếng tấu: "Bệ hạ!Đây là trời cao cảnh báo, thiên tử đức hạnh có mất mát, dẫn tới trời cao tức giận, giáng tai họa để cảnh tỉnh triều đình, xin bệ hạ mau mau tru sát gian nịnh, và hạ chiếu xin tội cho bản thân."
Quần thần nhao nhao nghị luận, tiếp theo không biết người nào dẫn đầu, đứng ra khỏi hàng hô to: "Tru cửu hổ, chấn triều cương!"
Các đại thần đều đứng dậy, đồng thanh hô: "Tru cửu hổ, chấn triều cương!"
Chu Hậu Chiếu sắc mặt tái nhợt, ngồi trên long ỷ bỗng nhiên cảm thấy cả người lạnh toát.
Trong Ti lễ giám ngập mùi đàn hương, trong lư hương có mấy làn khó nhẹ bốc lên, rất nhanh tiêu tán trong không khí, tựa như ảo mộng.
Vương Nhạc ngồi ở trên giường ầm nhẹ nhàng vuốt ve mặt bàn bằng gỗ lim cổ xưa, nụ cười nơi khóe miệng như có như không.
Vị trí này vốn là của Tiêu Kính, vị trí rất tốt, tọa nam triều bắc, đông ấm hè mát, vươn tay ra liền có thể với tới bình trà nhỏ ở trên bàn trà ngoài giường, mà vị trí của Vương Nhạc trước kia muốn uống trà thì phải phân phó đám nhãi bên dưới bưng tới, nếu không thì chỉ có thể tự mình đi tới mà uống.
Hiện tại, Vương Nhạc không cần phải xuống giường, bởi vì vị trí của Tiêu Kính đãt huộc về hắn.
Vươn tay ra cầm ấm trà trên bàn, đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó đặt xuống, Vương Nhạc phát ra một tiếng rên thỏa mãn.
"Vị trí tốt thật." Vương Nhạc lẩm bẩm, trong ánh mắt toàn là nét cười.
Ngoại đình nội đình liên thủ trừ gian, chỉ cần giết hết đám Tần Kham và Lưu Cẩn, chẳng những báo được thù lớn, cũng trừ được đối thủ có năng lực uy hiếp tới vị trí ti lễ giám chưởng ấn, khi đó bên trong hoàng cung trừ Vương Nhạc hắn ra thì còn có ai có tư cách ngồi ở vị trí này? Bệ hạ cho dù không tình nguyện thì cũng không thể không giao vị trí thái giám chưởng ấn của ti lễ giám cho hắn.
Hắn, sắp trở thành nội tướng Đại Minh danh phù kỳ thực.
Lúc này hắn cách giấc mộng chỉ còn một bước.
Một tiểu hoạn quan vội vàng đi vào, cúi đầu bẩm: "Lão tổ tông, triều hội tan rồi."
Vẻ mặt của Vương Nhạc nghiêm lại: "Bệ hạ có hạ ý chỉ tru sát đám Tần Kham Lưu Cẩn không?"
"Không, bệ hạ lại khóc trên kim điện, vừa khóc vừa chạy vào điện Hoa Cái, triều hội tan rã trong không vui."
Vương Nhạc nghĩ nghĩ, khóe miệng lộ ra nụ cười: "Bệ hạ. . . Dù sao cũng còn nhỏ tuổi, diệt trừ đám hỗn trướng này xong, Tạp gia giúp bệ hạ gìn giữ giang sơn xã tắc này là được, mấy kẻ chỉ biết a dua xu nịnh làm sao cai trị được giang sơn cẩm tú này?"
"Lão tổ tông nói đúng, bệ hạ muốn làm thánh minh thiên tử, chung quy vẫn phải dựa vào những người lão thành mưu quốc như nội các và lão tổ tông."
Vương Nhạc gật gật đầu, trong mắt bỗng nhiên bắn ra một đạo sát khí lạnh lùng.
"Ngoại đình diễn xướng gần tới hỏa hậu rồi, hiện tại nên là nội đình chúng ta gặt hái, vừa mềm vừa cứng, bệ hạ dù sao cũng phải cũng phải ăn thôi."
"Vâng, xin lão tổ tông phân phó."
"Phái người thông báo cho Mưu Bân một tiếng, nói với hắn, Đông Hán muốn xuất thủ, lúc này hợp sức của ngoại đình nội đình liên thủ, Cẩm Y vệ đi theo đường nào, bảo hắn tự xem thế nào mà làm."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...