Vừa rồi các quan viên đại náo Yến Lai lâu, Thường mụ mụ trốn ở trong nội viện không dám lên tiếng, Yến Lai lâu có bối cảnh của một vị Thị Lang triều đình nào đó, vừa rồi các quan viên nghĩa chính nghiêm từ nàng ta phần lớn nhận ra được, bởi vì những quan viên đó trước kia cũng tới không ít, thường thường ở trong các tử mở đại hội khỏa thân, trường hợp dâm loại lúc ấy so với đêm nay thì chỉ hơn chứ không kém.
" Vị đại nhân này tuấn tú này, kịch đã hết rồi, nô gia có thể đóng cửa được rồi chứ? Yến Lai lâu vẫn tuân theo vương pháp, trong lúc quốc tang không mở cửa đón khách, ngài cũng thấy ra đó, từ trên xuống dưới vắng tanh, son phấn, xiêm y, cơm canh của các cô nương... Rất nhiều chi tiêu đều là ta bỏ tiền túi ra nuôi. Đêm nay là quý thuộc hạ của ngài gọi ta mở cửa, ngài cũng không thể niêm phóng quán của ta được..."
Thường mụ mụ vẫn lải nhải, khuôn mặt vốn thanh lịch. Vừa nói tới tiền tài liền hết sức đáng ghét.
Tần Kham bất giác nhớ tới vị nữ tử vì sinh tồn mà đau khổ cầu xin Thường mụ mụ, cảm giác thật lạ, vừa nghĩ tới dung mạo của nàng ta, luôn cảm thấy sâu trong đáy lòng có một loại đau đớn, chỉ có lúc này Tần Kham mới phát hiện tựa hồ trong đầu còn có một bản thân khác, trong thân thể giống như vẫn còn lưu lại một linh hồn yếu đuối mà thâm tình khác.
Há miệng, Tần Kham muốn hỏi tình huống với vị nữ tử đó, nhưng nghĩ chút lại thôi, thậm chí lờ mờ có một loại cảm giác buồn cười.
Rõ ràng chỉ có gặp mặt một lần. Vì sao không ngờ lại nóng ruột nóng gan vì nàng ta thế nhỉ? Nàng ta là người ở đâu thì có liên quan gì tới mình đâu?
Đêm nay chắc là mình bị hâm rồi.
************************************************** *************
Một khắc Giờ dần, cửa cung mở to.
Quan viên Văn võ xếp hàng vào điện Phụng Thiên, hôm nay trong triều ban, lờ mờ mang theo mấy phần túc sát chi khí.
Hơn mười ngự sử vẻ mặt căm giận, ý chí chiến đấu sục sôi.
Chu Hậu Chiếu vẫn buồn ngủ. Ngáp dài hữu khí vô lực ngồi trên long ỷ bắt đầu cuộc sống đế vương nhàm chán này, hơn mười ngự sử đồng thời ra khỏi hàng, than thở khóc lóc hạch tội Ninh vương Chu Thần Hào và giám sát ngự sử Đồ Tòng Long trong lúc quốc tang mãi túy túc kỹ, tội ác tày trời, xin bệ hạ nghiêm trị.
Chu Hậu Chiếu đang trong trạng thái nửa du cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo. Ngơ ngác mở to hai mắt, hỏi ra một câu mà khiến đại thần cả điện rất không còn gì để nói.
"Quốc tang... Không thể sinh hoạt vợ chồng à? Đại hôn một tháng sau của trẫm thì làm sao?"
Không thể không nói, tư duy của đứa nhỏ Chu Hậu Chiếu này rất nhảy nhót, những lời này lệch khỏi vấn đề một cách nhiêm trọng, xa tới cả vạn dặm, thủ phụ Đại học sĩ Lưu Kiện bỗng nhiên sặc, ho tới tê tâm liệt phế, trên kim điện lại không thể kiên nhẫn giảng giải cho vị hoàng đế bệ hạ đơn thuần này cái gì gọi là "Túc kỹ", vì thế trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Chu Hậu Chiếu vẻ mặt vô tội, trong điện nhất thời ồ lên.
May mà lúc này sự chú ý của các đại thần đều là tìm từ như thế nào dể thỉnh cầu nghiêm trị Ninh vương và Đồ Tòng Long, nên cũng không có ai trách cứ Chu Hậu Chiếu, nếu không khẳng định sẽ có mấy ngự sử chính nghĩa dào dạt đứng ra, vừa mở miệng lại chính là "Thần thường nghe thánh minh thiên tử dùng hiếu trị thiên hạ, hôn quân vô đạo ở thâm cung làm ngựa giống ".... Sau đó là một cuỗi dài quốc gia thiên hạ, trung hiếu nghĩa.
Thái giám trực điện Lưu Cẩn nhìn các các đại thần dở khóc dở cười dưới điện, đành phải lớn gan tiến đến ghé vào tai Chu Hậu Chiếu lặng lẽ giải thích liên quan của quốc tang cùng với mãi túy túc kỹ.
Mắt Chu Hậu Chiếu dần dần trợn to, tiếp theo vẻ mặt tràn ngập tức giận.
"Ý của ngươi là nói, Ninh hoàng thúc và Đồ Tòng Long quốc tang túc kỹ, chính là hư tình giả nghĩa đối với phụ hoàng ta."
Lưu Cẩn cả người run lên, vội vàng khom người lui hai bước, sợ hãi nói: "Bệ hạ, đây không phải là ý của lão nô, là ý tứ của các đại thần trong điện, lão nô chỉ là thuật lại."
Vẻ mặt mặc dù sợ hãi, nhưng trong lòng Lưu Cẩn đã có chút luyến tiếc.
Ninh vương gia tốt như vậy, sao lại bị người ta lôi ra chỉ trích? Không chỉ đặt mua ngoại trạch ở trong thành kinh sư cho Tạp gia, tặng hai thị thiếp xinh đẹp, còn mang tới hai rương bạc lớn tới nhà Tạp gia, hôm nay xả ra chuyện, lợi ích ngày sau cũng không còn rồi.
Đáng tiếc Lưu Cẩn trước mắt vẫn chỉ là thái giám không quyền không thế, có lòng muốn nói đỡ cho Ninh vương điện hạ mấy câu để giải vây, nhưng vừa nghĩ tới đủ loại dữ tợn dữ tợn của các đại thần triều đình, cùng với từng đôi mắt âm trầm trong ti lễ giám nội đình của đám đông cung thái giám, Lưu Cẩn bất giác rùng mình một cái.
Trong ngoài đều bị người ta như hổ rình mồi, quyền lực lớn như vậy trong tưởng tượng cũng không như hắn mong muốn tới tay, hiện giờ có thể nói những ngày khó khăn nhất của đông cung bát hổ, Lưu Cẩn chỉ có thể khép đuôi cẩn thận làm người, suy nghĩ giải vây cho Ninh vương chỉ chợt lóe trong đầu, như chưa từng bao giờ xuất hiện.
Hữu Đô Ngự Sử Đái San lông mi trắng nhướn lên, rời khỏi hàng tấu: "Bệ hạ, lời nói của Lưu công công không sai. Chúng thần chính là có ý này, luôn mồm nói thủ hiếu tiết nghĩa vì tiên đế, vậy mà quay mặt một cái liền ở trong thành kinh sư ca hát tìm say, miên hoa túc liễu, thái độ hư ngụy khiến tần cảm thấy bị sỉ nhục, tội này không trừng trị thì quốc pháp để đâu?"
Đái San dẫn đầu, hơn mười ngự sử tối hôm qua tham dự náo kịch cũng rời khỏi hàng phụ họa.
Chu Hậu Chiếu vẻ mặt phẫn nộ. Quyền đầu dần dần xiết chặt, sắc mặt đỏ bừng.
Hình tượng hoàng thúc của Chu Thần Hào ở trong lòng hắn chậm rãi sụp đổ, Chu Hậu Chiếu có thể vô tâm vô phế, có thể tùy hứng càn quấy, nhưng phụ hoàng vĩnh viễn là tấm bia thần thánh trong lòng hắn, không thể xúc phạm, hoàng thúc cũng không được.
Trong đại điện ồn ào, truyền ra thanh âm lạnh lùng của Chu Hậu Chiếu: "Đồ Tòng Long bãi quan miễn chức, bắt vào chiếu ngục. Ninh vương, Ninh vương. . ."
Do dự một phen, Chu Hậu Chiếu tiếp tục nói: "Ninh vương ra lệnh cưỡng chế trong kỳ hạn về đất phong. Không thể ở lại kinh sư, còn nữa, không cho phép hắn vào cung bái biệt, trẫm không muốn nhìn thấy hắn! Bãi triều, tâm tình trẫm không tốt, hôm nay không muốn nghe quốc sự gì cả."
Nói xong Chu Hậu Chiếu liền phất tay áo trở về sau điện.
Lưu Cẩn thấy Chu Hậu Chiếu nói đi là đi, vì thế vội vàng hô "Bách quan bãi triều" rồi đi về điện Cẩn Thân thay quần áocho Chu Hậu Chiếu.
Đại thần trong điện ngây ra một lúc, thủ phụ Lưu Kiện cũng ngây dại. Hắn không ngờ hoàng đế lại vội vàng như vậy, hơn nữa làm việc quá nóng vội, có điều nghĩ đến đương kim bệ hạ mới mười lăm tuổi, chung quy vẫn là tính tình thiếu niên, Lưu Kiện chỉ đành thở dài.
Muốn dạy dỗ vị hoàng đế này thành minh quân anh minh quả cảm, Trầm ổn cơ trínhư phụ hoàng hắn, con đường tương lai còn rất dài.
Trong Cung Càn Thanh.
Chu Hậu Chiếu miệng nhấp nháp đồ ăn, vừa nhai mà không ngờ còn rảnh thở dài mấy tiếng.
"Tần Kham à, ngươi nói xem Ninh hoàng thúc sao có thể như vậông? Hắn làm sao có thể như vậy? Trẫm từ nhỏ đã kính yêu hắn. Cũng chỉ có hắn chiều trẫm nhất, những chuyện mà trẫm làm lúc nhỏ, đến bản thân cũng cảm thấy không ra gì, chỉ độc có Ninh hoàng thúc chưa bao giờ quở trách ta, ngược lại luôn ủng hộ ta cứ phóng tay mà làm, trừ phụ hoàng và mẫu hậu, trong mắt ta hắn là thân nhân thân nhất, Tần Kham à, thân nhân thân nhất này hôm nay đã làm tổn thương trái tim ta."
Tần Kham chắp tay thở dài: "Bệ hạ thương tâm, nhưng sức ăn lại không giảm đi chút nào, ăn rất là vui vẻ, ngô hoàng kỳ ba, thần ngưỡng mộ vô cùng."
Chu Hậu Chiếu ngượng ngùng ngừng nhai, ánh mắt lại rất bất thiện nhìn hắn: "Đừng tưởng ta nghe không hiểu, hai chữ 'Kỳ ba' này là mắng ta phải không?"
Tần Kham cười nói: "Thần sao dám mắng bệ hạ? Có thể ăn là phúc mà, trên đời có người chính là có loại tính đó, càng thương tâm khổ sở lại càng muốn ăn."
Chu Hậu Chiếu cầm quả khô trong tay ném đi, nói: "Cái loại chuyện Túc kỹ này, chính là như trong xuân cung vẽ một đôi nam nữ không biết xấu hổ trần truồng làm chuyện đó? Chuyện này... có thú vị không?"
Tần Kham mặt mày bất động, chậm rãi nói: "Có..."
Chu Hậu Chiếu ngây ra môt thoáng, bỗng nhiên nói: "Tần Kham, tháng sau ta sẽ đại hôn, sẽ cưới một thê tử vào cung. . ."
Tần Kham bị cái câu không đầu không đuôi này của hắn khiến cho có chút mờ mịt, nói: "Ý tứ của Bệ hạ là ....mà thần chuẩn bị tiền lì xì?"
"Không phải, ta đang nghĩ, không biết thê tử tương lai có ta trông thế nào..." Trong mắt Chu Hậu Chiếu dần dần hiện lên mấy phần khát khao và mong chờ: ".... Nàng ta cao hay lùn, béo hay gầy, tính tình như thế nào, ài, Tần Kham, ngươi cảm thấy hoàng hậu tương lai của ta là béo một chút thì xinh hay là gầy một chút thì đẹp."
Lời này không dễ tiếp, trước mặt hoàng đế nghị luận lão bà tương lai của hắn là béo hay gầy, Chu Hậu Chiếu không phải kỳ ba thì ai là kỳ ba?
Tần Kham suy tư hồi lâu, nói: "Thần cho rằng, nam nhân tốt nhất vẫn nên cưới nữ nhân mập mạp một chút thì tốt hơn."
"Vì sao?"
"Bệ hạ, chỉ có chó mới thích xương xẩu."
"Nói có lý. . ." Chu Hậu Chiếu đột nhiên vỗ đùi, hưng phấn nói: "Ta quyết định, ta muốn tới Hạ gia xem thử nữ nhi của hắn trông thế nào."
"A? Bệ hạ, nghĩ kỹ đã."
"Nghĩ rồi, trẫm quyết định làm như vậy, hiện tại đi luôn, Tần Kham, ngươi đi theo ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...