Quần thần trong Điện Phụng Thiên khóc tế Hoằng Trì đế, Chu Hậu Chiếu giống như rối gỗ bị người ta đùa nghịch hết lần này tới lần khác, quan viên Lễ bộ vẫn đang bận rộn chuyện khác, một chuyện nhìn như hoàn toàn trái ngược với không khí tang lễ của Hoằng Trì đế.
Chu Hậu Chiếu sắp đại hôn.
Tiên đế mới chết, án theo quy củ thì thần dân phải thủ hiếu ba năm, trong ba năm chịu quốc tang, dân gian cấm rượu cấm vui cấm kết hôn, tóm lại tất cả việc giải trí đều cấm, nếu không đó sẽ là một sự không tôn trọng cực lớn đối với hoàng đế đã mất, sau khi bị người ta tố cáo thì quan phủ có thể trị tội theo pháp luật.
Dân gian không cho phép gả cưới, nhưng thiên gia thì khác, đặc biệt là Chu Hậu Chiếu, lão Chu gia trong ngàn khoảng đất chỉ độc có một cái cây, tân quân đăng cơ, nước có quân chủ, làm sao mà vô hậu được, cái này gọi là thiên gia không có việc nhỏ, thiên gia không có việc riêng, các đại thần bắt đầu nghiêm trọng chú ý tới vấn đề sinh đẻ của Chu Hậu Chiếu.
Quan viên Lễ bộ sớm đã nói, sau đại hành của hoàng đế thì tân quân có thể đại hôn, chỉ có điều phải trong trăm ngày, ba năm ngày trăm ngày là thời kỳ thủ hiếu, cái gọi là Trăm ngày này, chính là một loại biện pháp biến báo, tân quân trong trăm ngày sau khi tiên đế vừa mất, cái này gọi là "Mượn hiếu", quan viên sau khi cha mẹ mất thì không về quê chịu tang mà do hoàng đế hạ chỉ lệnh tiếp tục phụ tá đế vương, cái này gọi là "Đoạt tình" .
Lễ chế của Nho gia giống như cỏ đầu tường lắc lư bất định, tất cả cách nói đều là để phục vụ cho người thống trị, tất cả hành vi của người thống trị đều hợp lý hợp pháp, chuyện vốn trên chế không cho phép làm, mà người thống trị lại cố tình phạm, không sao, hệ thống học thuật của nho gia còn có phục vụ phụ hoàn mỹ, chúng ta cho thêm một điều là được.
Thê tử của Chu Hậu Chiếu, tức hoàng hậu Đại Minh tương lai xuất thân từ tư gia đình quan lại bình thường, đây là một đạo phong cảnh độc đáo chuyên thuộc về Minh triều.
Vết xe đổ ngoại thích lộng quyền quá nhiều. Vì thế Minh triều có một quy củ bất thành văn, hoàng đế cưới vợ phải cưới nữ nhi gia đình quan lại tầm thường thậm chí là gia đình dân chúng bình dân, này mà các đại thần quyền khuynh triêu dã ví dụ như Đại học sĩ nội các thì tuyệt đối không cho phép kết thân với hoàng đế, ai dám làm như vậy, các ngôn quan ngự sử sẽ ở trên kim điện đập đầu vào cột chết trước mặt hoàng đế, hơn nữa còn là chết một đám.
Ví dụ như hoàng hậu Trương thị của Hoằng Trì đế. Phụ thân của bà ta Trương Loan chỉ xuất thân tú tài, khi kỳ nữ Trương thị vào năm Thành Hóa thứ hai mươi ba được chọn làm hoàng thái tử phi, Trương Loan chỉ là một cống sinh nho nhỏ được làng xã tiến cửa vào Quốc Tử Giám. Sau khi Hoằng Trì đế đăng cơ, lập Trương thị là hậu, Trương Loan chỉ được phong làm Thọ Ninh Bá. Bởi vì sự kiện phong nho nhỏ này, Hoằng Trì đế còn cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng với các đại thần, quan hệ giữa quân thần có một đoạn thời gian rất căng thẳng khẩn trương.
Thê tử tương lai của Chu Hậu Chiếu tất nhiên cũng không phải con nhà quan lại hiển hách gì, cha vợ, họ Hạ tên Nho, là đồng tri Trung quốc phủ Đô Đốc, treo hàm trống của chỉ huy Cẩm Y vệ, bình thường tới không thể bình thường hơn, quan viên như vậy trong kinh sư quơ một cái là có cả nắm.
Việc hôn nhân của Chu Hậu Chiếu là trước khi Hoằng Trì đế mất đã được định, không cho phép bất kỳ ai phản đối, hơn nữa trong trăm ngày sau đại hành của tiên đế phải lập tức thành hôn.
Tần Kham nghĩ đến Chu Hậu Chiếu sắp cưới vợ thì không khỏi có chút không thích ứng. Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, cả ngày trong đầu chỉ quan tâm tới đá gà đá chó, nghĩ xem có trò gì hay để chơi, trong sinh mệnh trước mắt của hắn chỉ có một chữ "chơi". Hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ choai choai mới lớn, nhưng đứa trẻ này lại sắp trở thành trượng phu của người khác.
Đối với một đứa trẻ mà nói, làm vua của người ta, làm chồng của người ta, hắn hiểu hàm nghĩa của hai chữ trách nhiệm hay không?
Chu Hậu Chiếu có thể từ trong điện Phụng Thiên lén chuồn ra, Tần Kham tất nhiên cũng có thể từ hoàng cung lén về nhà.
Từ lúc Hoằng Trì đế bệnh tình nguy kịch. Nhận được điều lệnh vào cung trị vệ, Tần Kham vẫn luôn ở trong cung, dùng một loại ánh mắt giống như người xem nhìn sự kiện lịch sử mà kiếp trước chỉ tồn tại trong sách sử diễn ra.
Chu Hậu Chiếu không hiểu hai chữ trách nhiệm, nhưng Tần Kham thì hiểu.
Trách nhiệm trừ gánh trên lưng thu nhập của một gia đình ra, còn phải biết chiếu cố con cái, thê tử và trưởng bối, ít nhất cũng phải thường xuyên để người nhà nhìn thấy hắn, từ thời thời đãi viễn cổ, nhân loại chính là một loại động vật ăn lông ở lỗ, động vật ăn lông ở lỗ buổi tối bình thường phải về hang. . Đối với đại bộ phận người đến nói, nhà không phải trạm dịch, không phải khách sạn, mà là chốn về cuối cùng.
Đinh Thuận và Lý Nhị hộ bên cạnh xe ngựa Tần Kham, một đường từ từ ra ngoại thành.
Bánh xe két két, nghe có chút ê răng, ngoài cẩm bào của Tần Kham mặc đồ tang màu trắng, mặt không biểu tình ngồi ở trong xe, Đinh Thuận cưỡi ngựa, cách màn xe thấp giọng bẩm báo với hắn.
"Ninh vương nhập kinh đã hơn nửa tháng, lại lề mề không có dấu hiệu rời kinh, trước đó vài ngày đã có mấy vị ngự sử thượng sơ tới nội các, nói phiên vương theo quy định phải ở đất phong, chứ không phải lấy cớ thiên tử tuyên triệu mà vào kinh không đi, Ninh vương đây là đang phá hỏng quy củ, xin ba vị Đại học sĩ nội các ra mặt thay bệ hạ, đuổi Ninh vương về đất phong Nam Xương, nếu không cứ để hắn chạy nhảy ở trong kinh sư, cũng không biết sẽ gây ra loạn gì."
Tần Kham thản nhiên hỏi: "Ninh vương mấy ngày nay ở kinh sư đã làm những việc gì?"
Đinh Thuận mang theo nụ cười có mấy phần trào phúng, nói: "Ninh vương cũng rất an phận, hơn nữa sau khi các ngự sử thượng tấu xin đuổi Ninh vương về đất phong, Ninh vương rất đúng lúc lại bị bệnh, bệnh này tất nhiên không khải trình được, hiện giờ tiên đế vừa mất, đủ loại việc phải làm như tang lễ, đăng cơ, thậm chí là đại hôn của bệ hạ ngày sau,các Đại học sĩ nội các cũng không rảnh để ý tới Ninh vương."
Tần Kham lạnh lùng cười, nói: "Thế cứ cho Ninh vương thơi cơ mà nắm bắt, hắn ở dịch quán rất an phận, nhưng thủ hạ hắn dẫn tới chỉ sợ không an phận."
Đinh Thuận cười nói: "Đại nhân nói không sai, phụ tá Lý Sĩ Thực của phủ Ninh vương mấy ngày nay thường xuyên hoạt động ở kinh sư, hơn nữa đều là nửa đêm tới cửa bái phỏng, từng xe vàng xe bạc tỳ nữ đẹp đưa tới trong nhà các đại thần, rất nhiều quan viên kinh sư lúc này đang kiếm đầy chậu."
"Có những ai?"
"Lục bộ Thị Lang, Đại Lý tự khanh, Quang lộc tự khanh, ngự mã giám, nội quan giám trong cung, thậm chí cả Đại học sĩ xuân phường Dương Đình Hòa. Lý Sĩ Thực làm rất bí mật, có điều hắn chắc không ngờ đại nhân sớm đã bắt đầu chú ý tới hắn, bày ra giám thị ngầm nghiêm mật, nhất cử nhất động của hắn không thoát được mắt của thuộc hạ."
Tần Kham gật gật đầu: "Nhớ kỹ tên các đại thần mà hắn đã tiếp xúc, tốt nhất tìm hiểu rõ hắn cụ thể tặng quà gì cho các đại thần. Mấy thứ này rất trọng yếu."
"Vâng."
Tần Kham nhìn chăm chú Đinh Thuận, cười nói: "Ngươi đi theo ta đã hơn một năm, làm việc tận tâm, người cũng lanh lợi, hiện giờ ta đã thăng nhiệm chỉ huy đồng tri, Thiên hộ sở nội thành không thể để không, chức Thiên hộ sẽ do ngươi nhận. Lý Nhị làm phó Thiên hộ."
Đinh Thuận ngây người một chút, tiếp theo vui mừng quá đỗi, vội vàng kêu ngừng xe. Hắn và Lý Nhị xoay người xuống ngựa, không nói hai lời quỳ xuống dập đầu thật mạnh với Tần Kham, mắt ứa lệ nóng nói: "Thuộc hạ cảm ơn sự cất nhắc dẫn dắt của đại nhân. Sinh thời, nguyện quên mình phục vụ cho đại nhân."
"Đứng lên đi, nhớ kỹ lời nói của ta, lúc sinh thời, phú quý cùng hưởng, hoạn nạn cùng chia."
"Vâng."
Cửa Tần phủ treo hiếu mang bằng vải trắng, trước cửa treo cao hai ngọn đèn lồng bọc giấy trắng, từ lúc Thuận Thiên phủ tuyên bố quốc tang, cả thành bất luận đại thần hay là dân chúng, nhà nào cũng phải khoác áo đay để tang. Các loại sự việc Các lại vật trong nhà đều đeo dây tang, để tỏ ý nhớ thương tiên đế, Tần phủ tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Vào cửa, trong không khí đau thương trước mắt không ngờ lộ ra mấy phần vẻ vui mừng rất không hợp lúc, quản gia ra cửa nghênh đón, vẻ mặt đau thương nhưng trong mắt lại ánh ra vẻ vui sướng, không biết còn tưởng rằng Hoằng Trì đế băng hà làm hắn muốn vỗ tay tỏ ý vui mừng, loại ánh mắt này mà để Chu Hậu Chiếu nhìn thấy, ít nhất là tội danh chém đầu ngay lập tức.
"Vợ ngươi vừa để một đứa bé trắng trẻo mập mạp giống y Vương cử nhân hàng xóm cho ngươi à?" Tần Kham cau mày hỏi.
Quản gia ngẩn ra, vội vàng lắc đầu: "Nhi tử của Lão hán mười tám mười tám tuổi rồi, hơn nữa chẳng giống gì Vương lão gia hàng xóm."
"Vậy ngươi hiện tại cao hứng cái gì? Đây là lúc cao hứng à?"
Quản gia vái dài, Vui vẻ cười nói: "Chúc mừng lão gia thăng chức! Lão gia thăng chỉ huy đồng tri, phu nhân cũng được phong cáo mệnh, tam phẩm cáo mệnh đó, hiện giờ Tần phủ ta đã là dòng dõi quan lại, lão gia, chuyện này phải ăn mừng chứ."
Tần Kham lườm hắn: "Ngươi định ăn mừng thế nào?"
Quản gia là người rất có chủ ý, nghe vậy rất tự tin cười nói: "Sai hạ nhân đốt hai dây pháo, tuyên bố với bên ngoài là Tần phủ chịu ân quyến của tiên đế quá sâu, tiên đế băng hà, Tần phủ vô cùng bi thương, bản thân chúng ta thì..."
" Đóng cửa bày tiệc, vào thời kỳ quốc tang bản lão gia cùng các ngươi nâng chén ăn mừng, đúng không?"
Hai mắt Quản gia sáng lên: "Thì ra Lão gia cũng có tâm tư này, chuyện này dễ làm thôi, để lão hủ đi an bài. . ."
Tần Kham nghiêm mặt nói: "Gọi nhi tử mười tám tuổi của ngươi tới đây."
"Lão gia gọi tiểu tử nhà ta làm gì?"
"Bởi vì bản lão gia muốn đá hắn mấy cái."
"Vì sao?"
"Ai bảo hắn có thằng bố miệng thối như rắm chó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...