Lừa nhiều càng khỏe, lừa người đã thành thói quen của Tần Kham, nó là thành lập sự khoái hoạt của mình trên sự thống khổ của người khác một cách điển hình.
Chu Hậu Chiếu đương nhiên không chỉ đến tìm Tần Kham để kêu khổ, hắn là tới thu tiền.
Hắn đối với bạc kỳ thật căn bản không có khái niệm gì, Thái tử từ nhỏ đã sinh hoạt tại trong hoàng cung, ăn mặc sử dụng đều là đồ tốt nhất trong thiên hạ, hơn nữa muốn cái gì thì chỉ cần phân phó một tiếng, tất nhiên có vô số thái giám cung nhân đưa đến trước mắt, cái thứ bạc này đối với Chu Hậu Chiếu mà nói thì rất vô vị.
Có điều thân là một trong ba cổ đông của siêu thị, khi Tần Kham phái người tới đông cung thông tri cho hắn đến chia lợi nhuận, Chu Hậu Chiếu liền vui vẻ tới ngay.
Chu Hậu Chiếu không thiếu tiền, nhưng hắn chưa bao giờ tự mình kiếm tiền, chia hoa hồng lần này có thể nói là thùng vàng đầu tiên trong đời, , ý nghĩa phi thường trọng đại, Chu Hậu Chiếu thích tiền mình tự tay kiếm được, cho dù cái gọi là "tự tay" này chỉ là phái người đưa mấy vạn lượng bạc, nhưng.... cũng Coi như là "Tự tay" Tham gia đầu tư.
"Chia bạc." Chu Hậu Chiếu chống nạnh đứng trong tiền đường Tần phủ, vẻ buồn bã vì chó yêu mới chết vừa rồi bay biến sạch, đổi ngay sang vẻ mặt ăn chia Lương Sơn tụ nghĩa.
Tần Kham vỗ vỗ tay, các gia phó khênh mấy cái thùng vào, mở thùng ra là một mảng bạch quang chói mắt. Lưu Cẩn tùy thị bên cạnh hai mắt lồi ra, trong ánh mắt lộ ra quang mang tham lam, Chu Hậu Chiếu đối với bạc không có khái niệm, nhưng Lưu Cẩn thì có, thái giám rất ít không tham tài, Lưu Cẩn càng tham tợn.
"Điện hạ, đây là tiền lãi trong ba tháng của siêu thị chúng ta, khấu trừ phí tổn và các hạng chi phí như nhân công, án theo tỉ lệ cổ phần, phần chia của điện hạ là một vạn ba ngàn lượng bạc..." Tần Kham mỉm cười nói.
Mắt Chu Hậu Chiếu cũng lồi ra, hắn đương nhiên biết bạc, chưa bao giờ chưa bao giờ nhìn thấy một đống bạc to bày ra trước mặt như thế này, không phải quốc khố cũng không phải nội khố, mà là tiền Chu Hậu Chiếu hắn tự kiếm được.
Một loại cảm giác thành tựu cực lớn tự dưng sinh ra, vẻ mặt của Chu Hậu Chiếu giống như sau khi đánh Boss xong nhặt được trang bị màu tím vậy, không phải vui vì giá trị của bạc, mà là một loại cảm giác trưởng thành tự lập.
Một mình đắm chìm trong vui sướng tới không thể tự kềm chế, Tần Kham mỉm cười đi ra ngoài.
Có lẽ rất lâu sau Chu Hậu Chiếu mới minh bạch, nam trưởng thành trưởng thành thành nam nhân. Không chỉ có đơn giản như biết kiếm tiền, phải học tập và kinh lịch qua rất nhiều thứ nữa, tính cách cứng cỏi, tinh thần bất khuất, dáng vẻ trầm ổn, cùng với một chút tang thương hoặc là tươi mát có sức hấp dẫn trí mạng đối với nữ nhân.
Những đạo lý này tiểu Chu đại khái không hiểu, nói cho hắn hắn cũng nghe không hiểu.
Chu Hậu Chiếu hữu mô hữu dạng đếm từng đỉnh bạc trong nội đường, Tần Kham khoanh tay mỉm cười đứng ngoài. Lưu Cẩn không biết từ khi nào cũng lui ra, hai người đứng ở dưới hành lang tiền đường nhìn nhau cười, trong nụ cười có bao nhiêu thành ý thật lòng thì chỉ có trời mới biết.
Bộ dạng khi cười của Lưu Cẩn rất dễ nhìn, hoặc là nói hắn sinh ra đã có một bộ mặt dễ nhìn, cười là mắt híp lại thành hai đường cong như trăng non, không thể không nói, nụ cười long lanh như vậy mọc ở trên mặt một thái giám, thực sự có chút hương vị "trăng sáng chiếu mương thối".
Quay đầu nhìn Chu Hậu Chiếu đang vui rạo rực ở nội đường, Lưu Cẩn cười cười thở dài. Tiếng nói giống như bị bóp cổ mà thốt ra.
"Tạp gia thực sự bội phục Tần Thiên hộ. Từ lúc Thái tử điện hạ quen ngài, chắc vẫn chưa đến một năm đâu nhỉ? Thái tử điện hạ đã thực sự coi ngài là người thân, Tạp gia từ năm Hoằng Trị thứ chín đã được phân phối tới bên cạnh điện hạ. Trong trong ngoài ngoài trước người sau người thị hầu điện hạ mười năm, cũng chưa chắc có được loại đãi ngộ đặc biệt này."
Tần Kham mỉm cười nhìn Lưu Cẩn, thấy trên mặt hắn nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt lại tỏa ra hào quang ghen tị, giống như bị đoạt nữ nhân sủng ái vậy, trong sự ghen tị mang theo mấy phần oán độc.
Tần Kham đành phải cười khổ, lợi ích chỉ có từng ấy, đồng dạng, ân sủng của Thái tử cũng chỉ có bấy nhiêu. Một miếng bánh ngọt mọi người đang ăn ngon, bỗng nhiên lại mọc ra thêm một người tranh ăn, hơn nữa sức ăn cực lớn, người khác có thể không có oán khí được ư?
Chắc thất hổ còn lại bên cạnh Chu Hậu Chiếu cũng Tần Kham có chút suy nghĩ như vậy đối với Tần Kham hắn, Tần Kham không muốn gây thù hằn vô cớ. Ít nhất thì hiện tại cũng không muốn, Chu Hậu Chiếu vẫn chưa đăng cơ, sau này còn có thời gian để đọ sức, hiện tại mọi người vẫn cứ hoà hợp êm thấm thì tốt hơn.
Chắp tay, Tần Kham cười nói: "Lưu công công. Tần mỗ là ngoại thần."
Lưu Cẩn ngẩn ra, tiếp theo trên mặt lại mỉm cười, nụ cười vẫn dối trá khó coi.
Sự ghen ghét che mờ tâm trí của người ta, Lưu Cẩn cũng không ngoại lệ, trong mắt hắn thấy tất cả đều là Tần Kham đoạt đi phong đầu của hắn như thế nào, Thái tử điện hạ coi trọng Tần Kham như thế nào, Lưu Cẩn hao tổn tâm tư đi tìm dị thú hiếm quý để lừa Thái tử vui vẻ, thường thường vẫn không bằng một câu nói đùa của Tần Kham, so sánh hai bên, bảo Lưu Cẩn làm sao mà không sinh ra hận ý?
Ý tứ trong lời nói của Tần Kham rất rõ ràng,ngoại thần và nộ thần có khác biệt, có chim thì không thể đi làm ti lễ giám chưởng ấn, không có chim cũng không thể làm Đại học sĩ nội các, mọi người tuy rằng ai được sủng nấy, nhưng từ góc độ sinh lý đầy đủ hoặc là không trọn vẹn mà nói, tương lai hắn và Lưu Cẩn chắc không có xung đột lợi ích quá lớn, trừ phi Lưu công công một ngày đẹp trời nào đó nhân phẩm bạo tăng bỗng nhiên chim mọc trở lại.
Lưu Cẩn há miệng định nói gì thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân. Lưu Cẩn vội vàng ngậm miệng, sau đó khom người, cười nịnh, rất liền mạch lưu loát.
Chu Hậu Chiếu kích động chạy đến, Tần Kham thấy bộ dạng hưng phấn của hắn thì không khỏi cười nói: "Điện hạ đếm xong bạc chưa?"
"Ừ! Đếm xong rồi." Chu Hậu Chiếu gật đầu thật mạnh.
" Tổng cộng bao nhiêu lượng?"
"Nói chung là rất nhiều."
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Điện hạ thâm cư đông cung, có bạc thì tựa hồ cũng chẳng biết dùng làm gì, không bằng tặng cho thần đi, thần mua hai con chó nhỏ làm quà đáp lễ cho ngươi, thế nào?"
Sự hưng phấn của Chu Hậu Chiếu lập tức bị kiềm hãm, thở dài buồn bã nói: "Tần Kham, ngươi thành thật nói cho ta biết đi, ở trong lòng ngươi ta rốt cuộc ngu tới mức nào?"
Kiếm tiền là một chuyện đáng để ăn mừng, đặc biệt là thùng tiền đầu tiên trong đời.
Tâm tình của Chu Hậu Chiếu rất tốt, hắn vốn thích náo nhiệt, lúc này càng muốn làm ra động tĩnh để chiếu cáo thiên hạ.
"Tần Kham, nhà ngươi có pháo không? Chúng ta đốt mấy dây pháo đi."
Tần Kham thở dài: "Điện hạ, giờ chẳng phải năm mới cũng chẳng phải mừng thọ, tự dưng đi đốt pháo chỉ tổ hàng xóm cho rằng nhà ta treo tang, thôi hay là bỏ đi."
Hưng phấn của Chu Hậu Chiếu không giảm, trừng mắt rồi cười nói: "Đi, đốt pháo thì động tĩnh quá nhỏ, kỳ thật cũng không vui, Lưu Cẩn, ngươi tới Thần Cơ doanh điều một khẩu hỏa pháo đến. Chúng ta tới cánh rừng đông giao bắn mấy phát."
Tần Kham sợ quá, vội vàng ngăn Lưu Cẩn lại: "Chậm đã! Điện hạ, hay là bắn pháo trận đi, nhưng vậy vừa lý trí hơn nữa lại cao nhã."
"Ngươi không sợ hàng xóm nghĩ rằng nhà ngươi treo tang à?"
Tần Kham cười khổ nói: "Nói thật ra, thần đã cảm thấy mình sắp chết rồi."
Tần Kham không thể không thừa nhận, hắn có đôi khi thực sự không nắm được mạch của vị Thái tử này, tư duy của Chu Hậu Chiếu rất nhảy nhót, thuộc loại thiên mã hành không, hơn nữa mạnh mẽ vang dội, nghĩ gì là làm đấy, người như thế nếu ở dân gian rất dễ bị coi là người điên, người điên đại đa số thời gian thứ muốn có thì không có được, nhưng Chu Hậu Chiếu thì khác, hắn là thái tử Đại Minh, thứ hắn muốn có rất ít khi không chiếm được, loại người này so với người điên còn đáng sợ hơn. Hắn chính là tai họa.
Tai họa hồn nhiên không biết là mình tai họa cỡ nào, vẫn cười tươi như ánh mặt trời, trước đại môn Tần phủ treo hai dây pháo dài. Chu Hậu Chiếu đẩy Lưu Cẩn ra, hứng trí bừng bừng đốt một nén hương để châm pháo.
Tiếng nổ đi đùng vang lên, Chu Hậu Chiếu mừng rỡ cười ha ha không ngừng, sau khi đốt pháo xong, một cỗ khói đặc theo gió bắc chậm rãi ùa tới, lập tức bao phủ mọi người trong sương khói trắng xoá, mọi người ôm miệng mũi sặc ho không ngừng.
Chu Hậu Chiếu vừa ho vừa cười: "Ha ha, vui quá, khói thơm thật. Năm trước ta ở Thần Cơ doanh chơi súng điểu, một súng bắn ra cũng có khói mùi này tỏa ra."
Tần Kham cảm thấy rất không có gì để nói, khó trách miếu hiệu của hắn là "Võ tông", ngay cả mùi thuốc súng cũng chung tình như vậy, khẩu vị quá nặng.
"Điện hạ rất thích ngửi mùi thuốc súng à?"
"Đúng, đốt thêm một dây nữa đi."
Tần Kham thở dài: "Người này rốt cuộc làm sao vậy. Thứ Người khác tránh còn không kịp thì hắn cứ đâm đầu lao vào, nếu sống ở năm trăm năm sau thử mùi đạn khí độc, chắc sẽ phản tỉnh lại nhân sinh của mình.
Chỉ lầm bầm khẽ nhưng lại bị Chu Hậu Chiếu thính tai nghe thấy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Tần Kham: "Đạn khí độc? Cái gì gọi là đạn khí độc?"
" Đạn khí độc chính là khói sau khi nổ mà người ta ngửi thấy sẽ dẫn tới trí mạng."
Chu Hậu Chiếu mặt đầy kinh hỉ kéo tay áo hắn: "Ngươi có không? Lấy mấy quả ra để ta xem thử."
"Thần không. . ." Tần Kham dừng một chút lại cười nói: "Có điều thần chắc chế tác được, thứ này cũng không khó, nhưng tốt nhất đừng làm ra khí độc thật, chết người đó."
Chu Hậu Chiếu mừng rỡ: "Mau làm ra xem thử đi, mau."
Tần Kham nghĩ nghĩ, sai người mang tới một ống trúc nhỏ to cỡ ngón cái và hỏa dược số lượng vừa phải, cùng với một nắm hạt tiêu.
Dưới ánh mắt tha thiết của Chu Hậu Chiếu, Tần Kham thong dong điềm tĩnh cho hạt tiêu vào cối xanh để xay nhỏ, sau đó đút vào trong hỏa dược, về phần tỉ lệ hoàng kim để hỏa dược có uy lực lớn nhất, Tần Kham không dám nói cho hắn, bằng không tiểu Hỗn Thế Ma Vương này thực sự có khả năng khiến hoàng cung thành bình địa.
Lại đút hạt tiêu và hỏa dược vào trong ống trúc nhỏ, dán bùn vàng vào, ở đầu kia thì lôi ra một sợi dây dẫn dài, đạn khí độc phiên bản ôn hòa của Đại Minh đã đại công cáo thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...