Hiện giờ đã là tháng ba năm Hoằng Trị thứ mười tám, trong lịch sử Hoằng Trì đế băng hà vào tháng năm, tính toán ngày tháng thì cũng gần tới rồi.
Cả phòng tối om cũng không giấu được xuân ý nồng đậm. Tần Kham chỉ cảm thấy tiểu Tần bên dưới bỗng nhiên bị cảm giác ấm áp ướt át ôm lấy, nháy mắt tiến đến khoái cảm kích thích khiến cả người run lên, giống như được ngâm nước nóng, thích ý tới cơ hồ rên rỉ ra tiếng.
Theo lưỡi mềm của Đỗ Yên từ trúc trắc dần dần đến thuần thục, khoái cảm của Tần Kham cũng dần dần lên cao, trong phòng ngủ yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng ngậm vào nhả ra.
"Thoải mái quá... Nương tử, hiện tại biết cái gì gọi là 'Nhớ mãi không quên, tất có tiếng vọng' rồi chứ?"
"Ô ô..." Trong bóng đêm miệng Đỗ Yên ngậm cái gì đó, mắt xinh đẹp trợn lên.
"Xem ra ă đã hiểu rồi, tướng công rất vui mừng. Ái, nàng nhẹ chút thôi, đừng cắn nó."
Chu Hậu Chiếu cho Tần Kham được nghỉ có lương, Tần Kham tất nhiên sẽ không khách khí, hắn tạm thời không có giác ngộ cho hậu đại của vương triều Đại Minh phong kiến, cho phúc lợi thì nhận, tuyệt đối sẽ không khách khí với Thái tử điện hạ.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Tần Kham thật sự rất thích ý, không hề có áp lực hưởng thụ sự nhàn hạ hiếm có.
Sinh ý của siêu thị mở trong Nội thành dần dần trở nên náo nhiệt, năng lực thích ứng của dân chúng Đại Minh rất đáng để khen ngợi, khi bọn họ dần dần tiếp nhận một loại sự vật mới mẻ, liền bộc phát ra năng lực mua khó có thể tin được, trong siêu thị hàng gì cũng có, từ muối dầu dấm chua tới tơ lụa gốm sứ, có gì kể được thì đều có, một cửa hàng liền chưa hết tất cả nhu yếu phẩm trong cuộc sống của dân chúng bình thường, quan trọng hơn là giá không đắt, cách vài ba ngày lại làm hoạt động giảm giá cho một số thương phẩm càng làm vô số dân chúng chạy nhau mua, vì thế bạc liền cuồn cuộn không ngừng rơi vào túi tiền của ba vị cổ đông.
Tương lai thăng quan không xa, tài nguyên quảng tiến, Tần Kham lại chưa từng có chủ ý cưới thêm lão bà, ngày tháng như vậy là hắn rất thỏa mãn.
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Tần Kham mắc bệnh lười căn bản không nghĩ đến đông cung làm việc. Hắn vừa mới từ trong tù oan đi ra, mặc kệ là ai khiến hắn bị oan, tóm lại là triều đình không phải với hắn, hưởng thụ vài ngày nghỉ ngơi tuyệt đối là phúc lợi hắn nên có.
Hiển nhiên, trên đời này không phải tất cả mọi người điều hiểu hai chữ "Thỏa mãn", cho nên bọn họ không vui vẻ.
Tần Kham không tới đông cung, Chu Hậu Chiếu thì chủ động đăng môn, khi vào cửa là bộ dạng rầu rĩ không vui.
Tần Kham thở dài chắp tay: "Điện hạ không thích đến nhà thần thì có thể không đến, nếu tới rồi vẻ mặt việc gì phải đau khổ đến thế? Để hàng xóm thấy còn tưởng rằng ngươi là tới nhà ta phúng viếng, thần mới từ trong tù ra, thực sự không muốn dính vận xui nữa."
"Ha ha..." Chu Hậu Chiếu vừa nhếch môi cười được hai tiếng thì lại cảm thấy loại hành vi này rất không phù hợp với tâm tình hiện tại, vì thế vội vàng ngậm miệng.
"Tần Kham à, tâm tình của ta hôm nay rất không tốt."
"Bị vị Đại học sĩ nào mắng à?"
"Đúng... mà cũng không phải, mắng thì đúng là có mắng thật, có điều cái loại chuyện ăn mắng này với da mặt hiện giờ của ta mà nói thì rất khó làm tâm tình ta không tốt, ta là nói chuyện khác."
"Chuyện gì?"
Chu Hậu Chiếu thở dài, vẻ mặt có chút thương cảm: "Trước đó vài ngày Lưu Cẩn hao hết tâm tư kiếm cho ta một con chó đấu của , Tây Vực con chó này rất hung mãnh, năm sáu con chó đấu khác được nuôi trong đông cung đều không phải là đối thủ của nó, kết quả... Hôm qua nó chết rồi."
" Làm sao mà chết?"
"Hôm qua ta ở đông cung đang chơi đùa với nó thì kết quả bỗng nhiên nhìn thấy Tạ Đại học sĩ từ xa đi tới, ta sợ quá, Tần Kham ngươi không biết cái miệng của Tạ Đại học sĩ đâu, vừa lải nhải là khiến người ta sống không bằng chết, ta chơi đùa với chó tất nhiên sẽ bị hắn mắng cho ba bốn canh giờ, vì thế... Ta dưới tình thế cấp bách ném con chó vào một vại nước, lấy nắp che lại. Về sau Tạ học sĩ nói với ta mấy câu linh tinh, đơn giản là cần phải dốc lòng cầu học, học phải có đạo...." Chu Hậu Chiếu nói xong hốc mắt ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "... Hắn vừa nói là mất cả tiếng trời, chờ hắn tận ý thỏa mãn mà đi thì con chó đáng thương của ta đã chết đuổi mất rồi."
Tần Kham nhìn hắn với vẻ đồng tình: "Điện hạ thật đáng thương."
Chu Hậu Chiếu gạt lệ nói: "Không phải ta đáng thương, là con chó đáng thương."
"Đúng, con chó thật đáng thương."
Chu Hậu Chiếu nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Toàn là tại lão thất phu họ Tạ."
Tần Kham gật đầu thật mạnh: "Đúng, lần sau khi Tạ học sĩ tới xuân phường điện hạ không ngại thì lên án hắn đi."
"Lên án Như thế nào?"
" Kháng nghị hắn, đem khẩu hiệu kháng nghị viết lên giấy cho hắn xem, trên giấy viết mấy chữ to mà ai thấy cũng phải ghê người "Trả lại mạng chó cho ta", ta nghĩ Tạ học sĩ nhất định sẽ xấu hổ."
Chu Hậu Chiếu gật đầu thật mạnh: "Không sai, ngươi nói rất có đạo lý..."
Sau một lát, Chu Hậu Chiếu hồi vị rồi, u oán lườm Tần Kham: "Ngươi lại lừa ta rồi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...