Minh Triều Ngụy Quân Tử

"Tướng công. Cha ta hắn. . . Có phải không cứu được phải không?" Mắt Đỗ Yên khóc tới sưng như hai quả đào.

Tần Kham vỗ vỗ tay nàng ta, mỉm cười nói: "Đừng nghĩ lung tung. Nhạc phụ nhất định không sao, hắn làm người làm quan đều cẩn thận, không xảy ra sơ xuất lớn đâu. Lần này nhất định là bị gian nhân mưu hại, chờ hắn tới kinh sư rồi, tướng công bảo đảm hắn sẽ được chu toàn."

"Thật sự bảo vệ cha ta được chu toàn ư?" Đỗ Yên khóc thút thít nhìn hắn: "Tướng công đừng khinh ta không hiểu quan trường, người Hán Vệ Hán Vệ bắt, có mấy ai có thể được chu toàn?"

"nàng đừng quên, tướng công cũng là người trong Hán Vệ, Hán Vệ có thủ đoạn, ta cũng có, bọn họ có thể biến trắng thành đen, ta cũng có thể biến đen thành trắng."

Đỗ Yên nghe vậy lúc này trong lòng lúc này mới hơi thả lỏng. Nhìn chằm chằm Tần Kham với vẻ Chờ mong, khóc nói: "Thật vậy chăng? Tướng công ngươi đừng lừa ta."

"Tướng công đã bao giờ lừa nàng chưa? Luận cơ mưu, luận thủ đoạn, ta đã lúc nào phải chịu thiệt chưa? Nhạc phụ của ta không phải ai cũng có thể mưu hại khi dễ đâu." Tần Kham cười ôn hòa, trong nụ cười lại lộ ra một cỗ ý tứ âm sâm.

Đỗ Yên cảm kích nhìn Tần Kham, nói: "Cha đối với ngươi vẫn luôn nhìn không vừa mắt, lúc này gặp nạn, ta còn tưởng rằng tướng công. . . Ngươi sẽ khoanh tay đứng nhìn hoặc là tách Tần gia ra, không ngờ tướng công lại dùng đức báo oán, nguyện xuất lực vì phụ thân, cha nếu biết. Nhất định sẽ xấu hổ với hành vi trước kia."


Tần Kham nghĩa chính nghiêm từ nói: "Nương tử khinh thường ta ra, cha nàng nhìn ta không vừa mắt, ta cũng thường mong cha nàng ngã cắm đầu vào nhà xí? Mọi người tuy rằng nhìn nhau không vừa mắt, nhưng chung quy vẫn là người một nhà, người nhà gặp chuyện, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Nam nhi đại trượng phu sao có thể ngay cả chút khí độ lòng dạ ấy cũng không có?"

Dừng một chút, Tần Kham lại bổ sung nói: "Sau khi việc này qua rồi, nhạc phụ thoát nạn, sẽ nhìn ta không vừa mắt hay là vừa mắt, ta cũng sẽ vẫn cả đêm dâng hương cầu nguyện, cầu ông trời khiến cha nàng khi đi nhà xí hụt chân,cái này không liên quan gì tới cứu cha nàng ra khỏi ngục, hai cái không dính dáng gì tới nhau cả..."

Đỗ Yên chớp chớp đôi mắt to đầy ánh lệ, kinh ngạc hồi lâu, cuối cùng xì một tiếng nín khóc mỉm cười, vừa cười vừa hung hăng đấm hắn, sẵng giọng nói: "Cái miệng ngươi sao độc ác vậy! Rõ ràng là một chuyện nhớ ân tình của ngươi, từ miệng ngươi nói ra lại hoàn toàn biến vị, cứ muốn cha ta nhớ về những hành vi ác độc của ngươi sao?"

Tần Kham thở dài: "Nương tử, cái này gọi là tính tình ngay thẳng, có một nói một, cha nàng có một vị con rể vừa tốt vừa thành thực như ta, thực sự nên bái tế tổ tiên Đỗ gia, cảm tạ mộ tổ tiên Đỗ gia bốc khói mới đúng." Lời nói An ủi Đỗ Yên thực sự rất thực nhẹ nhàng, Tần Kham nói như Đỗ Hoành bị bỏ tù là chuyện rất nhỏ, phất tay một cái là có thể giải quyết được vậy.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là an ủi, Đỗ Yên không nhìn ra được sự lợi hại trong đó, đối với Tần Kham lại tín nhiệm trăm phần trăm, tâm tình của nàng ta thoải mái, nhưng tâm tình của Tần Kham lại trở nên trầm trọng hắn.

Người ở trong tay Đông Hán, muốn chu toàn cho Đỗ Hoành th nói dễ hơn làm, sau lưng chức tạo cục Tô Châu là phủ nội vụ, trực tiếp phụ trách tơ lụa cống phẩm Giang Nam, là nha môn đầy nước béo, có liên quan tới không biết bao nhiêu nhân vật quyền thế, Chiết Giang Bố chính sử ti giám thị toàn bộ công việc lớn nhỏ của phủ huyện Chiết Giang, có quan hệ lợi ích thiên ti vạn lũ với rất nhiều đại lão triều đình, Đỗ Hoành muốn vén tấm màn này, nói khó nghe thì căn bản là đang muốn chết, Tần Kham thậm chí rất không phúc hậu hoài nghi, có phải nhạc mẫu quản hắn chặt quá, không thể nạp thiếp cũng không dám uống hoa tửu, thế cho nên làm nhạc phụ đại nhân có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình hay không.


Tần Kham rất bội phục một bầu chính khí của Đỗ Hoành, đồng thời cũng rất khinh bỉ loại phương pháp xử sự bộc trực như thùng thuốc súng này, bất luận vì chính nghĩa hay là lợi ích, nếu muốn giải quyết một chuyện, âm mưu quỷ kế mới là vương đạo, mưu định rồi sau đó mới hành động, trước khi phát động chuyện gì cũng phải an bài đường lui, tiến có thể công, lui có thể thủ, dưới điều kiện tiên quyết bảo toàn được bản thân mới có thể trừ bỏ kẻ địch.

Làm người chính trực không có gì không tốt, phương thức phương pháp thì cần phải thương thảo, một bản tấu nhìn như phát dương chính nghĩa nhân gian, đáng tiếc chuyện chẳng những không giải quyết được, ngược lại kích khởi sát tâm của kẻ địch, hại vợ con phải lo lắng cho hắn, nam nhân như vậy chỉ xứng làm quang côn cả đời, để tránh hại tới vợ con.

Đỗ Hoành vẫn đang trên đường được áp giải đến kinh sư, Tần Kham không thể không bắt đầu hoạt động vì hắn.

Sự kiện Thích khách đã kết thiện duyên với Lại bộ thượng thư Mã Văn Thăng, Tần Kham mặt dày dùng thân phận võ quan Thiên hộ đưa danh thiếp cho người gác cổng của Mã phủ, người gác cổng cũng khách khí, biết Tần Kham từng bảo vệ tính mệnh của lão gia nhà mình, hơn nữa lão gia đối với người này cũng có chút thưởng thức, thậm chí ngay cả thư phòng không cho ngoại nhân tiến vào nửa bước cũng để hắn đi vào, người gác cổng tất nhiên vui vẻ thông truyền.

Nếu đổi là võ quan khác, người gác cổng đã sớm ném danh qua khe cửa rồi, một võ quan ngũ phẩm không ngờ không biết xấu hổ trơ mắt đệ danh thiếp cho thiên quan nhị phẩm đương triều, đầu óc khẳng định bị lừa đá.

Mã Văn Thăng rất khách khí tiếp đãi Tần Kham, vẻ mặt không hề có vẻ kiêu căng, trong ngôn ngữ không xưng chức quan, lờ mờ dùng thân phận trưởng bối, làm Tần Kham trong lòng ít nhiều cũng có chút cảm kích, lúc trước bảo hộ Mã Văn Thăng là chức trách, nhưng không ngờ Mã Văn Thăng lại cảm kích như vậy, đúng là trưởng giả trung hậu.


Tần Kham ở tiền đường đợi không bao lâu, Mã Văn Thăng liền mặc thường phục từ sau bình phong đi ra, mang theo nụ cười ấm áp, cước bộ lộ ra vẻ già nua tập tễnh, nhưng lại rất ổn trọng.

Thấy Tần Kham đứng dậy thi lễ, Mã Văn Thăng cười ha ha ngăn hắn lại: "Miễn đi, mấy ngày trước lão phu và Tây Nhai tiên sinh vừa nhắc tới ngươi, hôm nay hậu sinh ngươi lại đăng môn."

nghe thấy Mã Văn Thăng gọi là hậu sinh, Tần Kham đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý thân mật trong lời nói, vội vàng thở dài: "Lậu danh của Vãn bối có thể lọt vào tai Lý các lão và Mã thiên quan đương triều, thực sự là tam sinh hữu hạnh."

Mắt Mã Văn Thăng híp lại, ánh mắt quan sát Tần Kham mang theo mấy phần điều tra.

"Ngươi khác với người ngoài, nói là người đọc sách, nhưng làm người làm việc lại không có một chút bóng dáng đệ tử nho gia, nhưng lại có thể viết Thái căn đàm mà ngay cả học giả uyên thâm cũng không thể viết ra được, viết xong lại lại xoay người đánh nhau với Quang lộc tự khanh, làm mất hết sự tư văn của nho gia. Tần Kham, lão phu cả đời duyệt không người vô số, chỉ độc có người là nhìn không thấu, càng nhìn càng mơ hồ, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?"

Tần Kham nghe mà mồ hôi lạnh lã chã, bàn tay vàng không phải dễ mở như vậy, lừa dối người thường thì có lẽ không thành vấn đề, nhưng lọt vào mắt Mã Văn Thăng lăn lộn mấy chục năm trong triều đình, lại giống khắp nơi sơ hở như đi tất lưới.

Thấy Tần Kham lúng ta lúng túng không nói được gì, Mã Văn Thăng cười ha ha, rất rộng rãi tha cho hắn.

"Lão phu không khen Thái căn đàm ngươi viết, chỉ khen khen cờ năm quân ngươi sáng tạo ra, ha ha, đó là thứ tốt."


Tần Kham rụt rè nói: "Ngài trước kia khi chơi cờ năm quân với vãn bối không phải đã mắng là kỳ âm xảo kỷ, không đáng chơi, hơn nữa mấy lần tức giận muốn hất bàn cờ, hôm nay vì sao lại nói như vậy?"

Mã Văn Thăng vuốt râu cười tự đắc: "Thứ khiến lão phu thua sạch trơn, đương nhiên không thể đưa lên mặt bàn, có điều sau khi lão phu từ chỗ người khác đòi lại được vốn, lại cảm thấy vật ấy quả nhiên tuyệt không thể tả..."

Tần Kham cười nói: "Ai xui xẻo như vậy, bị ngài đại sát tứ phương?"

"Tất nhiên là Tây Nhai tiên sinh, chơi với hắn mười ván, hắn thua tới ngay cả ngọc bội tùy thân cũng phải đưa ra, về sau nghe nói lão thê của hắn ở trong viện dùng chài cán bột đánh cho hắn chạy trối chết, hại hắn mấy ngày không thể cầm bút viết chữ, ngay cả tấu chương cũng chỉ có thể để nhi tử viết thay."

Mí mắt Tần Kham giật giật, gượng cười: "Ngài chắc sẽ không nói với ông ta, cờ năm quân này là vãn bối sáng chế chứ?"

Mã Văn Thăng nghiêm nghị đáp: "Đương nhiên là phải nói rồi, bằng không ngươi cho rằng lão phu vì sao cùng Tây Nhai tiên sinh nhắc tới ngươi? Tần Kham à, mấy ngày nay tốt nhất đừng chạm mặt Lý Đông Dương, nghe nói hắn tức giận đến mỗi ngày đều chửi ầm lên trong phủ, nói một người đọc sách như ngươi không đi cầu công danh, lại đi sáng tác ra thứ kỳ âm xảo kỹ, không thể đưa lên mặt bàn, vũ nhục tư văn, trước thì sai thủ hạ đốt Lý phủ, sau lại sáng tạo ra cờ năm quân làm hắn thua sạch trơn, còn bị vợ già đánh chửi, thù cũ cừu mới tính cùng một chỗ, hiện giờ hắn đối với ngươi oán khí rất sâu, ngươi phải cẩn thận đề phòng. . ."

Tần Kham mặt tái dại, thật muốn đứng lên, cầm ghế ném lão đầu nhi này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui