Đinh Thuận dẫn mấy tên thuộc hạ trung tâm phong trần mệt mỏi chạy về kinh sư, bắp chân Đinh Thuận như nhũn ra, chuyện vô pháp vô thiên không phải chưa từng làm, nhưng vô pháp vô thiên đến trình độ này, thực sự chưa làm bao giờ.
Từ khi theo Tần Kham, Đinh Thuận phát hiện ngày tháng của mình sống rất phong phú, chẳng những phong phú, hơn nữa cũng kích thích, hắn quyết định sau năm mươi tuổi nhất định sẽ về hưu, bằng không tim chỉ sợ không chịu nổi.
Có một số việc tự nhận là làm thiên y vô phùng, nhưng đây chỉ là tự nhận, rất nhiều người làm việc trái phóng luật trước khi làm luôn tự nhận là sẽ không bị phát hiện, chỉ tiếc cuối cùng vẫn thất vọng, mắt của quần chúng nhân dân là sáng như tuyết.
Tần Kham cũng hiểu được ánh mắt của Mã Văn Thăng sáng như tuyết, sáng tới mức có một loại kích động có tật giật mình.
Tin tức Lưu Thanh bị giết truyền đến, Hán Vệ điều tra, Tần Kham cũng giả vờ giả vịt phái Giáo úy tìm hiểu lùng bắt, nhưng ánh mắt nhìn hắn của Mã Văn Thăng đã có chút khang khác, rất ý vị thâm trường, nhưng lại không nói gì.
Tần Kham mấy ngày nay thiếu chút nữa thì bị dọa cho thành điên.
Sự thật chứng minh Mã lão đầu vẫn có hậu đạu, sống đến cái tuổi của y, đại thể chắc cũng minh bạch áo nghĩa của bốn chữ "Hồ đồ hiếm có", đương nhiên, cũng không loại trừ Mã thượng thư có suy nghĩ khác, tên gia hỏa dám giết thái giám nhất định không ngại lại giết cả Lại bộ thượng thư. Mưu Bân đối với Tần Kham càng lúc càng hài lòng, hắn cảm thấy người trẻ tuổi này mặc dù có lúc mạc danh kỳ diệu phun mấy câu có thể làm người ta sặc chết, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy, điều Tần Kham vào kinh sư là một trong những quyết định anh minh nhất cuộc đời này của hắn.
Vì thế Bắc trấn phủ ti thưởng một ngàn lượng bạc để ngợi khen, khiến Tần Kham có chút thất vọng là. Lần này không thăng quan cho hắn. Cũng không phải Mưu Bân keo kiệt, trên thực tế Mưu Bân rất muốn đưa Tần Kham lên làm trấn phủ ngũ phẩm, từ nay về sau coi hắn là phụ tá đắc lực, đáng tiếc trong Cẩm Y vệ biên chế bày ra đó, trong Bắc trấn phủ ti chỉ có hai danh ngạch trấn phủ, trấn phủ đương nhiệm lại không phạm sai lầm gì, không thể nói cách chức là cách chức. Vì thế Tần Kham liền đành phải tiếp tục chờ chờ cơ hội.
Đáng tiếc Mưu Chỉ huy sứ lại không nói những lời này với Tần Kham, đây là một chuyện rất rất mất mặt, tổn hại tới quyền uy của thủ trưởng. Bằng không chút việc khó này đối với Tần Kham mà nói thì không tính là gì, trấn phủ đó không phạm sai lầm thì không thể chế tạo cơ hội để hắn phạm sai lầm sao? Lừa người một hồi thôi mà, đâu có gì khó.
Không thể không nói. Mưu Bân không thăng quan cho Tần Kham là lý trí, có trách nhiệm với lịch sử, nếu không người như vậy nếu nắm đại quyền, tất nhiên là bất hạnh của Cẩm Y vệ, là tai nạn của tập đoàn là quan văn, là bi ca của vương triều Đại Minh.
Kinh sư mùa đông rất lạnh, trong cuộc sống đông lạnh giá rét, Tần Kham thích nhất ngồi trên bàn ấm trong nhà, nhìn dưới mái hiên ngoài cửa sổ ngưng kết ra từng cây cột băng trong suốt, tưởng tượng một chút về kem kiếp trước từng ăn. Bỗng nhiên có một loại phiền muộn, giống như là nỗi nhớ quê hương.
Rất lâu rồi chưa ăn kem.
Tạo ra một khuôn đúc nhỏ, rót nước, lại cho thêm ít đường mía, một hai giọt chất lỏng lá bạc hà, cho vào thêm ít đậu đỏ và đậu xanh đã nấu chín, cuối cùng cắm vào một cây gỗ nhỏ, đặt ở bên ngoài chờ chừng nửa ngày, chờ nước đóng thành băng, lấy ra ra khỏi khuôn, một cây kem đơn sơ đã thành.
Liên Nguyệt Liên Tinh vui mừng quá đỗi. Vì thế một lớn hai nhỏ ngồi trên giường ấm, vô cùng cao hứng liếm láp, thỉnh thoảng lại rùng mình, rồi lại tiếp tục liếm.
Tần Kham vừa ăn kem vừa nhìn bộ dạng đáng yêu khi liếm kem của hai người,
Nhìn đôi môi như đóa hoa mới nở đút cây kem vào, rồi nhìn cái lưỡi đỏ đỏ thỉnh thoảng lại thò ra liếm liếm, cùng với vẻ mặt hưởng thụ của họ...
Tần Kham cảm thấy phát minh này là bàn tay vàng vĩ đại nhất của hắn từ lúc xuyên qua tới nay, là công cụ huấn luyện tuyệt hảo cho hai tiểu la lị, nhân sinh nhược chích sư kiến có tính là gì, đấu địa chủ có tính là gì, cây kem này mới là phát minh vĩ đại gắn chặt với hạnh phúc cả đời của hắn.
Tin rằng qua không lâu nữa, kỹ thuật liếm kem của các nàng sẽ xuất thần nhập hóa, bước tiếp theo của kế hoạch là án theo hình dạng và xích thốn của hắn, lại tạo ra một cây kem hoàn toàn mới, để các nàng tiếp tục dùng loại vẻ mặt hưởng thụ này mà liếm. .....
Đỗ Yên thở hồng hộc đi vào trong phòng, tức giận cầ ấm trà trên bàn lên đổ vào miệng, tiếp theo thì kêu lên thất thanh, ấm trà bị ném vỡ, đầu lưỡi của Đỗ Yên thì bỏng tới nổi bọt nước, mắt chớp chớp, khóc hu hu.
hai la lị thấy chủ mẫu khóc, không khỏi khẩn trương, đưa kem tới miệng nàng, Đỗ Yên ngậm nó không lâu, cuối cùng không đau nữa, vẻ mặt lại tức giận như cũ.
Tần Kham khí định thần nhàn nói: "Giờ tướng công ta có phải là lại phải đền tiền thuốc men cho người ta không? Lại đánh người ta tới tần tập cấp mấy rồi?"
Đỗ Yên kinh ngạc nói: "Ngươi làm sao biết ta đánh người?"
"Có thể khiến nàng tức giận tới như vậy, kết cục của kẻ chọc giận nàng rất thê thảm, nàng chỉ cần nói cho ta hay, nàng đánh người ta thành thế nào rồi, hắn có thể sống qua mùa đông năm nay hay không?"
Đỗ Yên nghĩ nghĩ rồi chu miệng lên: "Tướng công, ta cảm thấy ngươi đang châm biếm ta."
Tần Kham thở dài: "Cảm giác của nàng rất chính xác, nếu hành vi của nàng có thể chính xác như cảm giác của nàng thì ta phải cám ơn trời đất rồi."
Đỗ Yên đúng lý hợp tình nói: "Hôm nay người này rất đáng đánh, không đánh không được, không đánh tì không thể bình dân phẫn!"
Tần Kham lẩm bẩm nói: "Từ này Rất quen thuộc, khi ở pháp trường chém phạm nhân, quan viên giám trẳm giống như đều sẽ nói mấy câu như vậy, bà nương nhà ta chẳng lẽ học được từ chỗ cha nàng ta?"
"Ta từ trong thành về, vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy hai lão đầu nhi và một thằng nhóc thậm thà thập thờ ở cửa nhà, ta hỏi chúng tới tìm ai, thằng trẻ con kia không ngờ không thèm để ý, trực tiếp đẩy cửa đi vào, còn hất ngã quản gia ra hỏi hắn, thiếu chút nữa thì đi vào nội viện nhà chúng ta rồi, nhìn bộ dạng của chúng, chắc không là đồng nghiệp Cẩm Y vệ của ngươi, cũng không giống quan sai, tướng công ngươi nói xem, có thằng nhóc nào lại láo tới vậy không?"
"Rất ít thấy. . . Về sau thì sao?"
Đỗ Yên lườm hắn một cái: "Tướng công biết rõ còn cố hỏi, thật đáng ghét. Về sau ngươi không phải biết cả rồi sao?"
Tần Kham nhất thời không phản ứng kịp: "Ta biết gì?"
"Về sau đương nhiên là ta đánh chúng, chỉ dùng ba chiêu, hiện tại hai lão nhân và đứa trẻ con đó đang ngồi ở cửa nhà chúng ta mà khóc..." Đỗ Yên chun mũi, vẻ mặt có chút đắc ý, bộ dạng rất đáng yêu.
Tần Kham: ". . ."
Đỗ Yên thấy Tần Kham không nói gì, không khỏi thấp thỏm nói: "Tướng công có phải mất hứng hay không? Ngươi muốn nói gì?"
Tần Kham thở dài nói: "Ta muốn nói, cưới được một nương tử như nàng, thực sự là tam sinh hữu hạnh, kiếp trước khí lực quá lớn, gõ vỡ năm trăm cái mõ để cầu được duyên phận này..."
Trong lòng có chút buồn cười, nhà ai dạy ra đứa con không có giáo dưỡng như vậy, coi nhà của người khác như nhà hắn đi vào tự nhiên, không đánh hắn một trận thì đúng là có chút có lỗi với bản thân.
Cười cười, trong đầu Tần Kham không biết vì sao hiện lên thân ảnh của một thiếu niên, tiếp theo hai mắt trợn to, hoảng sợ từ dưới giường bật dậy, không nói hai lời xông ra ngoài.
Cổng lớn của Tần gia, hai lão đầu nhi mặt trắng không râu và một thiếu niên đang lau nước mắt, ba người ôm đầu khóc rống, hình ảnh hết sức đau lòng, quần áo của bọn họ xộc xệc không chịu nổi, giống như vừa lăn lộn trong bùn đất, hai lão đầu nhi mặt mũi bầm dập, thiếu niên cũng không tốt hơn là bao.
Tần Kham khỏi đại môn thì nhìn thấy bộ dạng của ba người, sắc mặt trắng bệch run giọng nói: "Điện hạ, thần... Thần đáng tội chết!"
Chu Hậu Chiếu khóc tới nước mũi nước mắt chứa chan, ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ nhìn Tần Kham: "Tần Thiên hộ, ngươi cuối cùng cũng ra rồi, nữ nhân vừa rồi..."
"Thần đáng tội chết. . . Vừa rồi là thê tử của thần."
"Ngươi, ngươi sao lại tìm được bà nương hung tàn như vậy?"
"Thần cưới nàng ta là để trấn trạch (trạch là nhà)..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...