Minh Triều Ngụy Quân Tử

Tần Kham vẫn rất đồng ý với một câu "Nghề nghiệp không phân biệt sang hèn" của kiếp trước, vì các chiến hữu thử thân thủ của thích khách cũng là một loại biểu hiện của phục vụ cho nhân dân, ví dụ như hành vi anh dũng đi đầu của lĩnh ban Đông Hán cũng rất đáng để tán thưởng, nếu đêm nay hắn không chết, Tần Kham quyết định sẽ viết một bức thư khen ngợi hắn gửi cho Đông Hán Hán công, vô luận vị lĩnh ban đại nhân này có phải tự nguyện hay không, ít nhất thì hành vi của hắn cũng đã biểu đạt đầy đủ tấm lòng son hiến thân vì Đông Hán.

Lúc này lĩnh ban khóc không ra nước mắt, hắn cuối cùng cũng biết cái gì gọi là lòng người khó dò, cái gì gọi là không có thiên lý, cái gì gọi là sự hèn hạ không thể tưởng tượng trong sinh mệnh.

Thế nhân điều cọi Đông Hán là hung tàn độc ác, kỳ thật bọn họ đã bị biểu hiện giả dối che mắt, so sánh với tên họ Tần đó, Đông Hán quả thực là cơ cấu từ thiện vạn gia sinh phật, phổ độ chúng sinh.

Dưới đưa tiễn ánh mắt đầy kính nể của mọi người, lĩnh ban không dừng được người, kêu to oa oa, vung cương đao không hề có kết cấu, vẻ mặt tuyệt vọng chém về phía hai mươi mấy thích khách vong mạng kia

Các phiên tử Phía sau không nhìn thấy một màn Tần Kham đá lĩnh ban, mọi người thấy lĩnh ban đại nhân một mình đao lao về phía kẻ địch, khác hắn biểu hiện ham sống của hắn thường ngày, chẳng ai biết lĩnh ban đại nhân bị bệnh gì, anh dũng rối tinh rối mù như ăn thuốc tráng dương, mọi người không khỏi kinh hãi, lĩnh ban đại nhân thường ngày không phải loại người muốn chết này, hành động đêm nay rất không đúng với khoa học!

"Đại nhân cẩn thận!"

Các thích khách lẳng lặng nhìn chăm chú lĩnh ban, đối với sự bi tráng và tuyệt vọng của hắn không hề có phản ứng, ngay cả tay cũng chẳng buồn nhúc nhích, mắt bọn họ chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm các Giáo úy đang bố thành phía trước.

Vận khí của Lĩnh ban không tồi, khi cách chỉ còn một trượng thì cuối cùng cũng dừng lại được, sau đó hét lên một tiếng, ném đao ôm đầu chạy về, thế lăn khác hản với thế anh dũng vừa rồi.

Hai bên trầm mặc giằng co, thật lâu sau, một hán tử dáng người khôi ngô trong thích khách lạnh lùng mở miệng. Thanh âm khàn khàn khó nghe.


"Mã Văn Thăng không bị nổ chết à?"

Tần Kham thở dài một tiếng, nói: "Mã đại nhân hoàn hảo chẳng sao, các ngươi tính kế rất diệu, chỉ tiếc thiếu một chút."

Thần thái trong mắt Thích khách có chút ảm đạm, thở dài: "Tính kế không ngờ thất bại, chẳng lẽ trời không tuyệt tên cẩu tặc này?"

"Không phải thiên ý, mà là bởi vì, các vị. Người thông minh Trên đời không chỉ có các ngươi."

"Các ngươi làm thế nào mà nhìn thấu kế hoạch của ta?"

Tần Kham thở dài: "Hành vi của Các ngươi làm thiên tử tức giận, Mã phủ được bao vây tầng tầng, có thể nói mười mặt đều là binh, bằng hai mươi mấy người các ngươi, cho dù võ công cao tới đâu cũng quyết không xông vào được, trừ phi các ngươi có con đường khác, trái lo phải nghĩ, trừ đào địa đạo thông thẳng tới nội viện Mã phủ ra, ta thật sự không nghĩ ra các ngươi còn có biện pháp gì khác..."

Ánh mắt Thích khách nhìn chăm chú lên người Tần Kham. Ngữ khí như băng: "Bị ngươi nhìn thấu?"

Tần Kham không trả lời hắn, nói thẳng: "Không thể không bội phục mưu của các ngươi, không hổ là tướng lãnh biên quân từng dẫn binh. Có thể dùng biện pháp không thể tưởng tượng như vậy, thần không biết quỷ không hay đào địa đạo tiến vào, càng bội phục sự quả quyết tàn nhẫn của các ngươi hơn, tối hôm qua các ngươi phái năm vị đồng bạn tới chém giết chính diện với chúng ta, chỉ sợ mục đích không nhỏ? Ừ, bọn họ quả thật là đi tìm cái chết, nhưng không phải chịu chết vô ích, tối hôm qua khi chém giết bắt đầu, ta đoán cũng là lúc mấu chốt nhất các ngươi đào địa đạo. Đúng không?"


" Nếu hoàn cảnh mặt đất quá an tĩnh, kế hoạch của các ngươi có lẽ sẽ bị chúng ta phát hiện, cho nên năm thích khách đó từ lúc xuất hiện cho tới lúc ngã xuống đất bỏ mình, sau đó Mã phủ trên dưới tho dọn. Đoạn thời gian này ước chừng có hai ba canh giờ ầm ĩ tán loạn, ha ha, hai ba canh giờ, có thể làm được rất nhiều chuyện, nếu trong các ngươi có nhân tài tinh thông công tác nghiệp thổ công. Đủ để đào ra một con đường nhỏ có thể cho người ta bò vào, đường ra vừa hay ở thư phòng hoặc phòng ngủ của Mã phủ, năm thích khách đó không chết vô ích, nhiệm vụ của bọn họ là tạo ra tĩnh lớn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, che giấu tiếng đào đất cho các ngươi..."

Tần Kham nhìn chăm chú thích khách, thở dài xúc động: "Thật sự là tính toán thiên y vô phùng, thời cơ nắm rất chuẩn, nếu không phải ta tỉnh ngộ sớm hơn một chút, vội vàng làm tốt bố trí thì chỉ sợ lúc này Mã thượng thư đã thành một đống huyết nhục rồi."

Các thích khách vẫn lẳng lặng nghe Tần Kham nói, cho tới lúc này, bọn họ mới chính thức dùng ánh mắt nhìn thẳng mà nhìn hắn.

"Ngươi là người phương nào?"

Tần Kham lắc đầu thở dài: "Lúc này, ta là người như thế nào có trọng yếu không?"

Thích khách trầm mặc, tiếp theo cười ha ha, trong tiếng cười không giấu được sự thất vọng và bi thương.

"Không tồi, không tồi, chúng ta phạm đại tội, sắp phải biến thành người chết rồi, ngươi là người phương nào đã không trọng yếu, đáng tiếc, nếu quen ngươi sớm vài năm, không thể không kết giao với anh hùng thiếu niên như ngươi, quả nhiên là hảo bản sự!"

Tần Kham cũng cười, cười lặng lẽ mà văn nhã.


Tiếng cười vừa dứt, sát khí nổi lên.

Giống như tâm hữu linh tê với thích khách, trong nháy mắt họ xông về phía các Giáo úy đang liệt trận, Tần Kham lùi lại mấy bước rồi quát to: "Hàng đầu ngăn địch! Hỏa thương thủ hàng sau liệt trận kiểu hai đầu!"

Các thích khách dù sao cũng là tướng lĩnh từng dẫn binh, biết rõ sau khi quân đội liệt trận thì có sức chiến đấu đáng sợ cỡ nào, vì thế thân hình nhoáng một cái đã vọt tới trước mặt các Giáo úy ở hàng đầu, giơ tay chém xuống, mấy tiếng hét thảm vang lên, trận hình hàng đầu đã rời rạc hỗn độn.

Tần Kham phất tay ra lệnh cho hỏa thương thủ ở hàng hai và ba lui về phía sau vài bước, hàng một ngồi, hai hàng đứng, súng điểu lập tức ngắm bắn, các Giáo úy hàng đầu đã bị các thích khách giết cho chạy trốn tán loạn, tay Tần Kham đột nhiên hất xuống dưới: "Bắn!"

Vào một khắc tính toán của các thích khách bị Tần Kham nhìn thấu, đã chú định sự thất bại của bọn họ, bọn họ đã mất đi cơ hội lật bàn.

Về phần sự phản công trước khi chết, đơn giản là một kích cuối cùng của con thú tuyệt vọng, hoàn toàn không có hiệu quả.

Hai hàng súng điểm bắn ra, trong viện khói bụi tan hết, các thích khách đã nằm trong vũng máu run rẩy, chỉ độc có một thích khách trúng mấy viên đạ, nhưng vẫn quật cường đứng trong viện tử, không muốn ngã xuống.

"Mã Văn Thăng ở đâu? Tuyên phủ tham tướng Lý Sùng hôm nay chết không nhắm mắt! dám tướng lãnh bị khai trừ chúng ta thê nhi tổng cộng có hơn bốn trăm người bị giết là cớ làm sao? Ngươi không ngờ hạ sát thủ như vậy, ngay cả trẻ con mới đẻ cũng không tha, Mã Văn Thăng, hơn bốn trăm mạng người đó! Có biết ngươi tạo nghiệt lớn thế nào hay không?"

Thích khách Cuối cùng tên là Lý Sùng này ném đao, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm tối đen lớn tiếng rít lên, tiếng như tiếng than đỗ quyên, chữ nào chữ nấy đều như máu và nước mắt. Đuốc chiếu sáng cả nội viện Mã phủ, tham tướng Tuyên phủ Lý Sùng ngẩng ao đầu, trước ngực chảy máu tươi ồ ồ, thân hình lay động nhưng lại quật cường không chịu ngã xuống.

Tần Kham lẳng lặng nhìn hắn, không biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên nổi lên sự trắc ẩn.


Đây là một đám người đáng thương, bọn họ là kẻ bị vứt bỏ, bọn họ vì sự tham ô của mình mà trả một cái giá quá đắt, cái giá vượt xa tội ác của họ, bọn họ thậm chí ngay cả báo thù cũng tìm sai người.

Lý Sùng còn đang ngửa đầu hét to, giống như bị điên, dưới chân hắn là đồng bạn nằm la liệt, những đồng bạn này đã chết trong trầm mặc, máu tươi thấm đẫm cả mặt đất.

Các Cẩm y Giáo úy khẽ cắn môi, một hàng người cầm thương xông tới định đâm chết hắn, nhưng lại bị Tần Kham giơ tay lên ngăn lại.

Người ta sắp chết, ít nhất cũng nên cho hắn một cơ hội được nói chuyện, đây là sự thương hại cuối cùng của Tần Kham giành cho kẻ địch.

Đám người Bao vây Lý Sùng tách ramotoj con đường, một đội Giáo úy hộ thị Mã Văn Thăng chậm rãi đi ra.

Lý Sùng nhìn thấy Mã Văn Thăng, vẻ mặt lập tức trở nên kích động, khí lực của hắn đã hao hết, nhưng vẫn gian nan giơ tay lên chỉ vào y, trong con ngươi màu đỏ bắn ra hỏa diễm cừu hận, đó là một loại ánh mắt muốn nuốt sống người ta.

" Cẩu tặc Mã Văn Thăng!Trả lại hơn bốn trăm mạng người của nhà hơn ba mươi huynh đệ chúng ta!"

Mã Văn Thăng vẻ mặt lãnh liệt, mục ánh hàn quang nhìn chằm chằm Lý Sùng, trầm giọng nói: "Lão phu chính là Mã Văn Thăng, tham tướng Tuyên phủ Lý Sùng, lão phu nhớ rõ ngươi, năm đó lão phu phụng chỉ tuần tra Tuyên phủ, ngươi nha môn Tổng đốc bái kiến ta, lão phu cả đời làm người làm việc đều ngẩng đầu không hổ với trời, cúi xuống không thẹn với đất, Lý Sùng, lão phu quả thật đã khai trừ sung quân ngươi và hơn ba mươi tướng lãnh, nhưng lão phu tuyệt không hạ lệnh giết hại già trẻ nhà các ngươi, tội của các ngươi không đến nỗi phải bị diệt môn, Lý Sùng, ngươi tìm lầm người rồi."

"Ha ha, tìm lầm người ư? Mã Văn Thăng, ngươi coi Lý mỗ là trẻ con ba tuổi à? Lúc trước khai trừ chúng ta là ngươi, diệt cả nhà ta không phải là ngươi thì là ai?"

Mã Văn Thăng cả giận nói: "Lão phu xử án, lão phu định tội, tội tham ô không đến nỗi phải diệt môn, lão phu nếu hạ lệnh này, làm sao thoát khỏi sự phỉ nhổ của thiên hạ? Lão phu tuần biên chỉ mang theo nghi thức khâm sai, nếu muốn diệt cả nhà các ngươi, Tuyên phủ trên dưới ai sẽ tuân theo lệnh này? Quan trọng hơn là, lão phu và các ngươi không có lai vãng, không cừu không oán, vì sao phải diệt cả nhà các ngươi? Lý Sùng, các ngươi là một đám hỗn trướng đến chết vẫn hồ đồ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui