Minh Tinh Yêu


Cả nhà của Lưu Quân Hạo vô cùng vui mừng, niềm nở khi nhìn thấy cả hai người cùng nhau về thăm nhà.

Nấu sẵn cả một bàn thức ăn lớn, hầu hết đều là món mà Nghiêm Tư Nhuệ thích.
"Mẹ, mẹ thật thiên vị nha." Lưu Quân Hạo uỷ khuất nói lớn, mặt mày ủ rũ.
"Thiên vị gì?" Lâm Ánh hỏi.
"Món này,...!món này...!cả món kia nữa." Lưu Quân Hạo đi đến ngay bàn thức ăn, chỉ hết mời mấy món trên bàn một lượt "Tất cả những món này đều là món của Tư Nhuệ thích."
"Vậy thì sao?" Lưu Thế Vinh lên tiếng.
"Ba không thấy thiếu phần của con à?"
"Xời...!tưởng chuyện gì to tát." Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh đồng thanh "Không phải con nói Tư Nhuệ thích thì con đều thích sao?"
"Nên mẹ chỉ làm món Tư Nhuệ thích thôi."
Lưu Thế Vinh gật đầu phụ hoạ "Mà dù cho con có không thích, thì vẫn phải ăn thôi.


Quan trong là vừa khẩu vị của Tư Nhuệ nhà chúng ta, còn vấn đề ăn uống của con thì không đáng nhắc."
Lưu Quân Hạo đầu đầy chấm hỏi.
"Ủa? Ba mẹ, ba mẹ nói gì vậy?"
"Con bớt hỏi đi." Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh không thèm trả lời, mặc kệ đứa con trai của mình mà kéo nhau lên lầu kiếm Nghiêm Tư Nhuệ "Tư Nhuệ, con với tiểu quỷ Hạo Quân làm gì mà lâu quá vậy? Xuống ăn cơm đi con."
Lưu Quân Hạo:!!!!!???? sao cứ có cảm giác mình hơi dư thừa ấy nhỉ?
Mặc dù cậu thích ăn những món Tư Nhuệ thích, nhưng cũng có những món chỉ riêng cậu thích ăn nữa mà.

Sao ba mẹ có thể không quan tâm cậu chứ? Đều là con nhưng sao lại có con this con that như vậy chứ? Bất công quá!!!!
Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh khi đi đến cửa phòng còn chưa đóng kính của Lưu Hạo Quân thì đã nghe tiếng cười hihi haha bên trong vọng ra.
"Hai đứa trẻ này đang giỡn gì mà vui vậy?" Lưu Thế Vinh thắc mắc hỏi.
"Ông hỏi tôi? Chúng ta vào trong rồi sẽ biết thôi chứ hỏi tôi thì tôi biết sao?" Lâm Ánh lườm nhẹ, bà cảm thấy ông chồng của mình hỏi mấy câu vô nghĩa quá chừng.
Lưu Thế Vinh có chút xấu hổ vì câu hỏi ngốc của bản thân, nhanh tay gõ cửa phòng hỏi lớn "Ba mẹ vào được không?"
"Dạ được." Nghiêm Tư Nhuệ lễ phép trả lời.
Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh đẩy cửa bước vào.
"Hai đứa cười gì mà vui thế? Ở ngoài cửa đã nghe tiếng cười của hai đứa giòn tan." Lâm Ánh hỏi.

Còn chưa kịp để cho Nghiêm Tư Nhuệ và Lưu Hạo Quân trả lời, thì một giọng nói trong trẻo khác từ phía sau hai người vang lên "Ba mẹ, không phải hai người họ mà tính cả phần của con nữa."
"Song Song, con cũng góp vui à?" Lưu Thế Vinh híp mắt cười, thông qua iPad trò chuyện cùng con gái út của mình.
"Con phải góp vui chứ, con phải kể hết tật xấu của anh Quân Hạo cho anh Tư Nhuệ nghe.


Để anh Tư Nhuệ còn kịp quay đầu, chứ để ảnh mà lao theo thì khổ ảnh lắm." Lưu Song Song cố ý nói lớn tiếng khi thấy bóng dáng người nào đó xuất hiện trong cuộc gọi điện.
"Ai cho em nói xấu anh?" Lưu Quân Hạo vừa lên tới liền nghe em gái nói xấu mình, cậu vội vàng chạy lại kéo Tư Nhuệ về phía mình "Anh trong lòng của Tư Nhuệ là một nam nhân hoàn hảo, tuyệt đối sẽ không vì mấy lời của em mà thay đổi được đâu."
Nói đến đoạn này, anh quay sang hỏi Nghiêm Tư Nhuệ lần nữa "Đúng không Tư Nhuệ?"
Trước sự tự luyến đỉnh cao của bạn trai nhỏ, Nghiêm Tư Nhuệ cũng phải chịu thua.

Tuy nhiên, anh cũng muốn hùa theo trêu chọc nên vội lắc đầu phủ nhận "Nói thật thì anh cũng có chút muốn quay xe ngay luôn."
Cả nhà lúc này cười lớn với câu trả lời.
"Anh có muốn quay xe cũng muộn rồi, em không có chuyện tha cho anh chạy đâu." Lưu Quân Hạo nghiêm túc khẳng định.
"Để xem em không tha anh ra sao?" Nghiêm Tư Nhuệ hơi mỉm cười, trêu chọc phải tiểu ngốc nghiêm túc rồi.
Lưu Song Song nhìn Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ đang đắm đuối nhìn nhau, trong mắt chỉ tồn tại thế giới của hai người.

Cô liền nhanh chóng chụp lại màn hình, sau đó lẳng lặng tắt điện thoại không muốn xem tiếp cảnh cẩu lương tiếp theo nữa.

Lưu Thế Vinh và Lâm Ánh ở bên này chứng kiến trực tiếp cũng đưa mắt nhìn nhau hiểu ý rời đi, cùng nhau thầm thì "quả nhiên là con trai của chúng ta, sến như thế mới có thể giữ được Tư Nhuệ chứ hahahaa..."

Mọi người đều nhường lại bầu không khí lãng mạn cho đôi trẻ, nhưỡng chút thời gian cho cả hai tiếp tục với nhau những lời thâm tình.
Tất cả dường như đã rất hoàn hảo, nếu như ai đó cũng ngưng cười và lánh mặt đi.
Lúc này, căn phòng còn lại ba người.
Đúng vậy, thật sự là tồn tại ba người đó.
Lưu Hạo Quân vẫn còn chưa loading kịp vấn đề, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui cách đó không lâu khi thấy anh mình bị phũ phàng.
"Anh hai, anh quê không?" Lưu Hạo Quân cười đến rưng rưng nước mắt, vừa cười vừa ôm bụng.
Lưu Quân Hạo:!!!!!???? thằng này nó không phải em trai mình thì mình chôn sống nó rồi.
Nghiêm Tư Nhuệ cười khổ trong lòng, chọc điên Trương Thiệu Viễn chỉ có thể là Lưu Quân Hạo.

Còn người có thể chọc điên Lưu Quân Hạo, chỉ có thể là đứa em trai bị dính lời nguyền Lưu - cà khịa anh trai- Hạo Quân mà thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận