Edit: Quynhshin
Sự tình Tiểu Mễ lạc đường ở trên mạng náo loạn một thời gian rất dài, nhưng vui mừng chính là, bởi vì cảnh sát đứng ra chứng thực, nên phần lớn mọi người đối chuyện này có thái độ tín nhiệm, sau khi xem qua video, người hoài nghi lại càng ít, lại bởi vì Tiểu Mễ lớn lên rất manh, cùng Tiểu Mặc là long phượng thai, hai bé dùng giá trị nhan sắc chinh phục fan, lập tức liền có người thành lập " Fan Club toàn cầu Tiểu Mễ Tiểu Mặc ", hơn nữa đăng ký Weibo, chỉ sau hai ngày thành lập, Weibo liền có hơn mười vạn fan.
Bởi vì sự tình của Tiểu Mễ, càng ngày càng nhiều người đứng về phía Tiểu Mặc, trên mạng người phê phán Tiểu Mặc cũng không có nhiều như trước.
"Weibo này có phải hay không người công ty các ngươi quản lý?" Mục Nhiễm hỏi Hoắc Đạt.
"Không phải, tài khoản này là fan tạo, nhưng công ty đã liên hệ cùng fan này câu thông quan hệ tốt."
Hoắc Đạt nói, tươi cười đầy mặt:
"Tiểu Mễ thật là phúc tinh a! Bởi vì Tiểu Mễ vận đỏ, cao tầng công ty sáng nay thời điểm mở cuộc họp, nói chuyện với ta rất khách khí, kia ý tứ, phỏng chừng là muốn Tiểu Mễ ký hợp đồng với công ty chúng ta."
Mục Nhiễm lúc này mới nghĩ đến, Tiểu Mễ cùng Tiểu Mặc tuy rằng tham gia show thực tế, nhưng cũng không có công ty chính mình.
"Diệp Phóng nói như thế nào?"
Hoắc Đạt lắc đầu, "Diệp Phóng sớm đã có ý tưởng muốn thành lập phòng làm việc của chính mình, thật sự là thái độ của công ty quá làm người buồn lòng thất vọng, thời điểm đỏ thì phủng đến trời cao, không đỏ liền đạp dưới lòng bàn chân chẳng quan tâm, hợp đồng của Diệp Phóng tháng sau đã đến hạn, công ty vẫn luôn không tỏ thái độ chính xác, chắc là không nghĩ tái ký, công ty như vậy, ta xem như nhìn thấu."
Công ty chủ quản của Diệp Phóng, Hoa Ngu truyền thông là công ty giải trí lớn nhất trong nước, bên trong không thiếu ảnh đế ảnh hậu, theo lý thuyết Diệp Phóng cũng là ảnh đế, đãi ngộ hẳn là thực tốt mới đúng, nhưng bởi vì quan hệ với Mục Nhiễm, công ty đối Diệp Phóng không nghe theo quản lý rất không vui, hơn nữa Diệp Phóng mấy năm gần đây danh khí đại ngã, mới không đem Diệp Phóng để vào mắt.
"Hai đứa nhỏ quá nhỏ, ta cũng không hy vọng bọn họ tiến giới giải trí." Mục Nhiễm nói.
"Trốn không thoát, đặc biệt long phượng thai rất có đề tài, nhóm công chúng cũng rất quan tâm quá trình trưởng thành của hai đứa nhỏ, cho tới nay Diệp Phóng đều đem bọn nhỏ bảo hộ rất khá, nhưng chờ sau khi hài tử đi học, các phóng viên rất dễ dàng cùng chụp được, nếu đã như vậy, còn không bằng để cho bọn nhỏ xuất đạo, ngươi yên tâm, ta nhất định bảo hộ tốt hai đứa nhỏ, chờ Diệp Phóng hết hợp đồng, thành lập phòng làm việc của chính mình, chính đoàn đội chúng ta tới quản lý, khẳng định sẽ giúp hai đứa nhỏ quy hoạch ra một con đường tốt nhất."
Hoắc Đạt thần sắc vô cùng nghiêm túc.
"Tốt." Mục Nhiễm cuối cùng nói.
-
Mục Nhiễm đi tiệm cơm của chính mình, nàng căn cứ diện tích cùng bố cục của cửa hàng, chính mình vẽ sơ đồ trang hoàng, sau khi kết thúc, từ cửa sau rời đi.
Ngay sau đó, Mục Nhiễm tìm đoàn đội tới trang hoàng.
Vì thế, lão bản cửa hàng cà phê cách vách đột nhiên nhìn thấy cửa hàng bên cạnh nhà này có người ra ra vào vào, chủ tiệm Mễ Tiểu Xuyên gọi tổ trưởng tổ thi công tới, hỏi:
"Ai thuê cửa hàng này à?"
"Đúng vậy, bắt đầu trang hoàng rồi."
Mễ Tiểu Xuyên sửng sốt một chút, "Ta đây như thế nào cồn không thấy qua lão bản?"
Tổ trưởng tổ thi công cười nói: "Đừng nói ngài, ta cũng chưa từng gặp qua, chủ tiệm này là từ trên mạng liên hệ với chúng ta, bản thiết kế là nàng đưa, chúng ta thương định giá cả tốt, nàng liền thanh toán tiền đặt cọc để bắt đầu trang hoàng, ngay cả chìa khóa cũng là nàng chuyển phát nhanh cho ta, ta cầm chìa khóa liền trực tiếp tới trang hoàng, đến bây giờ cũng chưa gặp qua người này trông như thế nào."
" Thần bí hư vậy?" Thật là đậu má! Mễ Tiểu Xuyên cào cào cái đầu ổ gà, buồn bực mà lầm bầm lầu bầu: "Tiểu điếm này của đã nửa năm không có thu nhập gì, nguyên bản tính toán muốn đóng cửa, ai biết tháng trước ta gặp một lão tiên sinh họ Vương gặp phải cướp, ta bằng giúp một phen, kết quả con gái hắn lại đây cảm tạ ta, vì cảm tạ, nàng nói với ta biết không cần đóng cửa cửa hàng cà phê, nói không tới hai tháng, ta sẽ phát tài."
Mễ Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, tự giễu nói: "Đại sư kia còn nói cái gì là tính toán tài tình a, hiện tại đã một tháng, ta cũng không tin, trong một tháng này, cửa hàng của ta một ngày không có một người khách, cửa hàng này còn có thể khởi tử hồi sinh?"
Trên thực tế, hắn tốt nghiệp đại học xúc động liền mở cửa hàng này, lúc ấy không có tiền, chọn địa phương tiện nghi nhất, nguyên tưởng rằng nếu kinh doanh tốt nhất định có thể có người biết hàng, nhưng ai biết, một ngày không một người khách, quá mức với quạnh quẽ, ngẫu nhiên hàng xóm láng giềng nhìn không được, thấy hắn đáng thương, sẽ đến nơi này gọi một ly sữa đậu nành.
Sữa đậu nành? Thật buồn cười! Cửa hàng này của hắn là cửa hàng cà phê, sữa đậu nành từ đâu ra a? Bất quá không bán sữa đậu nành hắn liền một phân tiền đều không có, vì thế, bắt buộc đem sữa đậu nành gia nhập thực đơn, ngẫu nhiên còn có mấy chục đồng tiền nhập trướng.
"Thật là đáng thương a......"
Mễ Tiểu Xuyên thở dài nói, hắn nhìn công nhân đang vội vàng trang hoàng, cười nói:
"Xem ra, lại là một cái ngốc tử giống ta a! Đem cửa hàng mở ở địa phương này, không phải là tìm chết sao?"
Nói xong, Mễ Tiểu Xuyên gãi đầu ổ gà đi vào trong tiệm.
-
Bởi vì đoàn đội thi công đẩy nhanh tốc độ, nửa tháng sau, cửa hàng của Mục Nhiễm đã hình thành dáng vẻ ban đầu, nhưng bởi vì là kho hàng sửa lại, rất khó khăn, đồ vật muốn sửa lại nhiều, bởi vậy kỳ hạn công trình bị trễ, phải hơn một tháng, mới hoàn toàn trang hoàng tốt.
Bất quá, việc này đều ở trong vòng dự kiến của Mục Nhiễm, việc trang hoàng này, rất khó đúng hạn ấn điểm hoàn thành, trong cả quá trình luôn xuất hiện tình huống như vậy.
Đội thi công ở trên mạng liên hệ Mục Nhiễm.
"Đã trang hoàng tốt, xin hỏi khi nào ngài nghiệm thu?"
"Tối nay ta sẽ đi nghiệm thu, nếu không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ chuyển khoản cho ngươi." Mục Nhiễm trả lời.
Vì thế, đêm đen phong cao, Mục Nhiễm lái xe từ cửa sau vào cửa hàng, nàng mở đèn lên, ngửa đầu nhìn, chỉ thấy xà nhà loang lỗ trên đầu, bốn phía gian phòng dựa theo yêu cầu Mục Nhiễm, sơn lại màu trắng sạch sẽ, không có thay đổi kết cấu nên tường, chỉ bên ngoài tầng tô đơn giản một lớp sơn không thấm nước phòng ẩm, trên tường có tranh trừu tượng trắng đen, cùng đồ trang trí kim loại đường cong ngắn gọn tuyến tính, cửa là thủy tinh, bên cạnh đổi thành cửa sổ sát đất, cửa sổ gần sông cũng cố ý cải tạo lại, biến thành thủy tinh trong suốt, như vậy, khách ngồi ở trên bàn ăn cơm, liền có thể nhìn thấy phong cảnh bờ sông.
Trong phòng bếp càng là cái gì cần có đều có, phòng bếp này không giống với phòng bếp của tiệm cơm khác, trang hoàng đến thập phần đơn giản lại lộn xộn mà không sạch sẽ, phòng bếp này giống như là phòng bếp biệt thự Diệp gia, dựa theo yêu cầu của Mục Nhiễm mua dụng cụ của một nhãn hiệu chỉ định, toàn bộ đều là đồ vật mà nàng tâm đắc, tính cả lò nướng, lò viba đều là mua nhãn hiệu nàng thích, đây là lúc ban đầu trang hoàng, nàng cố ý yêu cầu.
Đáng giá phải nhắc tới chính là, phòng bếp thập phần bí ẩn, trang bị khóa vân tay, trừ bỏ Mục Nhiễm, những người khác căn bản vô pháp tiến vào, mà trên tường phòng bếp treo một cái TV viền vàng 60 inches, phía dưới mở một cái cửa sổ nhỏ, sau cửa sổ nhỏ có tấm thủy tinh một chiều, cứ như vậy, Mục Nhiễm có thể đem món ăn đưa qua cửa sổ nhỏ, nhưng mà người bên ngoài lại không cách nào nhìn trộm phòng bếp bên trong.
Hơn nữa phía trước tiệm cơm, cũng không có bất kỳ một bảng hiệu gì, ra khỏi liền thấy, phía trên tiệm cơm treo một cái bảng số 93, đây là địa chỉ của tiệm ―― Số 93 đường Hoa Gian, mà trong tiệm cơm chỉ có hai cái bàn ăn giản dị với mấy cái ghế sắt màu đen.
Theo như lời của đội trưởng đội thi công,thì tiệm cơm này, trong tiệm trang hoàng đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, tô lại tường, sửa lại trần nhà, đổi thành cửa sổ sát đất, mua hai cái bàn, liền hoàn thành, trái lại phòng bếp, nhưng thật ra lãng phí hơn phân nửa thời gian của bọn họ.
Mục Nhiễm đối với hiệu quả chỉnh thể trang hoàng rất là vừa lòng, đúng yêu cầu của nàng―― cửa hàng đơn giản nhất, phòng bếp thoải mái nhất.
Mà sở dĩ chỉ có hai cái bàn, là bởi vì nàng không tính toán đi con đường số lượng, hơn nữa nàng giá cả của nàng, chú định không phải thân dân.
Còn có một nguyên nhân ―― nàng không có thời gian.
Bởi vì muốn chăm sóc hài tử, mỗi ngày chỉ có thể dành rất ít thời gian tới mở cửa hàng, bởi vậy, một ngày phục vụ 2 bàn khách nhân chính là hạn mức cao nhất của nàng.
Cứ như vậy, một cái tiệm cơm không có tên, số 93 đường Hoa Gian, khai trương.
-
Khai trương, không có pháo hay bất kì thứ gì, không có người tới tặng lễ, liền đưa lẵng hoa đều không có, chỉ mở cửa lớn đón khách.
Khai trương ngày đầu tiên, không có bất luận kẻ nào tới.
Đây là trong dự kiến.
Nhưng mà, làm người ta kinh ngạc chính là, liền thân ảnh chủ tiệm cũng đều không nhìn thấy, Mễ Tiểu Xuyên cào cào đầu ổ gà, nghĩ tốt xấu cũng là hàng xóm, chính mình dù sao cũng phải đi chào hỏi, vì thế hắn đi vào trong tiệm, chỉ thấy trong tiệm treo một tấm thông báo, mặt trên viết ――
Quy củ giang hồ.
《Quy củ giang hồ》
1.
Bổn tiệm không có bất luận người phục vụ nào, thỉnh khách hàng chính mình lấy cơm bưng thức ăn.
2.
Bổn tiệm không có bất luận nhân viên tạp vụ nào, thỉnh khách hàng sau khi cơm nước xong, liền dọn sạch bàn ăn, buổi tối chủ tiệm sẽ thống nhất tiêu độc.
3.
Bổn tiệm không cho thiếu nợ, không bớt số lẻ.
4.
Bổn tiệm không có thực đơn, mỗi ngày làm món ăn nào cũng không chừng, tất cả phụ thuộc chủ tiệm yêu thích, bổn tiệm vô pháp nhận đơn, phòng bếp mỗi ngày cung cấp cái gì thì khách nhân liền ăn cái đó, không thể tiếp thu cũng không bắt buộc.
5.
Bổn tiệm không tiếp dự định, mỗi ngày chỉ nhận hai bàn khách nhân.
6.
Bổn tiệm không có rượu.
7.
Thỉnh khách nhân tự động tính tiền, quịt nợ tuyên bố giang hồ lệnh đuổi giết.
8.
Nghĩ ra quy củ khác lại bổ sung.
Thực đơn hôm nay: Sườn dê nướng
"Đậu má!" Mễ Tiểu Xuyên cào cào đầu ổ gà, không thể tin được mà nhìn mỗi một chữ viết trên thông báo này.
Không có người phục vụ? Không có người thu tiền? Không có thực đơn? Không có rượu? Vậy ngươi mở cửa hàng làm cái gì? Ngươi tới bán tính tình a!
"Ta tốt!"
Mễ Tiểu Xuyên lại nhìn thực đơn hôm nay, vẻ mặt biểu tinh như bị bón lâu ngày.
"Hôm nay cũng chỉ có một món ăn? Trừ bỏ sườn dê nướng thì không có gì nữa sao? Này lão bản người đâu! Như thế nào như vậy làm người tưởng tấu hắn đâu? Sườn dê nướng thì tính là món ăn gì a, ăn đều ăn không đủ no, liền cơm đều không cung cấp?"
Lúc này, cửa sổ phòng bếp đột nhiên mở ra, một trang giấy bay ra, Mễ Tiểu Xuyên chạy nhanh cầm lấy, chỉ thấy trên mặt viết ――
Mỗi vị khách nhân cung cấp một chén cơm tẻ.
"Lão bản này so với ta còn Dior hơn?"
Mễ Tiểu Xuyên không thể tin được, hắn tự nhận là chính mình là người có cá tính, tự nhận là chính mình không cùng thế tục thông đồng làm bậy, tại thế là nước sông đục ngầu,chỉ duy nhất hắn là một dòng nước trong, nào biết, bây giờ còn có người cùng hắn giống nhau, không chịu cái nhìn thế tục, chỉ làm việc vì yêu thích?
Mễ Tiểu Xuyên vô pháp tiếp thu chính mình bị người đuổi kịp và vượt qua, hắn cho rằng hành vi của vị lão bản liền mặt đều chưa lộ đã thương tổn tự tôn của hắn, giẫm đạp tôn nghiêm của hắn.
"Nếu làm như vậy đều có thể mở tiệm cơm! Ta liền phát sóng trực tiếp ăn - phân!" Mễ Tiểu Xuyên nói một câu, nghênh ngang mà ngồi xuống ghế.
"Ta muốn ăn cơm! Cho ta một phần sườn dê nướng!"
Leng keng.
Mễ Tiểu Xuyên ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy màn hình treo trên tường phòng bếp, hiện lên mấy chữ ――
Đã nhận đơn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...