Minh Tinh Mặt Mụn


Sáng hôm sau Hàn Ly không có cảnh quay nhưng Mạnh Tân vẫn muốn cô đến để học hỏi và phụ giúp mọi người, nói chính xác là sai vặt, làm việc nhận lương đâu có thể ngồi chơi.

Cô đang cùng mấy anh em trong tổ đạo cụ sắp xếp đồ, Mạnh Tân đen mặt, xầm xì vẫy tay bảo cô lại gần.

Linh tính mách bảo có chuyện xảy ra, Hàn Ly nhảy tót sang cạnh Mạnh Tân nhỏ giọng thăm dò: "Anh bảo gì em?" Mạnh Tân không muốn vì cô mà mới đầu giờ sáng đã nổi nóng, hít vào thở ra rồi từ từ nói: "Cô gặp rắc rối rồi, trợ lý Hoàng bảo cô đi tới phòng nghỉ diễn viên."
Hàn Ly nghe mà chẳng hiểu gì: "Trợ lý Hoàng là ai cơ, em có quen biết gì anh ta đâu?" Mạnh Tân siết chặt tập giấy trong tay: "Là trợ lý của Trịnh Khiêm, tôi không biết cô lại gây họa gì, chắc chắn lọ cao gia truyền nhà cô có vấn đề rồi, cậu ấy tìm tôi để hỏi, các cụ nhà tôi có làm ra đâu mà biết, cô mau đi xem người ta bảo cái gì, nếu Trịnh Khiêm có vấn đề gì là cô giết cả tôi đấy." Hàn Ly nghe xong tỉnh ngộ, biết Mạnh Tân sắp nổi nóng đến nơi cũng nhanh chóng chuồn lẹ.


Không khó khăn gì để cô tìm tới phòng dành cho diễn viên.
Khu này đúng là khác hẳn chỗ của cô, không so sánh sẽ bớt đau lòng.

Hàn Ly hít thở sâu rồi gõ cửa cộc cộc.

Trợ lý Hoàng ra mở cửa, thấy là cô thì lịch sự mời vào.

Cô nàng e dè bước tới, đập vào mắt là thân ảnh nhàn nhã của Trịnh Khiêm.

Anh đang lật xem tạp chí, dưới bàn là cốc cafe tỏa hương đầy mê hoặc.

Trợ lý Hoàng mời cô ngồi xuống, hướng chỉ tay lại là ghế sô pha đối diện Trịnh Khiêm.
Hàn Ly lại bắt đầu tưởng tượng một cô gái bé nhỏ bị hai tên xã hội đen tra khảo, ép cung.


Vừa ngồi xuống thì Trịnh Khiêm cũng hạ cuốn tạp chí, ánh mắt dừng trên người cô, anh cất tiếng hỏi: "Cô là Hàn Ly mà Mạnh Tân đã nhắc tới?" Hàn Ly gật đầu: "Vâng, là tôi." Để trốn ánh nhìn của anh, Hàn Ly chỉ biết nhìn chằm chằm vào cốc cafe khiến trợ lý Hoàng hiểu lầm, anh thức thời lên tiếng: "Để tôi đi lấy cafe cho cô nhé." Hàn Ly vội vàng xua xua tay, cười giả lả: "Không, không, cảm ơn anh, tôi không uống cà phê." Trợ lý Hoàng cũng vẫn nhiệt tình: "Vậy tôi đi lấy trà." Hàn Ly không thể từ chối thêm nên đành gật đầu đồng ý.
Còn lại hai người trong phòng, khiến Hàn Ly cảm giác đến thở mạnh cũng ngại, Trịnh Khiêm thì cứ như tảng băng, chẳng nói chẳng rằng khiến cô khó xử, gọi đến đây để nhìn anh thì cô không có nhu cầu, cô quyết định phá tan bầu không khí gượng gạo: "Anh còn đau vùng gáy nữa không ạ?" Trịnh Khiêm bình thản đưa tay ra sau gáy xoa xoa: "Còn chút khó chịu nhưng ổn hơn rất nhiều rồi".
Hàn Ly như chút được gánh nặng, thở phào một hơi: "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh gặp vấn đề với lọ cao.

Tôi đã nói với Mạnh Tân mà anh ấy không tin tôi, cao này gia truyền nhà tôi rất hiệu nghiệm.

Anh cứ giữ lại mà dùng, không cần trả tôi.

Lọ nhỏ thế thôi chứ dùng được nhiều lần lắm, lỡ lần sau anh có chấn thương thì dùng tiếp."
Trịnh Khiêm im lặng không nói khiến Hàn Ly chột dạ biết mình nói hớ, đành phân bua: "Tôi không có ý gì đâu, anh đừng hiểu lầm." Trịnh Khiêm nở nụ cười khó coi, hết nói nổi cô này, ai đời rủa anh lần sau tiếp tục chấn thương, anh đi thẳng vào vấn đề: "Cảm ơn cô vì lọ cao, lần này hợp tác cũng là lần đầu, thường thì tôi không bàn bạc vấn đề này với diễn viên đóng thế." Hàn Ly nghe mà gật gù cũng phải, thân phận nhỏ bé của cô đâu cần đích thân nam chính như anh phải ngó ngàng, cô chờ anh tiếp lời.


"Phía Nhã Tuyết có rất nhiều yêu cầu, các cảnh quay cô ấy cần diễn viên đóng thế cũng không ít." Hàn Ly góp lời: "Tôi biết nên luôn chuẩn bị sẵn sàng cho các cảnh quay." Trịnh Khiêm đan hai bàn tay vào nhau, ưu nhã nhìn cô: "Cô đọc hết kịch bản chưa?" Hàn Ly ngây ngô trả lời: "Chưa, tôi chưa đọc hết, ban ngày vận động nhiều nên tối về đặt lưng là tôi ngủ rất ngon, các cảnh quay hành động chạy nhảy các thứ tôi thấy không vấn đề, rất nhanh nhập tâm".
Trịnh Khiêm lần đầu thấy cô nàng vô tư như vậy: "Cô mới vào nghề?" Hàn Ly không chút e ngại: "Chưa được một tuần", nói rồi còn cười không hề giả trân.

Trịnh Khiêm hết nói nổi: "Không sao, các cảnh quay cô đã thực hiện không tồi, hy vọng thời gian tới cô biểu hiện cho tốt, chúng ta hợp tác vui vẻ." Nói rồi anh đưa bàn tay ra trước, Hàn Ly thức thời nhanh đưa tay ra nắm lấy, làm động tác bắt tay còn không quên giật giật hai cái mạnh mẽ: "Anh yên tâm, tôi sẽ cố hết sức, hợp tác với anh là vinh hạnh lắm rồi."
Nghĩ đã hết truyện để nói nên cô đứng dậy toan dời đi, trợ lý Hoàng trở về, trên tay là phần trà đào mới mua, Hàn Ly không khách sáo đỡ lấy luôn ly trà: "Cảm ơn nhé, tôi về đây." Hàn Ly đi rồi trợ lý Hoàng mới cất tiếng: "Anh Khiêm, anh nghĩ cô ấy có ổn không?" Trịnh Khiêm đưa tay xoa gáy: "Chắc ổn, cô ta là người khá đơn thuần, sẽ không gây thêm rắc rối cho tôi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui