Minh Tinh Hoàng Hậu Giá Đáo
ạ Tử Ly kinh ngạc nhìn nam tử phía sau chỉ thấy được mỗi góc nghiêng tuấn lãng của hắn.
Mộ Dung Mặc Nhiên vì cái gì lại muốn nàng ở lại Huyền Vũ, là để dễ dàng hành hạ báo thù nàng sao.
Bạch mã chạy như bay đến cửa cung, hai bên binh lính trông thấy liền nhìn nhau.
Mộ Dung Mặc Nhiên dừng ngựa trước cổng, trầm giọng nói " Mở cổng thành"
Hai binh lính vừa trông thấy hắn liền vội vàng hành lễ " Thương Vương Gia"
Sao Thương Vương Gia lại cưỡi ngựa hồi cung, hơn thế nữ nhân trước mặt chẳng phải chính là thối danh công chúa Mộ Dung Ngữ Lam sao.
Không chần chừ bọn họ liền mở cổng, Mộ Dung Mặc Nhiên cầm dây cương nhanh chóng đi vào trong.
Hai bên thị về nhìn bóng dáng chiến mã dần đi mất, chuẩn bị đóng cửa thành, phía sau vang lên lạnh nhạt không độ ấm giọng nói " Mở cổng thành"
Bọn họ cứng ngắt quay đầu, đứng trước mặt họ là tuyệt mỹ trừơng bào nam tử đang cưỡi hắc mã lạnh lùng, uy nghị.
" Dực...!Vương Gia"
Hôm nay là ngày gì mà hai vị Vương Gia đều cưỡi chiến mã vào cung, hơn thế còn không đem theo hộ vệ bên mình.
Cổng thành vừa đóng lại lần nữa mở ra.
Mộ Dung Ngạo Thần không nói hai lời liền đi vào trong.
Từ hoàng cung không thể cữơi ngựa, nên hai người chỉ có thể đi bộ.
Dạ Tử Ly mang tâm trạng bực tức xông vào Hoàng Thanh cung.
Bên ngoài hộ vệ thấy nàng đến liền đưa tay ngăn cản " Hoàng Thượng đang nghỉ ngơi, thỉnh công chúa về cho"
" Ta muốn gặp Phụ Hoàng" Dạ Tử Ly hít sâu lạnh lùng nói, không hiểu sao bọn họ cảm giác khí tức bức người phát ra từ người nàng, thật đáng sợ.
Có điều hoàng thượng đang nghỉ ngơi, nếu chọc hắn không vui chỉ sợ đầu không còn trên cổ " Công chúa xin hiểu cho, Hoàng thượng..."
" Mở cửa, có việc gì Bổn Vương chịu trách nhiệm" Mộ Dung Mặc Nhiên từ sau bước đi ra, hắn không ngờ nàng lại đi nhanh như vậy, quả thật gấp gáp.
Hai Bên hộ vệ nhìn thấy hắn, cung kính hành lễ " Thương Vương Gia"
"Để công chúa vào trong, có việc gì Bổn Vương gánh vác" Mộ Dung Mặc Nhiên từ trong tay áo rút ra cây quạt phe phẫy trước mặt, phong trần lãng tử không ai sánh bằng.
Dạ Tử Ly nhìn bọn họ có chút sợ hãi lùi ra sau không lại tiếp tục ngăn cản nàng.
Trong lòng âm thầm tan thưởng không hổ danh nam chủ làm việc cũng nhanh gọn như vậy.
Nàng nhanh chóng đẩy cửa vào bên trong " Phụ Hoàng"
Mộ Dung Cảnh ngồi trên ghế dựa, đôi lông mày không vui chau lại, nhìn đến nàng tuỳ tiện liền nói " Không quy cũ, nói có chuyện gì"
" Phụ Hoàng xin người rút lại ban hôn, ta không muốn lấy Hinh Vương Thanh Long Quốc" Dạ Tử Ly không chút nhiều lời nói.
Hắn bỏ xuống trong tay cuốn sách, có chút không vui trầm giọng " Không phải việc có thể tuỳ tiện, hôn sự của ngươi liên quan đến 2 quốc gia, sao có thể tuỳ theo tính tình"
" Liên hôn ? Ra là nữ nhi chính là vật liên hôn" Nàng cười nhạt khinh khỉnh, buồn thay cho nhân vật Mộ Dung Ngữ Lam, nam tử nàng yêu ghét bỏ nàng, phụ hoàng nàng kính trọng xem nàng là vật hoà thân, hoàng huynh nàng ngưỡng mộ muốn giết nàng.
Đây có phải thảm không.
Mộ Dung Cảnh trầm mặt không nói.
Ngược lại Dạ Tử Ly lại cười rộ đến xinh đẹp " Ra sủng ái của người là giả, vàng bạc châu báu ta xài là giả, kể cả danh xưng Khuynh Hạc Công Chúa cũng là giả đi"
Trong mắt loé lên giọt nước lưu ly, nàng xúc động nhắm lại.
Dạ Tử Ly biết đây chính là cảm xúc còn xót lại trong cơ thể Mộ Dung Ngữ Lam, không phải nàng.
Nhìn nữ nhi trước mặt, cho dù sắt đá cũng động lòng.
Mộ Dung Cảnh tuy không thương nàng, ít nhiều cũng là hắn thân sinh nữ nhi, không thể bỏ mặc.
Có điều hôn sự đã ra không thể huỷ.
" Phụ Hoàng, Thật sự là Hinh Vương muốn lấy nàng ?" Từ cửa đi vào Mộ Dung Mặc Nhiên, bán tính bán nghi nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...