Chương 177. Tất cả đều là anh sai.
Nhưng Thư Diệp lại không nỡ lòng nào trách cứ hắn, vì biết hắn làm vậy đều do thuốc trong người đang phát tác. Quý Vân Húc lại không nghe thấy lời của Thư Diệp, ra sức mà quay tay lái. Thư Diệp không thể làm gì khác ngoài việc tấp xe vào một bên đường cao tốc.
Sau khi dừng xe, Thư Diệp đang định quay sang quát bảo Quý Vân Húc dừng lại ngay, nhưng vừa mới quay đầu lại liền bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi, không buông lỏng lấy một giây.
Thư Diệp cố gắng đẩy hắn ra khỏi người, bây giờ cô hoàn toàn không có lấy một chút tâm trạng nào mà làm chuyện này, Mộc Vũ đang còn trong tay Đào Tĩnh Dao, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng nghĩ đến chuyện Quý Vân Húc dùng mà túy, toàn thân Thư Diệp run rẩy đến cứng ngắc.
“Nghe lời em, chịu đựng một chút, chúng ta lập tức đi bệnh viện”, dù biết nói như vậy cũng vô ích, nhưng lúc này cô cũng bó tay rôi, không biết phải làm sao để hắn ngồi yên một chỗ.
Quý Vân Húc thô lỗ kéo Thư Diệp từ chỗ ghế lái ra ghế sau, đầu cô bị va vào xe đau đến mức la thành tiếng, với sức lực của cô thì đương nhiên không đọ lại với sức của hắn, cô hoàn toàn bị hắn kẹp chặt. Do Quý Vân Húc dùng sức quá mạnh khi kéo Thư Diệp, nên tay của cô nhiều chổ bị trầy xước mà chảy máu, hắn đè cô xuống, cuồng dã hôn lên môi, lên cổ rồi lên ngực của Thư Diệp.
“Anh tỉnh táo lại đi!”, Thư Diệp giơ tay tát Quý Vân Húc một bạt tay. Cảm giác rạo rực khiến dục vọng nhen nhóm trong cơ thể khô nóng của hắn bùng cháy dữ dội. Đào Tĩnh Dao cho hắn uống thuốc kích dục tác dụng tuy chậm nhưng lại rất mạnh, chắc chắn sẽ khiến Quý Vân Húc tiêu tan hết toàn bộ sức lực, thậm chí có thể mệt đến chết.
Thư Diệp chú ý sắc mặt của Quý Vân Húc, trong lòng vô cùng sợ hãi, hắn bây giờ như một con dã thú hoàn toàn mất hết lý trí, không biết mình đang làm cái gì!
Trong tíc tắc, quần áo Thư Diệp đã bị xé tan tành, ánh mắt Quý Vân Húc như hổ đói nhìn đăm đăm vào thân thể hoàn mỹ dưới thân mình, trong mắt như có những đợt sóng mênh mang. Dường như muốn từng ngụm từng ngụm nuốt Thư Diệp vào bụng, như thế mới có thể giảm bớt đau đớn trong cơ thể hắn.
Quý Vân Húc nhẹ nhàng vuốt ve đường cong mê người trên thân thể Thư Diệp, cúi người ngông cuồng in từng dấu đỏ lên người Thư Diệp, Thư Diệp bị đau, không chịu được mà đẩy hắn ra, “Không được”, cô muốn làm cho hắn tỉnh táo lên, chỉ có điều, Quý Vân Húc giờ giống như linh hồn mất phương hướng, bị rút cạn bởi tác dụng của thuốc hoà vào trong cơ thể nóng như lửa đốt của hắn.
*********************************************************
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Quý Vân Húc xoa đầu đau đến mức như muốn nổ tung ra, toàn thân mệt mỏi như không có chút sức lực nào, lại phát hiện Thư Diệp đang nằm dưới thân mình toàn thân xanh xanh tím tím, đầu tóc lộn xộn, quần áo bị xé rách. Cơ thể chỗ nào cũng thấy vết cào cấu, Quý Vân Húc khiếp sợ nhìn xung quanh mới phát hiện bọn họ còn đang ở trong xe.
Sao hắn có thể làm như vậy? Quý Vân Húc nhíu mày càng chặt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, trong đầu hắn đang cố gắng nhớ lại mọi việc ngày hôm qua, hắn trầm tư một lúc lập tức có đáp án.
Hai tay Quý Vân Húc run rẩy xem xét cơ thể trần trụi của Thư Diệp, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, để cho cô nằm sấp lên trên người hắn. Thư Diệp cũng không vì động tác của Quý Vân Húc mà tỉnh lại, Quý Vân Húc tựa nhẹ đầu vào trán Thư Diệp, mu bàn tay và cổ tay của Thư Diệp vì ngày hôm qua hắn dùng sức quá mạnh nên lúc này chỗ chảy máu đã chuyển thành màu tím đen.
Rầu rĩ nhìn vết thương trên người Thư Diệp, đau lòng hôn lên cái trán của cô, “Xin lỗi, xin lỗi..”, hốc mắt hắn phút chốc đầy nước mắt, từng giọt từng giọt trong suốt rơi trên gương mặt Thư Diệp.
Trong lòng hắn áy náy hổ thẹn vô cùng, oán trách bản thân sao có thể không khống chế được mình mà tổn thương cô. Trước đây hắn đã đối xử tồi tệ với cô, làm cho cô bị thương, cả thân thể đầy thương tích, bây giờ hắn lại giẫm lên vết xe cũ, lại làm cho cô bị tổn thương.
Nước mắt rơi trên mặt khiến Thư Diệp chậm rãi mở đôi mắt mệt mỏi ra, cố gắng mở to mắt nhìn Quý Vân Húc, thấy nước mắt trên mặt hắn, Thư Diệp nhẹ nhàng đưa tay lau đi.
“Xin lỗi, hãy tha thứ cho anh”, hắn cắn chặt môi dưới, quá căng thẳng mà hàm răng run run phát ra tiếng ken két.
Thân thể của Thư Diệp đau đớn giống như bị người ta tháo rời từng đoạn, chỉ có thể vô lực mà lắc đầu.
Quý Vân Húc không dám ôm Thư Diệp quá mạnh, chỉ có thể hôn nhẹ lên gương mặt cô. Ánh mắt bỗng nhiên sắc bén như chim ưng, ngẩng đầu lên nhìn về phía xa. Hắn sẽ đòi lại tất cả từ Đào Tĩnh Dao và Âu Dương Thái Thái.
Thư Diệp nằm trong lòng hắn bỗng nhiên như nhớ lại điều gì. Mộc Vũ còn nằm trong tay Đào Tĩnh Dao, lúc này nghĩ lại cô đã quá xúc động, nôn nóng cứu Quý Vân Húc mà nhẫn tâm bỏ lại Mộc Vũ.
“Chúng ta mau đi cứu anh ấy”, Thư Diệp trở nên kích động, nếu Mộc Vũ xảy ra sơ xuất gì, cô dù chết ngàn vạn lần cũng không không đủ.
Quý Vân Húc thấy gương mặt Thư Diệp lo lắng bối rối, trong lòng rất khó chịu, sao cô có thể như vậy được chứ! Vừa mới tỉnh dậy câu đầu tiên mở miệng nói lại là vì lo lắng cho Mộc Vũ, vì chuyện của Mộc Vũ, chẳng lẽ trong lòng cô Mộc Vũ so với hắn còn quan trọng hơn sao? Nghĩ đến đây, đáy lòng Quý Vân Húc như có ngàn con sóng xô đẩy, khuôn mặt sa sầm, đầy vẻ ghen tị, trong lòng cũng vì sợ hãi mất đi Thư Diệp mà vô cùng lo âu.
“Trong lòng em rốt cục có anh hay không?”, tuy không nỡ oán trách nhưng cô đối xử với Mộc Vũ thực sự là quá tốt, hắn mới là người đàn ông của cô, sao cô có thể ngay trước mặt hắn mà đi quan tâm một người đàn ông khác! Hơn nữa người này lại yêu cô từ lâu rồi.
Thư Diệp bất dắc dĩ thở dài một hơi. Nếu bay giờ cô còn chút sức lực cô thật muốn hung hăng cho hắn một đấm! Mộc Vũ vì cứu hắn nên mới rơi vào tay Đào Tĩnh Dao, nếu Mộc Vũ xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ phải áy náy cả đời.
“Nếu không phải anh thiếu nợ tình cảm người ta thì em và Mộc Vũ đâu bị liên lụy như thế này, tất cả đều là lỗi của anh!”, đôi tay trắng như phấn của Thư Diệp dùng sức đánh vào người Quý Vân Húc, lúc này mà còn ghen tị, người nên ghen là cô mới đúng! Nào là Âu Dương Thái Thái, nào là Đào Tĩnh Dao, người nào cũng dây dưa không dứt với hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...