Chương 140 : Sống chết khó lường
Dù Thư Diệp không lên tiếng giải thích, nhưng tin tức về cô đều được giới truyền thông từ tạp chí lá cải đến những tờ báo lớn đăng tải trên báo.
Nào là “Chưa kết hôn đã có con? “, “ Là kẻ thứ ba phá hoại gia can người khác ?”, “Đời sống cá nhân bê tha”, “Lừa gạt khán giả”, “Bắt cá hai tay” — Hàng đống tiêu đề ghê rợn đập mắt Thư Diệp, tay cô cầm tờ báo run lẩy bẩy, đầu óc choáng váng, cả người lảo đảo như muốn ngã quỵ.
“Đừng đọc nữa, toàn là những tin tức nhảm nhí cả thôi!” Mộc Vũ giựt tờ báo trên tay Thư Diệp ném qua một bên.
“Bây giờ phải làm sao?” Thư Diệp hoang mang nhìn Mộc Vũ, cô đang rất hoảng loạn, không biết phải làm sao để dẹp yên chuyện này.
Không đợi Mộc Vũ lên tiếng, Bang chủ bình tĩnh đi tới, nghiêm giọng đề nghị, “Nếu như cô còn muốn tiếp tục đứng trong ngành giải trí, thì hãy tuyên bố với mọi người đám cưới của cô và Mộc Vũ đi, thừa nhận quan hệ của hai người và đứa bé đó chính là con trai của cô. Còn về phần Quý Vân Húc, cứ nói là cô vô tình đắc tội với anh ta, anh ta ghi thù trong lòng nên ở sau lưng hãm hại cô! Sau đó tổ chức một cuộc họp báo long trọng, để xin lỗi người hâm mộ và bạn bè trong giới giải trí. Chỉ có như vậy thì mới giải quyết được tình thế bức bách trước mắt! Tuy nhiên, cũng còn một cách nữa, chính là vĩnh viễn rời khỏi ngành giải trí, cứ để Mộc Vũ thay cô tuyên bố với giới truyền thông, thì từ nay về sau cô sẽ không phải bận tâm về những tin tức tạp nham này nữa, cô chỉ có thể chọn một trong hai cách này!
Bang chủ ngừng nói một lúc, rồi nói tiếp, “Tôi cho cô hai tuần để suy nghĩ, trong thời gian này hãy suy nghĩ cho kỹ xem bản thân phải làm thế nào, tôi sẽ tôn trọng quyết định của cô, giờ thì hai người cùng tôi đến mật thất !” Ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng Mộc Vũ và Thư Diệp mà nói.
Thư Diệp sợ nhất chính là đi vào mật thất, điều đó đồng nghĩa bọn họ sắp có hành động ám sát mới.
Hai người đi theo sau Bang chủ vào mật thất, đợi cả ba đều đã ngồi xuống, Bang chủ bắt đầu giao phó, “Người cần ám sát lần này là một quan chức người Việt Nam, hiện đang sống ở Hà Nội, ông ta tham ô nhận hối lộ, chèn ép người dân địa phương, hành động lần này tôi muốn Thư Diệp đảm nhiệm. Phó Chấn và Định Phong hiện giờ cũng đang mang nhiệm vụ trong người, Mộc Vũ sẽ tiếp ứng cho Thư Diệp.” Trong lòng ông, ông muốn bồi dưỡng Thư Diệp thành một sát thủ chuyên nghiệp hoàn thành xuất sắc mỗi khi hành động như Mộc Vũ hay Định Phong.
Mộc Vũ nghe xong liền cau mày, “Bang chủ, e rằng tâm trạng Thư Diệp hiện nay không tiện đảm nhiện hành động lần này, hay để tôi thay thế cô ấy, tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ một tình, mấy ngày gần đây cô ấy đang đau đầu bởi những tin tức trên báo chí, cô ấy không thể hoàn thành nhiệm vụ được.”
“Không được, trên chiến trường, kẻ thù sẽ không bao giờ vì tâm trạng của cậu lúc ấy mà thương xót tha cho cậu! Đây là một cuộc chiến sống còn ! Một khi đã bước vào trận chiến thì phải mỗi người đều phải tự mình bảo vệ bản thân, tôi tin Thư Diệp có thể làm được ! Những gì tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, từ đây đến cuối tuần cô hãy chuyên tâm tập bắn súng đi, phải nhớ người lần này cô ám sát biết võ, tuy rằng võ nghệ của ông ta không phải cao cường gì nhưng cũng không thể xem thường hay chủ quan.” Ông không phải đưa Thư Diệp vào thế khó, mà chỉ hi vọng qua lần hành động này, cô có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Dưới trướng Hạc bang có hơn hai mươi sát thủ, tính luôn cả Thư Diệp thì có tổng cộng 6 nữ sát thủ, thủ pháp ám sát và võ nghệ của bọn họ rất giỏi, không ai dị nghị gì cả, chỉ duy có Thư Diệp là ngoại lệ, Thư Diệp tuy rằng võ nghệ không phải giỏi như những sát thủ kia, nhưng cô là người biết nhẫn nhịn, chịu đựng khổ nhọc, cho dù bị đánh đến toàn thân đầy thương tích, cô cũng chưa từng có nửa câu than thở, luôn cắn răng mà sống.
“Tôi chấp nhận.” Thư Diệp kiên định trả lời, không hề có tí gì đắn đo do dự, cô đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện làm Bang chủ phải điêu đứng, cô không thể để Bang chủ thất vọng thêm nữa.
Bang chủ gật đầu hài lòng, chỉ có Mộc Vũ đứng bên cạnh mà lòng ngổn ngang, lo lắng nhìn Thư Diệp.
******************************************************************************
Mộc Vũ và Thư Diệp hai người đi đến hành lang ở mật thất, có một căn phòng bí mật ở cuối hành lang, Mộc Vũ bước tới đưa tay đẩy cửa, phía sau cánh cửa là một cầu thang uốn lượn, chung quanh đều tăm tối, chỉ có thể thấy lờ mờ, phía dưới cầu thang có một cánh cửa dẫn vào một căn phòng khác, vừa bước vào cả phòng đột nhiên sáng bừng lên, nơi mà Mộc Vũ dẫn Thư Diệp đến chính là phòng tập bắn súng.
Thư Diệp chưa từng tới đây bao giờ, trước kia cô đều được huấn luyện tại Hàn Quốc, vì thế cũng không rành rọt mọi thứ ở đây, cũng không lấy làm bất ngờ.
Mộc Vũ cầm một bịt tai đưa cho cô, “Chúng ta luyện bắn súng trước.” Hắn rất lo cô lại thất bại, lần trước một người dễ dàng đối phó như Yamamoto mà cô còn để bản thân bị thương, huống chi lần này người cần ám sát lại biết võ, họa may khôn lường !
Mộc Vũ đi đến một bảng điện tử chằng chịt số trên vách tường, nhanh chóng nhập mật mã, bức tường kiên cố bỗng nhiên trượt sang một bên lộ ra một ngăn tủ đựng toàn vũ khí, Mộc Vũ chọn một cây súng ngắn, độ giật khi bắn súng cũng nhỏ, dễ dàng ngắm bắn, nếu ở cự ly gần thì tỉ lệ sát thương rất cao, đối thủ khó lòng phản kích lại, rất phù hợp với cô.
Mộc Vũ cầm đồ bịt tai trên tay Thư Diệp đeo vào cho cô, rồi đặt súng vào tay cô, “Thử bắn xem.” Mộc Vũ gật đầu nói.
Thư Diệp cầm lấy súng Mộc Vũ đưa, bàn tay cô cầm súng cứ run bần bật dù rằng cây súng này nặng chưa tới năm trăm gram. Mộc Vũ thấy cô đứng yên bất động, liền đi tới đứng phía sau choàng hai tay qua người Thư Diệp, cầm chặt hai tay cô, nói, “Nhắm vào mục tiêu, bình tĩnh, và nổ súng quyết đoán.”
“Đùng”, viên đạn bắn ra trúng ngay hồng tâm.
Thư Diệp tuy biết là vậy nhưng bàn tay cầm súng thấm đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng tê cứng hẳn, miệng lưỡi khô ran, cô đã lâu lắm không có cầm súng, cảm giác không quen, chính cô cũng đang lo cho bản thân mình.
Hai tay nắm chặt cán súng, ngắm vào hồng tâm, làm theo Mộc Vũ quyết đoán bấm cò, “đùng” một tiếng, viên đạn bắn ra không trúng hồng tâm mà lại chệch hướng sang một bên. Thư Diệp cũng không bỏ cuộc, tiếp tục nhắm thẳng mục tiêu mà tập bắn, cho tới khi toàn bộ đạn trong hộp đã dùng hết, cô mới thở phào, nghỉ ngơi một chút.
Nếu như mà thật sự đi ám sát, với tài bắn súng này của cô, không biết là còn mạng trở về hay không !
Chương 141: Hành động ám sát 1
Trong một tuần lễ này, Thư Diệp ngày đêm luyện tập, kỹ thuật bắn súng cũng tốt hơn so với trước. Thấy Thư Diệp tiến bộ vượt bậc, Mộc Vũ giờ mới cảm thấy yên tâm phần nào.
“Khuya mai các người sẽ xuất phát, tôi đã đặt sẵn vé máy bay rồi. Hãy nhớ phải làm thật nhanh và gọn lẹ, địa điểm hành động lần này chính là nhà của tên nghị viên đó. Các người phải mau chóng làm quen hoàn cảnh chung quanh, hơn nữa thời điểm ám sát tốt nhất vào khoảng ba bốn giờ sáng. Nếu như xảy ra bất trắc bị họ phát hiện, vì để giữ lại tính mạng, cô nhất định phải giết chết hắn.” Trong lòng bang chủ biết rất rõ Thư Diệp rất dễ mềm lòng, đó cũng điều tốt kỵ đối với một sát thủ, nếu như mềm lòng với kẻ thù chính là tự giết chết bản thân mình!
Thư Diệp cũng thầm động viên bản thân, cô tin mình có thể làm được. Cô tuyệt đối không thể thất bại, vì Tiểu Mặc, nhất định cô phải sống trở về!
*******************************************************************************
Khuya hôm sau, Thư Diệp và Mộc Vũ hai người cùg đến sân bay ZZ, ngủ một đêm tại khách sạn sau đó hai người lần theo địa chỉ bang chủ đưa đến nhà tên nghị viên, cẩn thận xem xét địa hình để đảm bảo khi hành động không có sơ hở gì.
“Khuya mai chúng ta sẽ mai phục ở đây, tôi sẽ ở bên ngoài tiếp ứng cho cô. Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, nhất định cũng phải bảo toàn tính mạng.” Mộc Vũ vừa dùng bút đỏ khoanh tròn trên bản đồ vừa dặn dò Thư Diệp.
“Còn nữa, bây giờ là lúc quan trọng, tạm thời gác lại mọi chuyện sang một bên, chuyên tâm xử lý chuyện trước mắt.” Vẻ mặt hắn chân thành nhìn thẳng vào mắt Thư Diệp, hi vọng sẽ thấy được đáp án mà hắn mong muốn trong mắt cô.
“Yên tâm, tôi không sao đâu!” Thư Diệp vỗ vai Mộc Vũ, chắc nịch cam đoan với hắn, cô cũng không muốn bản thân xảy ra chuyện làm Mộc Vũ lại lo lắng.
Khuya hôm sau hai người lặng lẽ lẻn vào chỗ ở của tên nghị viện từ cửa sau, nơi này cứ y như một pháo đài Châu Âu, bức tường cao lớn được xây dựng kiên cố không một kẽ hở, bảo vệ hắn ta rất sít sao, người bình thường khó lòng xâm nhập được, Thư Diệp cùng Mộc Vũ đành sử dụng dây thừng có móc câu để leo lên.
“Tôi sẽ vào cùng cô dò xét tình hình, nếu như mười lăm phút sau cô vẫn chưa ra, tôi sẽ vào đó cứu cô.” Mộc Vũ nhỏ giọng nói, Thư Diệp cũng ngầm đồng ý với hắn, vì trong lòng cô cũng không có quá nhiều tự tin.
Dựa theo bản đồ của Bang chủ đưa, Thư Diệp nhớ lại vị trí căn phòng của tên nghị viên, nó nằm góc khuất trong khu nhà. Cầm dụng cụ chuyên dùng mở khoá, cô nhẹ nhàng cạy mở cửa. Mộc Vũ thấy Thư Diệp đã vào đến phòng tên nghị viên cũng nhanh chóng rời đi, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng để còn tiếp ứng cho cô.
Thư Diệp rón rén đi vào phòng, trong phòng tối đen như mực, cô tận dụng hết khả năng mau chóng làm quen với bóng tối cũng như gắng sức xác định vị trí của tên nghị viên. Nháy mắt cô đã tìm được hắn đang nằm ngủ trên giường, cô lặng yên không một tiếng động bước gần tới giường xem xét. Hắn đang nằm ngủ một mình, bên cạnh cũng chẳng có vợ con ngủ chung, đối với Thư Diệp mà nói chuyện này tốt không gì bằng, cô không muốn bởi vì mình bị phát hiện mà lạm sát kẽ vô tội, giết chết vợ của hắn.
Thư Diệp dịch chuyển, từ từ lấy ra súng ngắn mang theo bên người, lần này cô sử dụng súng ngắn giảm thanh, dù cho có bắn trúng thì đối phương cũng sẽ không hay không biết, sẽ không bị ai khác phát hiện. Tuy nhiên, loại súng ngắn này bọn họ ít khi sử dụng để ám sát, bang chủ đặc biệt mời một chuyên gia đạn dược nghiên cứu phát minh ra, chi phi sáng chế khiến người nghe mà rùng mình, cho nên nếu không phải kế sách cuối cùng, bọn họ cũng sẽ không dùng súng ngắn để thay thế.
Như khi tiến hành ám sát trong khách sạn vậy, thiết bị cách âm ở đây vô cùng tốt, tuyệt đối không cần thiết phải dùng loại súng ngắn giảm thanh này, chỉ vì Bang chủ sợ cô sẽ gặp chuyện mà thôi.
Đang định nhắm ngay tim tên nghị viên bấm cò bắn, đột nhiên hắn bật người ngồi dậy, cầm kiếm dài đâm thẳng vào ngực Thư Diệp. May mắn phản ứng cô nhanh nhẹn, kịp thời phát hiện nên mới có thể né tránh, thế nhưng kiếm dài cũng đâm vào cánh tay phải của cô, máu tươi lập tức chạy ròng xuống.
Muốn giết hắn à ? Không dễ vậy đâu, hắn chẳng những từng học qua võ phòng thủ, còn là người si mê sùng bái võ thuật Trung Quốc, lúc còn trẻ, hắn từng học võ ở Trung Quốc suốt 4 năm.
“Nói! Ai phái cô tới?” Tên nghị viên dùng tiếng Việt lớn tiếng gào hỏi, thật ra hắn căn bản cũng không biết người tới ám sát hắn chính là người Châu Á, xét thấy thân hình đối phương nhỏ nhắn cũng phần nào đoán được là phụ nữ. Xem ra bọn họ thật sự đã xem thường bản lĩnh của hắn rồi!
Thư Diệp cũng nghe không hiểu hắn đang nói gì, mục tiêu duy nhất của cô chính là làm sao giết chết hắn. Cô quét ngang chân định đá thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất, ai ngờ hắn lại nhanh tay lẹ mắt tránh thoát, đồng thời vung kiếm đâm về phía ngực cô. Thư Diệp tay không ra trận hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn, hơn nữa vóc dáng hắn lại vạm vỡ, lực đâm kiếm cũng mạnh đến không ngờ!
Cánh tay đau đớn khiến cô khó dùng lực mà đánh trúng tên nghị viên này! Cô hít một hơi thật sâu, sử dụng hết sức lực toàn thân nắm chặt cây súng, nhắm ngay ngực hắn mà nổ súng. Thanh kiếm của tên nghị viên cũng nhắm thẳng vào bụng Thư Diệp mà đâm. Hai người cùng lúc dừng lại, đứng bất động. Thư Diệp loạng choạng ôm bụng đau nhức của mình, gắng sức rút kiếm ra, ngực tên nghị viên cũng bị Thư Diệp bắn trúng, thở hổn hển.
Máu từ ngực hắn chảy xuống ròng ròng không thua gì bụng Thư Diệp, hắn cố gắng lê lết tấm thân đầy máu đến bên mép giường hòng nhấn nút chi viện. Chỉ cần hắn nhấn cái nút này thì bảo vệ và vệ sĩ trong khu nhà toàn bộ đang chờ mệnh lệnh sẽ lập tức tới đây, mà tên sát thủ cũng đang bị thương khó lòng mà trốn thoát được. Thư Diệp cũng không chú ý đến động tác của hắn, chống mạnh người muốn đứng dậy chạy nhanh khỏi nơi này.
Lúc này Mộc Vũ cũng đã tiến vào, sau khi nhanh chóng thích ứng với bóng tối trong phòng, hắn kinh hoàng phát hiện Thư Diệp đã bị thương, tuy thế Mộc Vũ vẫn bình tĩnh không phát ra tiếng, nếu không chắc chắn sẽ bại lộ thân phận!
“Các ngươi trốn không thoát đâu!” Tên nghị viên dùng tiếng Việt nói, dẫu Mộc Vũ cũng nghe không hiểu hắn ta nói gì, nhưng hắn biết rõ tình huống hiện này không ổn, cầm lấy súng trong tay Thư Diệp nổ súng bắn vào ngực tên nghị viên, sau đó ôm chặt cô đào tẩu.
Hô hấp của tên nghị viên yếu dần đi, cuối cùng cũng tắt thở, chỉ là hắn đã sớm hơn Mộc Vũ một bước nhấn chuông báo động, trong nháy mắt toàn bộ bảo vệ và vệ sĩ trong khu nhà đã tập trung tại phòng ngủ của hắn ta, nhưng tiếc rằng sếp của bọn họ đã tắt thở rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...