Minh Tinh Hào Môn Ái

Chương 106: Chờ mong ôm cháu trai
Qúy Vân Húc kéo Đào Tĩnh Dao ra khỏi bệnh viên, hung hăng đẩy ngã Đào Tĩnh Dao trên đất, “Tôi khuyên cô tốt nhất nên phá cái thai này đi, nếu không thì đừng trách tôi tự ra tay.”
Đào Tĩnh Dao ôm lấy bụng mình đau lòng nhìn người đàn ông trước mặt, hắn có thể nhẫn tâm vậy sao? Vậy thì cô cần gì phải giữ đứa con này nữa! Đứa con này vốn không nên sinh ra, Thư Diệp nói rất đúng, sao cô lại không noi theo mà dứt khoát bỏ đi đứa con này.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Đây là do cô tự chuốc lấy, nếu như lúc trước cô không phản bội tôi, con của chúng ta giờ cũng đã lớn rồi, chính cô không biết quý trọng thì đứng oán trách người khác!” Qúy Vân Húc trách cứ Đào Tĩnh Dao, trước đây hắn đối xử lạnh lùng với Đào Tĩnh Dao, căn bản vì cô ta phản bội mình.
Nhưng giờ ngược lại hắn phải cảm ơn Đào Tĩnh Dao, nếu không có cô, chắc chắn hắn không thể gặp được Thư Diệp, cho dù hiện tại Thư Diệp không thể tha thứ cho hắn, nhưng hắn tin tưởng một ngày nào đó Thư Diệp cũng sẽ hồi tâm chuyển ý trở lại bên cạnh hắn.
Đào Tĩnh Dao vịn cây cột bên cạnh mình đứng lên, từng bước đến gần Qúy Vân Húc, “Cho dù em đã sai thì sáu năm nay em cũng đã chuộc lỗi đủ rồi. Từ nay về sau chúng ta không ai thiếu nợ ai, em sẽ bỏ đứa con này, em cũng không muốn mang đứa con của anh!” Hắn hoàn toàn vô tình, cô đã lãng phí thời gian sáu năm thanh xuân, nghĩ là hắn sẽ cảm động sẽ tha thứ cho mình, nhưng hắn là người lạnh lùng vô tình, làm sao biết cái gì gọi là tha thứ, cô nhất định sẽ trả thù hắn!
“Tốt nhất là vậy! Nếu không thì cô chết lúc nào cũng không biết!” Qúy Vân Húc máu lạnh nhìn Đào Tĩnh Dao.
Đào Tĩnh Dao càng thêm chắc chắn quyết định này của mình là chính xác, hắn không thể cả đời đều ngạo mạn như vậy, cho dù hiện tại anh lẫm liệt nhưng cuối cùng một ngày nào đó cô nhất định bắt hắn thảm hại ê chề.
Từ bệnh viện trở về, Quý Vân Húc mệt mỏi đi vào nhà, hắn kinh ngạc khi thấy ba mẹ của Âu Dương Thái Thái – Âu Dương Thiết Minh và Lý Liễu Hoa cùng Viên Phàm và Quý Lập Bác, còn có Âu Dương Thái Thái, 5 người nói chuyện vui vẻ ở phòng khách.
Mà Quý Vân Húc cũng không có dừng bước, hắn vẫn ngạo mạn cùng vô lễ như trước, một mạch đi về phòng mình, căn bản không để ý đám người đang ngồi ở phòng khách. Hắn luôn làm theo ý mình, dù ai có nói gì thì hắn cũng không nghe theo!
“Con đứng lại cho ba! Gặp người lớn sao không chịu chào hỏi gì vậy?” Đứa con này của ông càng ngày càng ngạo mạn vô lễ mà, quả thật làm mất mặt ông, Quý Lập Bác tức giận đến thở hơi lên.
Thấy tình hình không ổn, Âu Dương Thái Thái thông minh đi đến gần Quý Vân Húc, thân mật nắm lấy tay hắn, “Ba, Vân Húc chỉ là mải mê suy nghĩ nên mới không thấy chúng ta thôi.” Âu Dương Thái Thái đúng là mở to hai mắt mà nói dối, nhiều người ngồi đây vậy làm gì mà hắn không thấy chứ.
Quý Vân Húc cũng không hất tay Âu Dương Thái Thái ra, chỉ khinh thường nhìn cô, nhìn một đám người vì lợi ích riêng của mình mà giả bộ thân thiết, hoàn thuận, càng nhìn càng thấy kinh tởm!
“Vân Húc, nếu con đối xử không tốt với Thái Thái, ba nhất định sẽ không tha cho con!” Lúc này Âu Dương Thiết Minh cũng đứng dậy đi đến trước mặt Quý Vân Húc, nếu như không phải con gái ông kiên trì muốn gả cho Quý Vân Húc, ông tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này. Ánh mắt Âu Dương Thiết Minh hằm hằm uy hiếp Quý Vân Húc mà Quý Vân Húc cũng cực kỳ khiêu khích xem thường lời nói của Âu Dương Thiết Minh.
“Ông thông gia, ông cứ yên tâm, Vân Húc của chúng tôi nhất định đối xử tốt với Thái Thái mà.” Cảm nhận được mùi thuốc súng lan tỏa khắp phòng, Viên Phàm lập tức đi đến giảng hòa.
Lý Liễu Hoa cũng giữ chặt Âu Dương Thiết Minh đang tức giận, kéo ông ngồi trở lại ghế, bầu không khí lúc này mới dịu xuống.
“Vân Húc, Thái Thái, hai con cũng nên cố gắng sinh cho chúng ta đứa cháu trai để ẵm bồng đi! Đừng để mấy lão già đây chờ lâu quá!” Lý Liễu Hoa cười cười nhìn hai người nhưng trong lòng thừa hiểu mấy người trẻ tuổi chẳng thích sinh con đẻ cái sớm như vậy.
“Mẹ, tụi con sẽ cố gắng!” Âu Dương Thái Thái xấu hổ cười cười. Cố gắng? Cô làm sao mà cô gắng? Liếc nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng của Quý Vân Húc, sau đó nói, “Ba, mẹ, các người cứ nói chuyện đi, tụi con về phòng trước.” Âu Dương Thái Thái kéo Quý Vân Húc về phòng, giả bộ choàng tay thân mật trước mặt người lớn.
Lúc về đến phòng, Quý Vân Húc hung hăng hất tay Âu Dương Thái Thái ra khỏi người mình, “Đừng có giả bộ y như chúng ta ân ái lắm!” Hắn tức giận đến nỗi muốn bóp chết Âu Dương Thái Thái.
Hiện giờ Quý Vân Húc thật sự hối hận sao mình lại vì lời nói của Thư Diệp mà trong cơn tức giận nông nỗi kết hôn cùng Âu Dương Thái Thái, hắn lúc đó hẳn là trúng tà rồi! Nhưng lúc đó tài chính của Cẩm Mỹ cũng có vấn đề, phải dựa vào quan hệ thông gia để cổ phiếu tăng lại. Hiện tại Cẩm Mỹ cũng đã không còn khó khăn gì nữa, coi như hắn và Âu Dương Thái Thái cũng không còn dính dáng gì tới nhau. Không phải hắn hèn hạ lợi dụng Âu Dương Thái Thái rồi sau đó một đạp hất cẳng cô đi, mà vì hai người đều sinh ra trong gia đình giàu có, nhưng là người của hai thế giới khác nhau, dù thế nào cũng không hòa hợp được, hắn cũng không thể nào miễn cưỡng sống chung với cô được!
“Chúng ta ly hôn đi!” Hắn không muốn tiếp tục một cuộc hôn nhân vô nghĩa nữa, càng miễn cưỡng thì càng tổn thương đối phương sâu hơn mà thôi. Hai người không ai yêu ai cả, không cần phải lãng phí thời gian cho nhau.
“ Anh muốn ly hôn là chuyện của anh, em không quan tâm, tóm lại em sẽ không ly hôn. ” Âu Dương gia sẽ không thể để người khác xem thường được, mà Âu Dương Thái Thái cô cũng không dễ dàng buông tay như vậy, mấy tháng nay cô đều giữ thể diện cho hắn, chẳng lẽ hắn muốn ly hôn cô để sống chung với Thư Diệp sao ?
“ Anh muốn sống chung với Thư Diệp sao ? ” Âu Dương Thái Thái nhìn thẳng Quý Vân Húc, muốn tìm ra đáp án trên mật hắn, nếu như hắn thật sự muốn sống chung với Thư Diệp thì đừng trách cô tại sao không coi Thư Diệp là bạn nữa. Trong tình yêu không có ai đúng ai sai, không có ai trước ai sau, chỉ có ai thắng ai thua mà thôi. Hiện tại Quý Vân Húc không có tình cảm với cô, chắc gì sau này lại không có chứ! Âu Dương Thái Thái này không biết thua là thế nào, cái cô muốn có nhất định phải có bằng được!

“Chuyện này không liên quan cô, nếu không ly hôn thì người chịu khổ chính là cô! Cô suy nghĩ cho kỹ đi!” Quý Vân Húc bước ra khỏi phòng, đóng cửa một cái rầm.
Vào đầu mùa đông, trời luôn tối sớm hơn mọi khi, mọi người đều gấp gáp trở về nhà.
Thư Diệp hoàn thành một ngày làm việc của mình, cô liền trở về công ty, tại cửa chính của công ty cô thấy Thư Triết đang đứng đó chờ mình, cô còn chưa kịp hoàn hồn thì Thư Triết đã chạy đến ôm cô vào lòng, “ Triết rất nhớ Diệp ! ” Chỉ một câu nói đơn giản thôi mà đã nói hết bao nhiêu nhớ thương của hắn đối với Thư Diệp, lực tay càng ngày càng ôm chặt cô, như muốn cơ thể cô hòa nhập vào chính cơ thể của hắn.
Thư Diệp bị ôm đến thở không nổi, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Thư Triết, trên người hắn toàn là mùi rượu, cô khẽ nhíu mày hỏi, “ Em uống rượu sao ? ”
“ Diệp còn quan tâm Triết sao ? ” Trên mặt Thư Triết đầy vẻ bi thương, hắn thật sự muốn hỏi tại sao cô có thể tha thứ cho Quý Vân Húc, nhưng tại sao lại không chịu nhìn nhận hắn chứ ?
Mộc Vũ đi theo sau lưng Thư Diệp từ nãy giờ đã chứng kiến hết mọi việc, hắn lập tức tiến lên đẩy Thư Triết ra, hắn quả thật không thể nào rời mắt khỏi cô, chỉ mới không để ý cô một tí thì cô đã bị người khác quấy rối rồi.
Bởi vì Mộc Vũ đẩy quá mạnh, hơn nữa Thư Triết lại uống quá nhiều rượu, vì thế hắn lập tức ngã lăn xuống đất.
“ Tiểu Triết ! ” Thư Diệp lo lắng muốn đỡ Thư Triết dậy, cô nhìn xem hắn có bị thương không, hắn đau khổ thế nào làm sao cô không biết chứ, cô nào cũng có hơn gì hắn. Thư Triết thừa dịp cô đến gần liền ôm ghì lấy cô, nghe được cô gọi tên hắn, trong lòng hắn vui mừng như bay lên tận chín tầng mây.
Thư Diệp thấy Thư Triết như vậy, trong thoáng chốc cô cũng không biết phải làm sao, “ Tiểu Triết ! Em uống say rồi, chị đưa em về nhà ! ”
“ Triết không về nhà, Triết chỉ muốn Diệp thôi ! ” Thư Triết say khướt ôm Thư Diệp không buông.
Thư Diệp biết rõ Thư Triết đang say ăn nói lung tung, vì vậy cô cũng kiên nhẫn vỗ vỗ đầu hắn, cũng như để hắn an tâm hơn.
Trong biệt thự Thư gia
Lâm Tư Ánh đeo kính lão ngồi trên sofa đọc báo, vô tình đọc được tin tức của Thư Diệp.
“ Sức hút của đại minh tinh Hàn Quốc : Kim Nghệ Hi hợp tác với tập đoàn Thiên Di Đài Loan quay bộ phim truyền hình “ Mị hoặc thiên hạ ”, hôm nay là ngày bấm máy đầu tiên, hàng trăm phóng viên và fan hâm mộ đến trường quay khiến buổi bấm máy hết sức náo nhiệt. Điều đó cũng chứng minh được sức hút của Kim Nghệ Hi tại Đài Loan này. Bộ phim truyền hình này được đầu tư rất lớn, chúng ta hãy cùng chờ xem biểu hiện của cô. ”
Sao Kim Nghệ Hi này lại giống Thư Diệp quá ? Giống nhau y đúc, không thể nào, chắc chắn là cùng một người ! Lâm Tư Ánh sau khi đọc cái tin này bà ngồi ngây người ở sofa nhìn chằm chằm tấm hình của Kim Nghệ Hi.
“ Nguyên Hạo, ông mau tới đây xem đi, người này có phải là Thư Diệp không ? Lâm Tư Ánh vừa nói vừa chạy đến bên Thư Nguyên Hạo, đưa cho ông cuốn tạp chí, xem đây có thật sự là Thư Diệp không.
Thư Nguyên Hạo lập tức cầm lấy tờ tạp chí, tấm hình của Thư Diệp chiếm nguyên một trang báo, ông không dám tin vào mắt mình, hai tay run run, nước mắt đột nhiên trào mi.
“ Đúng là Thư Diệp rồi, đúng vậy, chính là Thư Diệp, Thư Diệp không có chết ! Thật tốt quá ! ” Ông vui mừng la lên, đem tờ tạp chí ôm vào trong ngực.
Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, Lâm Tư Ánh đi ra mở cửa thì thấy một người phụ nữ trung niên đang đứng ở cửa, quần áo trên người bà ta cũng đã nói lên bà a là người giàu có, “ Bà là ai ? ” Lâm Tư Ánh cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt, chẳng lẽ bà ta là nhân tình bên ngoài của Thư Nguyên Hạo ? Nghĩ như thế nên giọng điệu của Lâm Tư Ánh cũng chẳng nể nang gì, cực kỳ khó chịu.
“ Tôi là ai các người không cần phải biết, bà chỉ cần biết con trai yêu quý của bà làm chuyện đồi bại gì ở ngoài kìa ! ” Chung Hiểu Dung cũng cao ngạo đẩy Lâm Tư Ánh sang một bên, bước thẳng vào phòng khách Thư gia, đảo mắt nhìn chung quanh nhà, bỗng nhiên nhíu chặt mày tỏ vẻ khinh thường, “ Đúng là đồ nhà nghèo ! ”
“ Bà nói ai nhà nghèo ? Nói lại cho tôi xem ! ” Lâm Tư Ánh đi đến trước mặt Chung Hiểu Dung, khí thế cũng không thua gì bà ta, tự nhiên không đâu có con chó điên ở nhà bà làm loạn !
“ Tôi nói các người nghèo kiết xác, tôi nói sai sao ? Quá rõ ràng rồi còn gì nữa ! ” Giọng Chung Hiểu Dung quát to nghe đến chói tai, hai tay khoanh trước ngực càng làm bà giống người đàn bà chanh chua. “ Thư Triết đâu ? Kêu nó ra đây ! Hôm nay nếu nó không chịu ra đây, tôi sẽ quậy cho các người xem ! ”
“ Bà điên thì đi chỗ khác mà điên đi ! Đừng có ở chỗ này mà sủa bậy bạ ! Đi ra ngoài cho tôi ! ” Lâm Tư Ánh cũng thuộc loại người chanh chua chẳng kém gì Chung Hiểu Dung cả.

Chung Hiểu Dung thấy Lâm Tư Ánh dám mắng mình, lập tức tiến lên tát cho Lâm Tư Ánh một bạt tai, “ Mẹ nào con nấy ! Hôm nay Thư Triết còn không ra đây nói rõ mọi chuyện thì tôi nhất định sẽ không đi ! ” Con gái của Chung Hiểu Dung làm sao lại để người khác khi dễ được !
Thư Nguyên Hạo nhìn người phụ nữ này rất quen mặt nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu, “ Xin hỏi vị phu nhân này, Thư Triết nhà tôi đã làm gì sai ? ” Thư Nguyên Hạo điềm tĩnh hỏi, đây là tác phong xưa nay của ông, dù sao cũng từng là tổng giám đốc của một công ty, ông nói chuyện hay làm việc cũng không sỗ sàng như Lâm Tư Ánh.
“ Con trai các người ăn nằm với con gái tôi xong thì phủi tay bỏ đi không chịu trách nhiệm, hôm nay tôi đến đương nhiên không phải muốn nó chịu trách nhiệm gì, loại nghèo kiết xác như các người thì làm sao xứng với Quý Phỉ nhà chúng tôi , tôi chỉ muốn tới cho nó một bài học thôi ! ” Chung Hiểu Dung không hề sợ sệt nói ra ý định đến đây lần này của mình.
Quý Phỉ ! Họ Quý ! Chẳng lẽ đây là Chung Hiểu Dung, chị dâu của Quý Vân Húc ? Ông từng nghe nói đến chuyện nhà của Quý Vân Húc, khó trách ông cứ cảm thấy người phụ nữ này rất quen mặt. Nghe bà ta nói Thư Triết quan hệ với con gái bà ấy, ông cảm thấy khó hiểu, không phải Thư Triết rất ghét người nhà họ Quý sao ? Sao lại đi quen với họ ? Chẳng lẽ vì trả thù ? Sắc mặt Thư Nguyên Hạo thoáng chốc trở nên tái mét.
“ Bà dám đánh tôi ? ” Lâm Tư Ánh phát cuồng xông đến Chung Hiểu Dung, một tay nắm lấy tóc Chung Hiểu Dung, tay kia thì bóp mặt, tnd chưa bao giờ dám đánh bà, mà người đàn bàn điên nãy lại tát bà, không cho bà ta một một bài học, bà không phải họ Lâm.
Chung Hiểu Dung cũng không yếu thế, hait ay cào cấu lấy người Lâm Tư Ánh, “ Con mụ điên này, tôi cho bà biết tay ! ” Chung Hiểu Dung vừa nói vừa đẩy ngã Lâm Tư Ánh xuống đất, mà Lâm Tư Ánh thì nắm chặt quần áo Chung Hiểu Dung không buông nên hai người lúc này đều ngã xuống đất cả, ôm nhau đánh túi bụi.
“ Mau dừng tay ! ” Lời nói của Thư Nguyên Hạo hoàn toàn không có kí lô gì cả, hai người vẫn điên cuồng đánh nhau, họ hoàn toàn không nghe lọt tai những gì Thư Nguyên Hạo nói. Thư Nguyên Hạo đành phải tiến lên tách hai người ra, lúc này hai người hoàn toàn  không khống chế được bản thân, vì vậy Thư Nguyên Hạo không tài nào can ngăn được. Quả thật người xưa có câu tục ngữ rất đúng, thà đắc tội tiểu nhân chứ đừng đắc tội phụ nữ, câu tục ngữ này áp dụng trên người bọn họ là đúng nhất.
“ Dừng tay cho tôi ! ” Tiếng rống thét của Thư Nguyên Hạo rốt cuộc cũng làm cho hai người đang lăn lộn trên đất dừng lại, thật ra cũng không phải là bởi vì tiếng hô của Thư Nguyên Hạo, mà vì cả hai người đã đánh nhau đến kiệt sức.
Đẩy Lâm Tư Ánh sang một bên, Chung Hiểu Dung chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn Lâm Tư Ánh đang nằm trên đất, “ Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu ! Cứ chờ mà xem ! ” Trên đời này không có chuyện tổn hại người khác xong mà còn có thể giương oai điệu võ.
Chung Hiểu Dung tức giận đi ra khỏi Thư gia, lúc ra khỏi cũng không quên đá vô cửa một cái cho bõ tức, trong miệng chửi rủa gì đó nhưng vì ở xa nên Lâm Tư Ánh và Thư Nguyên Hạo không nghe rõ.
Thư Nguyên Hạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hai đứa con trai suốt ngày đều như vậy, chỉ biết ở ngoài gây chuyện để cho người khác phiền lòng !
          *******************************************************************************
Vì Thư Diệp nằng nặc đòi phải đưa Thư Triết về nhà,  Mộc Vũ đành phải làm tài xế đưa Thư Triết và Thư Diệp về Thư gia. Thư Diệp để Thư Triết tựa đầu vào bờ vai nho nhỏ của mình mà ngủ, cô nhớ lại lúc trước hắn luôn quan tâm chăm sóc cô, lúc ấy cô cứ như là em gái còn Thư Triết lại chính là anh trai vậy.
Nhìn Thư Triết say khướt đang ngủ ngon lành, Thư Diệp khẽ mỉm cười, thật không ngờ em trai cô đã lớn rồi, đã trở thành một người đàn ông chân chính, lại rất đẹp trai nữa, nhưng dù cho Thư Triết có trở nên như thế nào thì trong lòng Thư Diệp, Thư Triết mãi mãi là một đứa em trai yêu quí.
“ Đến rồi, cô thật sự muốn vào gặp bọn họ sao ? ”  Mộc Vũ ảm đạm hỏi Thư Diệp, hắn không thích nhìn cô mỉm cười với người đàn ông khác, dù rằng ánh mắt cô nhìn Thư Triết khác sới qvh, nhưng trên thực tế hai người họ cũng không phải là chị em ruột.
Thư Diệp gật đầu, “ Về nước lâu rồi, tôi cũng nên đến thăm họ, cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng đã nuôi nấng tôi suốt 16 năm. ” Hai người họ có lẽ không thích cô, thậm chí đến tận bây giờ không cách nào tiếp nhận cô, nhưng đó là chuyện của bọn họ, điều cô nên làm chính là tận hiếu ! Nói thì nói như thế, thật sự trong lòng cô rất sợ mẹ vẫn như trước kia không thích cô.
Thư Diệp cầm mấy món quà lúc nãy ghé cửa hàng mua cùng  Mộc Vũ đi đến đến gõ cửa, nhưng cô phát hiện cửa nhà đã mở sẵn !  Mộc Vũ ôm Thư Triết đang ngủ say đứng bên cạnh Thư Diệp.
“ Có ai không ? ” Thư Diệp đẩy cửa, ba người bọn họ đi vào trong phòng khách. Lúc này Lâm Tư Ánh đang ngồi ở bàn ăn, nhìn Thư Diệp ưu nhã cao quý, dù không trang điểm nhưng vẻ đẹp của cô vẫn làm người ta mất hồn, sáu năm không gặp, cô giờ đây đã trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, dù đã gần ngũ tuần, Lâm Tư Ánh cũng không khỏi trầm trộ ái mộ.
Thư Nguyên Hạo kinh ngạc nhìn Thư Diệp, trong lòng ông mâu thuẫn, ông không biết phải nói gì với Thư Diệp, nếu như không phải tại ông thì Thư Diệp đã không chịu nhiều khổ cực rồi. Sớm biết sẽ có một ngày như hôm nay, ông thà lúc đó không nhận nuôi cô ở cô nhi viện.
Thư Diệp đi đến trước mặt Thư Nguyên Hạo và Lâm Tư Ánh, Thư Nguyên Hạo so với trước kia đã già đi rất nhiều, trên trán nếp nhăn hiện ra rõ ràng, mái tóc đen giờ đã bạc đi không ít, nhưng nhìn ông vẫn sống khỏe mạnh, lòng cô lại cảm thấy rất vui.
Cô nhìn thấy trên mặt Lâm Tư Ánh hằn rõ 5 dấu tay, khóe miệng lại chảy ra ít máu giống như mới vừa bị ai đánh vậy, chẳng lẽ là Thư Nguyên Hạo đánh ư ? Thư Diệp nghi ngờ tự hỏi, nhưng cô dám chắc ba cô không phải là một người chồng vũ phu !
“ Ba, mẹ, hai người có khỏe không ? ” Cô không biết hai người họ có cho phép cô gọi như vậy không, nhưng ngoại trừ gọi họ là ba mẹ, cô vắt óc suy nghĩ cũng không biết phải xưng hô như thế nào.

“ Tiểu Diệp ! ” Thư Nguyên Hạo hai tay run run từ từ đi đến bên cạnh Thư Diệp, “ Xin lỗi, ba sai rồi, xin con tha thứ cho ba ! ” Thư Nguyên Hạo ăn năn cầm chặt hai tay Thư Diệp.
Thư Diệp nhìn Thư Nguyên Hạo tuổi già mà còn khóc thương xin cô tha lỗi cho ông mà đau lòng không thôi, nước mắt trong khoảnh khắc cũng tuôn ra, “ Ba, đừng như vậy, chuyện đã qua rồi hãy để cho nó qua đi ! Nếu ba muốn, con vẫn muốn làm con gái của ba. ” Thư Diệp ôm chầm lấy Thư Nguyên Hạo, cho dù họ không cùng chung huyết thống, nhưng họ đã nuôi cô khôn lớn, cô cũng phải báo đáp họ.
Lâm Tư Ánh đứng bên này hai cha con tình thâm, bà không biết phải nói gì, một Thư Diệp thành công danh toại vạn người ngưỡng mộ lại còn nhớ đến bọn họ, cho dù lúc trước bọn họ đối xử với Thư Diệp thế nào, cô cũng không hề so đo, người như chỉ sợ trên đời này đã không còn mấy ai.
Thư Diệp buông Thư Nguyên Hạo ra, đi đến trước mặt Lâm Tư Ánh, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, cô mỉm cười hạnh phúc.
 Mộc Vũ cùng Thư Diệp hai người lẳng lặng đi trên đường, đêm nay ánh trăng vừa tròn vừa sáng, làm tâm trạng người ta cũng vui theo. Từ lúc ở Thư gia đi ra, Thư Diệp đều tươi cười rất vui,  Mộc Vũ thấy Thư Diệp vui như vậy hắn cũng vui lây.
“ Đêm nay trông cô rất vui. ”  Mộc Vũ hỏi mà mỉm cứ cười tủm tỉm.
Thư Diệp gật đầu, cô đã lâu không vui như vậy, gặp được Thư Nguyên Hạo và Lâm Tư Ánh trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, đôi khi con người ta rất dễ thỏa mãn, chỉ còn có một sự tiếp nhận nhỏ nhoi thôi cũng đã làm cho cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Có lẽ bây giờ Lâm Tư Ánh cũng chưa hoàn toàn tiếp nhận được cô, nhưng bà cũng chẳng hề bài xích cô.
“ Tôi hy vọng ngày nào cô cũng vui vẻ như thế ! ”  Mộc Vũ dừng bước, ánh mắt trìu mến nhìn Thư Diệp, Thư Diệp cũng ngẩng đầu nhìn  Mộc Vũ, hai người đứng đó nhìn nhau thật lâu.
“ Chúng ta trở về dẫn Tiểu Mặc đi chơi đi ! ” Thư Diệp đột nhiên nghĩ đến điều này, cô không nên bỏ lỡ một đêm trăng tròn và yên tĩnh thế này. Từ đó đến giờ cô chưa bao giờ đi chơi cùng Tiểu Mặc, với lại giờ cũng rất khuya, đám phóng viên cũng không thể nào biết được !
          *******************************************************************************
“ Mummy ! Tiểu Mặc hôm nay rất vui ! ” Tiểu Mặc một bên tay nắm lấy tay Thư Diệp, một bên thì nắm tay Mộc Vũ, ngẩng đầu vui sướng nói, nó thật hy vọng ngày nào Mummy cũng đi chơi với nó như vậy.
Thư Diệp áy náy nhìn Tiểu Mặc, con của cô rất nghe lời và hiểu chuyện, chỉ đơn giản dẫn nó ra ngoài tản bộ mà nó đã vui như thế rồi, “ Mai mốt Mummy mỗi ngày đều dẫn Tiểu Mặc ra ngoài chơi. ”
“ Mai mốt ba và Mummy sẽ dẫn Tiểu Mặc đi chơi mỗi ngày luôn. ” Lúc nói lời này, ánh mắt Mộc Vũ lại nhìn về phía Thư Diệp, sâu trong lòng hắn kỳ vọng một ngày nào đó cô sẽ thuộc về hắn, cả nhà ba người cùng nhau sống hạnh phúc.
“ Thật tốt quá ! Thương nhất là ba ! ” Tiểu Mặc vừa nói vừa duỗi tay ra để Mộc Vũ ôm. Mộc Vũ ôm Tiểu Mặc tựa trên vai hắn, “ Tiểu Mặc, chúng ta cùng thi với Mummy xem ai là người chạy đến sân kia trước nhất. ” Hiện tại bốn bề vắng lặng, hơn nữa Thư Diệp cũng đeo kính râm, ăn bận cũng đơn giản, tránh bị người ta phát hiện.
“ Được, Mummy, chúng ta bắt đầu thi đi ! ” Tiểu Mặc cao hứng vỗ tay.
Thư Diệp nhịn cười, làm bộ tức giận nói, “ Hai người chọc Mummy, Mummy mang giày cao gót thì làm sao chạy lại chứ ? ”
“ Tiểu Mặc và ba không có chọc Mummy, mẹ xem ba còn cõng Tiểu Mặc trên lưng nữa, vậy là chúng ta huề nhau rồi ! ” Tiểu Mặc lém lỉnh trả lời càng làm cho Thư Diệp dở khóc dở cười.
“ Mummy, bắt đầu thôi ! Mẹ mà còn lề mề là sẽ thua đó !”
“ Đúng vậy. Chạy thôi !” Mộc Vũ cõng Tiểu Mặc trên lưng một mực xông thẳng về phía trước, đứa nhóc này càng lớn quả thật càng nặng.
Thư Diệp cũng không cam chịu yếu thế, dốc sức chạy ở phía sau, không để ý mình đang giày cao gót mà ra sức chạy về phía trước. Cô đã lâu chưa từng chơi đùa thế này, lúc này cô đều bỏ những chuyện không vui sang một bên, một cuộc sống yên bình thế này cô đã mong ước từ rất lâu.
“ Chúng ta thắng rồi ! Mummy thua rồi ! ” Tiểu Mặc mừng rỡ tung hô trên lưng Mộc Vũ, buổi tối nay nó chính là người vui nhất.
Thư Diệp thở hổn hển ở trong sân, cô vừa cười vừa liếc nhìn Tiểu Mặc. Nụ cười của cô quả thật rất đẹp, khiến Mộc Vũ thậm chí trong nhất thời thất thần.
“ Mummy thua thì phải chịu phạt. Phạt Mummy hôn ba và con! ” Trong lòng Tiểu Mặc rất mong nhìn thấy Mummy hôn Mộc Vũ.
Đức nhóc này, cô còn không biết nó nghĩ gì sao, “ Không đổi hình phạt khác được à ? ”
“ Không được, nhất định phải hình phạt này, hôn đi hôn đi. ” Tiểu Mặc hô hào, hôm nay nó nhất định phải thấy Mummy hôn ba, “ Mummy không được chơi ăn gian nha, mai mốt làm sao dạy dỗ Tiểu Mặc được. ”
“ Đúng vậy, không thể thất hứa được, nhất định phải làm gương cho con nhỏ. ” Mộc Vũ cũng vui vẻ chờ mong nhìn Thư Diệp.
Tiểu Mặc lèo lái nói, “ Hay là ba hôn Mummy đi, cũng giống nhau vậy thôi. ” Xem ra hôm nay nó không chứng kiến cảnh hai người hôn nhau, nó nhất quyết sẽ không từ bỏ ý định !

“ Được rồi, Mummy hôn đây. ” Thư Diệp hướng bọn họ đi đến, bế Tiểu Mặc trên vai Mộc Vũ xuống, hôn lên trán Tiểu Mặc một cái.
“ Đến lượt ba. ” Tiểu Mặc nhắc nhở Thư Diệp.
Thư Diệp đến gần Mộc Vũ, trong lòng thoáng xấu hổ, tay nắm chặt lại, gượng gạo hôn phớt qua má Mộc Vũ, khuôn mặt Mộc Vũ đỏ rần cả lên.
“ Cái này không tính ! Muốn hôn môi kìa ! ” Tiểu Mặc ngẩng đầu cười nhìn Thư Diệp.
Tối hôm qua ba người rất khuya mới trở lại Hạc Bang, sáng sớm hôm nay hai người đều rất vui vẻ cùng đến tập đoàn Thiên Di.
Thế nhưng vừa mới đi đến cửa cao ốc thì đã thấy phóng viên đứng đông nghẹt ở đó, họ vừa thấy Thư Diệp và Mộc Vũ thì liền ùa đến, “ Xin hỏi Kim Nghệ Hi, cô có thể nói chút về mối quan hệ của cô và người quản lý không ? Có người thấy cô và người quản lý tối qua ở cùng nhau, cử chỉ rất thân mật, hơn nữa còn có một đứa bé nữa ! Xin hỏi đứa bé đó có phải là con của cô và người quản lý không ? Trước cô phủ nhận quan hệ của mình và anh ta, đây có thể được xem là lừa gạt không ?  Xin cô trả lời !”
Thư Diệp kinh ngạc nhìn đám phóng viên, cô chịu không nổi sự hùng hổ của đám người này, mỗi người cứ như hung thấn ác sát hận không thể đem một người nói dối như cô ăn tươi nuốt sống !
Mộc Vũ tiến lên ngăn cản đám phóng viên, che chắn ôm Thư Diệp vào ngực, “ Bây giờ chúng tôi không trả lời bất cứ câu hỏi nào cả. Chúng tôi sẽ mở cuộc họp báo làm sáng tỏ việc này. ” Mộc Vũ mặt mày bặm trợn làm đám phóng viên cũng e dè phần nào, hắn ôm chặt Thư Diệp vào lòng, sợ cô bị bọn phóng viên này làm bị thương, hai người nhanh chóng đi vào bên trong cao ốc, bọn phóng viên bị bảo vệ chặn lại ngoài cửa.
Mới bước vào trong thì thư ký của Lăng Khiếu Vũ liền chạy đến nói với Thư Diệp, “ Kim tiểu thư, tổng giám đốc nói cô đến thì lên gặp anh ấy ngay ! ”
Thư Diệp gật đầu, cũng không trì hoãn liền lập tức đi đến văn phòng của Lăng Khiếu Vũ.
          *******************************************************************************
Lăng Khiếu Vũ ngồi ở bàn làm việc ngồi đối diện với cửa kính lớn, hai mắt nhìn tấm hình chụp Thư Diệp đang hôn môi Mộc Vũ, mà trên lưng Mộc Vũ còn cõng Tiểu Mặc, Lăng Khiếu Vũ không tự chủ được vò cuốn tạp chí trong tay, lòng ngực như bị lửa thiêu đốt, thật không ngờ bọn họ là một đôi, nhưng điều ngoài ý muốn của hắn chính là bọn họ còn có con với nhau.
Tiếng đập cửa vang lên, Thư Diệp đẩy cửa đi vào, Mộc Vũ cũng đi theo phía sau lưng cô.
Một hồi lâu mà Lăng Khiếu Vũ vẫn không có xoay người lại, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, lúc này Thư Diệp mới mở miệng nói, “ Thực xin lỗi ! Tôi sẽ giải quyết chuyện này ! Không để công ty phải chịu tổn thất gì. ”
Lăng Khiếu Vũ đứng dậy, rất nhanh đi về phía Thư Diệp, đem tờ tạp chí đến trước mặt cô, “ Tôi cũng muốn xem cô giải quyết thế nào ! ” Sự thật đã bày ra trước mắt rồi, rõ ràng ai nấy giờ đều biết bọn họ là người một nhà với nhau, cô còn cho rằng người khác chịu nghe cô giải thích sao ?
“ Tôi muốn nói chuyện riêng với cô. ” Lăng Khiếu Vũ nhìn Thư Diệp, trong lời nói ám chỉ kêu Mộc Vũ ra ngoài, hắn muốn hỏi rõ mọi việc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô có phải là mẹ của một đứa bé 4 tuổi không, hơn nữa hắn đã từng cho người điều tra cô, ở Hàn Quốc cô chưa từng lập gia đình, nhưng trên tạp chí lại đăng hình 3 người thân mật hoàn thuận như người một nhà vậy.
Mộc Vũ hiểu ý đi ra ngoài, hắn cũng cần suy nghĩ làm sao nói với đám phóng viên. Sau khi Mộc Vũ đi ra ngoài, Lăng Khiếu Vũ tới gần Thư Diệp, nói, “ Nói cho tôi biết, những điều tạp chí viết không phải là sự thật, hai người không sống chung với cô ? ” Hắn bây giờ không phải dùng tư cách ông chủ để hỏi cô, mà dùng tư cách một người ái mộ cô, hắn hy vọng cô sẽ phủ nhận điều này.
“ Anh muốn nghe lời nói thật hay giả ? ” Thư Diệp nghiêm túc nói, ánh mắt Lăng Khiếu Vũ có chút đau thương, vì hắn là ông chủ, hắn nhất định không để cho người dưới trướng hắn tự hủy hoại sự nghiệp của mình, cho nên hắn phải biết được chân tướng sự việc, và hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Lăng Khiếu Vũ cũng không mong toàn bộ số tiền hắc đặt cược lại mất sạch chỉ trong một đêm.
“ Nói thật ! ” Lăng Khiếu Vũ khẳng định đáp, cho dù lời nói thật có làm người khác đau lòng đến cỡ nào nhưng so với lời nói dối vẫn tốt hơn rất nhiều.
“ Đó là con trai của tôi, nhưng tôi và Mộc Vũ chẳng có quan hệ gì, cũng không như đám phóng viên đó nói có quan hệ mập mờ gì cả, chúng tôi hoàn toàn trong sạch. ” Mặt cô không hề biểu lộ cảm xúc gì cả, cô cũng không biết phải làm gì nữa, cứ thuận theo tự nhiên vậy. Nếu quả thật vì chuyện này mà phá hủy sự nghiệp của cô, cô cũng không có gì oán trách cả !
Lăng Khiếu Vũ khiếp sợ nhìn Thư Diệp, cô đúng là có con rồi ! Kinh ngạc qua đi, hắn tỉnh táo lại, nói, “ Chúng ta cùng tìm cách giải quyết ! ” Hắn ngồi lại ghế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Thư Diệp, một người phụ nữ ưu tú xuất sắc như vậy thì người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ? Người đó không biết ra sao mà cô có thể vì hắn ta sinh đứa bé này ra ? Torng đầu Lăng Khiếu Vũ cứ suy nghĩ mãi về mấy điều này, thế nhưng yêu thương của hắn dành cho Thư Diệp cũng không vơi đi.
Vốn đang tức giận, nhưng nhìn thấy khuôn mặt sầu não của cô, hắn không tài nào nổi giận được nữa, “ Cô ra ngoài đi. ” Hiện tại hắn muốn tìm đối sách, hắn không thể để Kim Nghệ Hi bị vùi dập trong làng giải trí được, cô là nữ thần, không thể nào để một quầng sáng xinh đẹp như vậy biến mất.
Thư Diệp ủ rũ đi ra ngoài, Mộc Vũ từ nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa chờ cô, “ Hôm nay cô về nhà nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện. ”
“ Tôi không sao. ” Thư Diệp cố gắng nở nụ cười để Mộc Vũ yên tâm.
Hiện tại trong lòng Mộc Vũ không phải lo cho sự nghiệp của cô mà chính là sợ Quý Vân Húc phát hiện Tiểu Mặc là con của hắn, lúc đó hắn nhất định không buông tay, nhất định sẽ tranh giành Tiểu Mặc với cô. Cô phải làm sao bây giờ ? Nếu như ngày đó xảy ra, cô sẽ phải rời xa Tiểu Mặc phải không ? Cô sẽ không bao giờ giao Tiểu Mặc cho Quý Vân Húc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận