Chương 71: Đằng sau ánh hào quang 1
Sáu năm sau, Hàn Quốc Seoul.
Một buổi biểu diễn thời trang long trọng diễn ra, hàng trăm fan hâm mộ tấp nập đứng chờ bên ngoài, cứ kêu la hét tên Kim Nghệ Hi (Kim Nan Hee trong tiếng Hàn) , các phóng viên đều cầm máy ảnh trong tay mình để có thể chụp được những tấm ảnh đẹp và độc nhất.
Sau vài năm miệt mài học diễn xuất, chỉ ngắn ngủi hai năm Thư Diệp đã trở thành đại minh tinh Hàn Quốc nổi tiếng, dù là cử chỉ hay giọng hát, cô đều được mọi người tán thưởng, hơn thế nữa, cô có một vẻ đẹp lãnh diễm động lòng người càng làm người ta càng thêm ái mộ.
“Cô có khỏe không? Nếu không chịu đựng nổi thì chúng ta không tham gia buổi trình diễn thời trang này.” Người đại diện kiêm cận vệ của Kim Nghệ Hi – Mộc Vũ hỏi, hắn chưa bao giờ để cô làm việc quá sức, vì hắn biết rõ một ngày cô có rất nhiều việc phải làm, tựa như hôm nay, bốn giờ sáng cô mới thu âm xong ca khúc mới, chỉ nghỉ ngơi một tí thì đã đi đến buổi trình diễn thời trang này.
Biên đạo bên cạnh Kim Nghệ Hi cũng lên tiếng, “Quản lý Mộc à, chuyện ca sĩ chạy sô là chuyện bình thường, nếu không có đại minh tinh như Kim tiểu thư, buổi trình diễn thời trang của chúng tôi không thể nào diễn ra được. Tất cả fan hâm mộ đều vì cô ấy mà đến, nếu như cô ấy không xuất hiện, toàn bộ kinh phí tài trợ cho chương trình này sẽ bay đi hết.”
“A Vũ, tôi không sao đâu, yên tâm đi.” Thư Diệp trấn an hắn, tuy nhiên vì làm việc quá sức nên sắc mặt cô trắng bệch, chút nữa tô má hồng lên thì sẽ che dấu được khuôn mặt trắng bệch, thay vào đó là vẻ đẹp điên đảo chúng sinh.
Mộc Vũ là người quản lý của cô, cũng là cận vệ của cô. Từ khi được người lạ mặt cứu thoát sáu năm trước, cuộc sống cô đã biến hóa rất lớn.
Sauk hi sinh đứa nhỏ ra, ngươi sang Hàn Quốc tiếp nhận khóa huấn luyện.
“Hàng năm cô có thể trở về Đài Loan hai lần để gặp con của mình, nhưng cô phải nói với người khác rằng mình chưa lập gia đình, tôi sẽ cho người cùng cô sang Hàn Quốc.” Người lạ mặt nghiêm túc nói, điều nay có thể thấy anh ta đã an bài mọi thứ ổn thỏa.
Thư Diệp không thể phản bác điều gì, rõ ràng anh đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, chỉ là đến thông báo cho mình một tiếng mà thôi, “Xin hỏi tôi phải xưng hô với anh thế nào?” Anh ta là ân nhân cứu mạng của cô, cô đương nhiên muốn biết tên của anh ta, cô không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện tàn khốc gì không, nhưng cảm giác nói cho cô biết người đàn ông này không phải là người xấu.
“Cô cứ gọi tôi là Bang chủ A Kỳ, đó chỉ là cách xưng hô thôi, sau khi sinh đứa nhỏ ra, tôi sẽ đưa cho mẹ Mộc chăm sóc, cô cứ yên tâm, mẹ Mộc là người rất tốt và rất kiên nhẫn.” Nói xong, vẫn như trước, không có hành động nào dư thừa, anh ta đi thẳng ra ngoài.
Thư Diệp suy ngẫm nhìn theo bóng lưng của người lạ mặt. Bang chủ? Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, cô cảm thấy người này quyền cao chức trọng, nhưng lại không ngờ anh ta lại là người đứng đầu bang hội. Trong ấn tượng của Thư Diệp, bang hội đều chém chém giết giết nhau, nếu đã là bang chủ của một bang hội thì nhất định phải là người thô bạo lạnh lùng vô tình, nhưng cô nhìn dáng vẻ của người lạ mặt, lại cảm thấy anh ta là người tốt.
Khó trách lần đầu tiên gặp anh ta, cô đã thấy tay anh ta đầy sẹo, giọng nói là khàn khàn, cũng nói lên rằng chỉ có người trải qua nhiều đau khổ mới có thể bình tĩnh cùng tỉnh táo hơn người bình thường, nhưng có lẽ cũng không phải là tỉnh táo, mà là lòng đã chết. Cũng giống như cô, có nằm mơ cũng không ngờ Quý Vân Húc lại nhẫn tâm phóng hỏa thiêu chết mình.
Đau lòng ư? Có một chút…. Thư Diệp vẫy vẫy tay trước mặt xua đi cảm giác ấy… Cô tin rằng trong tương lai dù xảy ra chuyện gì, cô sẽ dũng cảm đối mặt.
******************************************************************************
Sau khi sinh đứa nhỏ được ba tháng, cô cùng người của bang chủ – Mộc Vũ, hai người cùng sang Hàn Quốc đợi bang chủ phân công nhiệm vụ cho cô.
Mỗi sáng sớm, Thư Diệp đều phải tập bắn tỉa, huấn luyện rất khắc nghiệt, buổi chiều thì chuyên gia đến dạy cô cách phòng thân vào ban đêm, vì muốn tiến thân vào giới nghệ sĩ, cô phải ngày đêm luyện tập thể hình và học cách biểu diễn cùng ca hát.
Gần một tháng sau, cô gầy trơ xương, cả người toàn vết xanh tím tím xanh, cánh tay sưng đỏ vẫn chưa bớt.
“A…” Thư Diệp la lên, cô bị huấn luyện viên đấm vào bụng của mình.
Thư Diệp đau đến khom người, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, huấn luyện viên không để cô có thời gian nghỉ ngơi, lập tức vung một quyền về phía cô. Thư Diệp né tránh quả đấm, nhưng tiếp theo lại bị huấn luyện viên quét ngang chân, làm cô ngã ạch xuống sàn. Hai mắt cô nhắm lại, răng cắn chặt nhịn xuống đau đớn trên cơ thể mình.
Thoáng chốc cô cảm thấy cả người mình đang lơ lửng trong không trung, xương cốt cô rã rời, muốn đứng dậy cũng không đứng nỗi.
Huấn luyện viên bước đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống, nói, “Lần sau nếu không muốn bị tôi đánh chết thì chú ý lực cơ thể mình.”
Thư Diệp nhắm chặt hai mắc, gương mặt tím tái, dạ dày cô đang đau quằn quại, nhưng một khi đã tiếp nhận huấn luyện, cô không hề kêu ca, vẫn cắn răng chịu đựng. Sự chịu đựng cùng nhẫn nại của cô khiến cho Mộc Vũ phải kính nể.
Mộc Vũ đi đến bên Thư Diệp, duỗi hai tay ra ý muốn kéo cô đứng dậy, nhưng cô vẫn quật cường, không chịu thua chính mình, chống tay gượng dậy.
Sau khi vào Hạc bang, tất cả mọi người đều tuân thủ theo một quy định chính là mỗi người bất luận là nam hay nữ, đều phải học bắn súng và võ.
Thư Diệp sau khi vào Hạc bang, cô mới biết ai nấy đều là cao thủ, quản lý của cô – Mộc Vũ cũng là người tài trí, hơn nữa tinh thông Taekwondo, nhu đạo, bắn súng. Lúc tham gia huấn luyện, cô mặc dù chịu nhiều đau khổ, nhưng so với khi ở Quý gia vẫn còn đỡ hơn rất nhiều.
Từ khi đến Hàn Quốc, bang chủ A Kỳ cho một thân phận mới – Kim Nghệ Hi, người Hàn Quốc, trời sinh tư chất thông minh nên chỉ trong 2 năm cô đã trở thành đại minh tinh. Người ngoài chỉ biết được tuổi cùng vẻ đẹp của cô, nhưng họ lại không biết cô đã là mẹ của đứa nhỏ 5 tuổi.
Nói đến đứa nhỏ – Kim Mặc Chi, sau khi sinh nó ra, bang chủ A Kỳ giao nó cho mẹ Mộc chăm sóc, bà là người rất tốt, yêu thương chăm sóc đứa nhỏ như là con ruột của bà.
*******************************************************************************
“Kim Nghệ Hi, I love you”, fan hâm mộ phía dưới sân khâu giương cao tấm băng rôn, hò hét điên cuồng.
Thư Diệp mặc chiếc váy màu xanh da trời, dáng vẻ yêu kiều, cô mang chiếc giày cao gót cao 7 phân màu bạc ưu nhã bước lên khán đài. Mọi người thấy cô càng reo hò lớn hơn, máy ảnh của phóng viên cứ chóp lia lịa.
Mộc Vũ đi bên cạnh cô bảo vệ cô khỏi những fan hâm mộ quá khích, người dẫn chương trình xướng tên cô lên, sau đó mời cô ngồi xuống để trả lời phỏng vấn của báo chí.
“Xin hỏi Kim Nghệ Hi tiểu thư, bộ phim điện ảnh “Một tình yêu khó quên” rất được người xem yêu thích, cô cảm thấy bộ phim này đặc sắc ở điểm nào? Xin hỏi cô đã từng yêu qua ai chưa?” Một phóng viên tuần san giải trí người Hàn Quốc hỏi.
Thư Diệp cười mỉm, “Cá nhân tôi cho rằng bộ phim “Một tình yêu khó quên” là bộ phim về tình yêu nam nữ rất đáng để xem, nhân vật chính là một người yêu rất sâu đậm, bất chấp tất cả hy sinh cho người mình yêu. Một tình yêu rất hiếm khi gặp trong cuộc sống này của chúng ta. Còn về phần tôi đã từng yêu qua ai chưa, thì dĩ nhiên là chưa. Nhưng tôi hy vọng trong thời gian sắp tới, sẽ xuất hiện một người yêu tôi sâu đậm.”
Câu trả lời của Thư Diệp khiến khán giả rất hài lòng, họ vỗ tay kéo dài không thôi.
“Kim Nghệ Hi tiểu thư, đã từng có người thấy cô và người quản lý có những cử chỉ rất thân mật, quan hệ hai người rất mập mờ. Hơn nữa, quản lý của công ty khác đến tìm cô, cô nhất quyết cự tuyệt. Có phải là vì cô yêu quản lý của mình nên không muốn rời xa anh ta?” Một phóng viên đài truyền hình ở buổi trình diễn thời trang lại hỏi vấn đề nhạy cảm, fan hâm mộ Kim Nghệ Hi dưới khán đài lập tức náo động.
Thư Diệp liếc nhìn Mộc Vũ, trong lòng cười thầm hắn vậy mà so với cô còn khẩn trương hơn. Thư Diệp tươi cười, “Đầu tiên là cám ơn vị phóng viên này đã hỏi tôi, tuy nhiên vấn đề này so với chủ đề hôm nay của chúng ta kém khá xa. Tôi sẽ giải đáp từng vấn đề của anh.” Thư Diệp dừng một chút, “Tôi không biết anh đã nghe tin đồn tôi và người quản lý có tư tình này ở đâu, nhưng tin đồn vẫn là tin đồn, tôi và người quản lý của mình không có quan hệ nam nữ gì cả. Còn về chuyện công ty quản lý kiếm tôi để bàn chuyện thì đó là sự thật, nhưng chúng tôi không đạt được yêu cầu chung nên tôi mới từ chối lời mời hợp tác. Sự việc chỉ có vậy mà thôi.”
Mộc Vũ nghe Thư Diệp nói xong, thấy mọi việc đã thuận buồm xuôi gió, hắn mới thở phào. Xem ra cô càng ngày càng thích ứng với cuộc sống này, đây là điều đáng vui mừng.
Cũng may là hắn xuất hiện, nếu không chắc họ còn hỏi luôn cả chuyện chồng con của cô! “Hôm nay là buổi trình diễn thời trang, Kim Nghệ Hi chỉ trả lời những câu hỏi liên quan đến bộ phim, những vấn đề khác chúng tôi xin miễn trả lời.”
Sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc, Thư Diệp được Mộc Vũ hộ tống lên xe, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
“Buổi chiều còn có buổi họp báo, nếu cô không khỏe thì chúng ta hủy cuộc họp báo đó.” Mộc Vũ thấy cô mệt phờ người, hai má gầy guộc, trong lòng có chút đau xót. Sáu năm trước, được bang chủ phái đến bên cạnh Thư Diệp, hắn đối với cô tuyệt đối trung thành, tận tâm tận lực vì cô mà làm tốt mỗi một việc.
Thư Diệp nhắm mắt lạnh lùng trả lời, “Hoãn lại mọi lịch trình vào tuần sau cho tôi, tôi muốn trở về Đài Loan.” Đã lâu không gặp đứa nhỏ, cô thật sự rất nhớ Tiểu Mặc, không biết nó đã cao bao nhiêu, nó có nhớ đến cô như cô đang nhớ nó không?
“Tôi biết rồi.” Mộc Vũ đáp lại.
Trong xe giờ đây im lặng như tờ, một mảnh trầm mặc, không ai nói chuyện với ai, chỉ có tiếng xe chạy trên đường vọng lại. Một lúc lâu sau chiếc xe dừng tại nơi ở của cô, nhưng cô vẫn như trước đang ngủ, đầu nghiêng sang một bên. Mộc Vũ đem đầu cô tựa vào lưng ghế, lúc vươn tay hắn vô tình chạm vào đôi má mềm mại của cô, hắn đột nhiên giật nẩy mình rút tay lại.
“Lái thêm một vòng nữa đi.” Mộc Vũ nói với tài xế. Hắn không muốn đánh thức cô, cô thật sự rất mệt mỏi. Cô hiện tại vẫn tập bắn súng, vì cô vẫn chưa thật nhuần nhuyễn. Taekwondo hay các môn võ khác cô đã không còn tập nữa, vì giờ cô đã trở thành đại minh tinh, không thể nào xuất hiện trước mặt với mọi người với vết xanh tím trên cơ thể.
Mộc Vũ nhìn Thư Diệp ngủ say, sau sáu năm huấn luyện cực khổ cùng cuộc sống của một đại minh tinh, cô từ một cô gái hồn nhiên ngây thơ giờ đã trở thành một cô gái lạnh lùng với tất cả mọi người, mọi sự việc chung quanh mình.
Trong văn phòngm Thư Triết xoay người đưa lưng về phía bàn làm việc, hai mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cao ốc tầng tần lớp lớp, trên đường tấp nập người qua lại, nhưng lại không có bóng dáng của Thư Diệp. Hắn luôn chờ mong một ngày nào đó Thư Diệp sẽ xuất hiện trước mặt hắn, nhưng đằng đẵng 6 năm lại không thấy cô trở về.
Năm đó khi hắn 18 tuổi, xí nghiệp Thư gia nguy cơ bị phá sản, hắn chủ động nói với Thư Nguyên Hạo để hắn tiếp nhận xí nghiệp Thư gia. Thư Dịch sau khi ly hôn Đào Tĩnh Dao, càng ngày càng sống sa đọa, ăn chơi trụy lạc, hoàn toàn không quan tâm chuyện kinh doanh của Thư gia, vì vậy Thư Nguyên Hạo mới đồng ý để Thư Triết đảm nhận chức tổng giám đốc. Sau khi tiếp nhận công việc làm ăn của Thư gia, xí nghiệp Thư Gia đến hôm nay cũng dần chuyển nguy thành an.
“Tổng giám đốc, tất cả giám đốc của các phòng ban đã đến rồi.” Thư ký nhắc nhở Thư Triết đã đến giờ đi họp, Thư Triết không lên tiếng, vẫn như trước ngồi xoay lưng hướng cửa sổ trầm tư.
Mà thư ký của Thư Triết không phải ai khác mà chính là bạn học của hắn —- Bối Khả Tâm. Biết rõ xí nghiệp Thư gia muốn mướn nhân viên, cô đã thi tuyển, thật không ngờ Thư Triết đã mướn cô. Đối với Thư Triết, cô vẫn yêu hắn say đắm, nhưng tình cảm này chỉ có thể chôn dấu trong lòng, chỉ cần ở bên cạnh hắn như thế này cũng đã đủ lắm rồi.
“Thư Diệp, Diệp có khỏe không? Triết rất nhớ Diệp.” Thư Triết cầm tấm ảnh Thư Diệp ở trên bàn làm việc, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, ngón tay vuốt vuốt khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, ôm khung ảnh vào trong ngực.
Cuộc sống làm cho anh ngày càng thành thục hơn, vẻ chất phác ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là gương mặt lạnh lùng cùng ngạo mạn. Kỳ thật hắn không muốn ngồi vào chức vị tổng giám đốc này, hắn chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản với Thư Diệp, an nhàn sống qua ngày, như thế là cũng đủ mãn nguyện lắm rồi.
*****************************************************************************
Sáu năm nay Quý Vân Húc mỗi ngày đều đến ngôi nhà gỗ. Hắn không cho phép ai động đến nơi này, ngôi nhà gỗ cũng như sáu năm trước, chỉ còn là một đống tro bụi, qua bao mưa gió cọ rửa, mặt đất trở nên sạch sẽ hơn nhiều.
“Cô đến bao giờ mới trở về bên tôi?” Tay Quý Vân Húc chạm đất, hắn đã chờ đợi rất lâu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô trở về.
“Cô về rồi sao? Tôi sẽ không nổi giận nữa!” Giọng nói Quý Vân Hú rất ôn nhu, như thể Thư Diệp đang ở ngay tại bên cạnh hắn. Giống như Quý Hải nói, Thư Diệp vẫn chưa chết, chỉ là tạm thời rời đi, hắn tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ trở về bên hắn.
Quý Vân Húc ảm đảm trở về Quý gia, hắn đang định lên lầu thì bị Quý Lập Bác (ba QVH) gọi lại.
Quý Lập Bác sau khi trở về nước mới biết chuyện của Quý Vân Húc. Con trai ông tại sao vì một cô gái mà bất chấp tiền đồ của mình, khiến cho bản thân mình người không ra người, quỷ không giống quỷ.
“Con không nghe ba nói sao?”
Quý Vân Húc không để ý tới Quý Lập Bác, đi thẳng lên lầu.
“Vân Húc! Con định sống thế này đến bao giờ nữa? Thư Diệp đã làm con trở nên thế này, con tự mà đi soi gương đi, xem thử bản thân mình giờ giống cái gì!” Viên Phàm từ trên lầu đi xuống cản đường Quý Vân Húc, “Tĩnh Dao đã ở bên cạnh con suốt 6 năm nay, giờ lại mang thai con của con nữa, có phải con nên chịu trách nhiệm với mẹ con nó hay không?” Hôm nay bà dẫn Đào Tĩnh Dao đến bệnh viện kiểm tra, thì mới biết Đào Tĩnh Dao đã mang thai được ba tháng rồi.
Quý Vân Húc nghe Viên Phàm nói vậy, hắn liền ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn Đào Tĩnh Dao, nói, “Phá đi.”
“Vân Húc, con quá đáng rồi đấy! Cái gì cũng có giới hạn của nó ! Tĩnh Dao mấy năm nay vì con đã trả giá rất nhiều, con chẳng một chút cảm giác cũng không có hay sao? Thư Diệp chẳng qua chỉ là một người làm mà thôi, nó có thân phận gì mà xứng với con chứ!” Viên Phàm trách móc Quý Vân Húc, Thư Diệp chết cháy cũng tốt, trên đời này mất đi một hồ ly tinh, không ai quấn lấy con trai bà nữa, bà không biết phải cảm ơn trời phật thế nào nữa!
“Chuyện của con không cần mẹ quan tâm!” Nói xong, hắn liền đi đến trước mặt Đào Tĩnh Dao, giọng nói lạnh thấu xương vang lên, “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô không phá cái thai này đi, cô tự mà biết hậu quả đi!” Quý Vân Húc chưa bao giờ dọa ai suông cả, hắn nói được chắc chắn sẽ làm được.
Sắc mặt Đào Tĩnh Dao trắng bệch, Quý Vân Húc thật tuyệt tình, cô còn tưởng rằng chỉ cần cố gắng đền bù quá khứ, hắn sẽ tha thứ cho cô. Mấy năm qua hắn một mực để Thư Diệp trong lòng, uống say gọi tên Thư Diệp, lúc quan hệ với cô cũng gọi tên Thư Diệp, trong lòng hắn không một phút một giây nào mà không có Thư Diệp.
Cô đều nhịn, dù sao cũng chính do cô phản bội hắn trước, cô không muốn so đo chuyện Quý Vân Húc không quan tâm cô, nhưng lần này cô không thể mềm yếu bỏ đi đứa con này được, mặc kệ thế nào, cô cũng sẽ sinh cho đứa nhỏ này ra, dù cho Quý Vân Húc nói gì thì cô cũng sẽ sinh nó ra. Hơn nữa, Viên Phàm cũng đứng về phía cô, cô cũng phải vì chính mình cố gắng một lần.
“Em muốn sinh đứa nhỏ này ra, mặc kệ thế nào em cũng sẽ không phá thai.” Đào Tĩnh Dao lớn tiếng nói.
Quý Vân Húc chầm rãi đi về phía cô, đôi mắt lạnh lùng khát máu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, “Cô dám sinh đứa nhỏ thử xem!”, hai tay hắn siết chặt cổ Đào Tĩnh Dao, làm cô không thể thở được, “Tôi sẽ tự tay giết cô.”
Đào Tĩnh Dao dốc sức gỡ tay Quý Vân Húc, “Buông tay ra.” Đào Tĩnh Dao giống như nổi điên kêu to, “Thư Diệp đã chết rồi, không bao giờ trở về nữa, dù anh có si tình đến đâu thì Thư Diệp cũng không trở về đâu!”
“Đủ rồi!” Quý Lập Bác gầm lên giận dữ, Đào Tĩnh Dao sợ đến mức không dám rên la một tiếng, trong phòng lập tức chìm vào yên lặng.
Quý Lập Bác trừng mắt nhìn đám người trước mặt, “Các người định làm phản hay sao? Tôi mới là chủ của nhà này. Ngày mai bà dẫn Tĩnh Dao đến bệnh viện phá thai đi.” Tuy ông nhìn Đào Tĩnh Dao lớn lên, nhưng Quý Lập Bác và Quý Vân Húc đều giống nhau, đều là một người đàn ông theo chủ nghĩa không bao giờ cho phép người phụ nữ bên cạnh phản bội mình.
Lúc Đào Tĩnh Dao phản bội Quý Vân Húc, cô cũng đã mất đi tư cách làm con dâu của Quý gia, ông cũng không cho phép Đào Tĩnh Dao tiến vào cửa Quý gia, huống hồ cô cũng đã từng kết hôn, Quý gia không bao giờ thu giẻ rách của người khác, vì vậy đứa bé trong bụng Đào Tĩnh Dao tuyệt đối không thể giữ lại.
“Lão gia, đây là cháu của chúng ta, sao ông lại nhẫn tâm như vậy?” Viên Phàm nhẹ giọng nói, bà cũng sợ Quý Lập Bác tức giận, bởi vì bà cũng không đủ khí lực để bảo vệ Đào Tĩnh Dao.
“Cháu sao?” Quý Lập Bác hừ lạnh một tiếng, “Cháu của tôi nhất định phải do vợ của Vân Húc sinh ra, Tĩnh Dao không xứng với Vân Húc, bà cứ nghe tôi, ngày mai dẫn Tĩnh Dao đến bệnh viện đi.” Quý Lập Bác nghiêm túc nói, ngữ khí của ông cũng đủ làm cho người ta sợ hãi.
“Còn con, Vân Húc, con cũng đã không còn nhỏ nữa, cũng phải đến lúc đám cưới. Nếu con không chỉnh đốn lại bản thân mình, toàn bộ quyền kinh doanh “Cẩm Mỹ” ba sẽ giao lại cho anh trai con, Vân Triển đảm nhiệm.” Đương nhiên ông cũng chỉ hù họa Vân Húc mà thôi, ông không già đến nỗi lú lẩn đem toàn bộ cơ ngơi anh tận sức xây dựng giao cho một người năng lực kém hơn Quý Vân Húc. Vân Húc- đứa con này mặc dù rất tài giỏi, nhưng lại rất cao ngạo. Giờ chỉ có thể dùng chuyện kết hôn để làm cho Vân Húc đừng nghĩ đến cô gái đó nữa.
Quý Vân Húc vẫn im lặng không nói gì, hiện tại đối với hắn việc kết hôn hay không kết hôn cũng có vấn đề gì, dù sao không có Thư Diệp bên cạnh, hắn cũng không muốn quan tâm chuyện gì nữa. Khi hắn tỉnh táo lại, lúc đó hắn mới biết rõ Thư Diệp thật sự đã rời xa hắn rồi, nhưng hắn vẫn mong chờ một ngày nào đó cô sẽ trở về bên hắn.
Quý Lập Bác thấy Quý Vân Húc không nói gì, ông nói tiếp, “Ba sẽ sắp xếp cho con cùng con gái của bác Âu Dương gặp nhau, đến lúc đó con đừng làm cho ba mất mặt.”
*******************************************************************************
Khách sạn Cẩm Mỹ
Đèn thủy tinh lung linh chiếu rọi đôi nam nữ đang ngồi trầm mặc.
Cô gái dù vẫn đang ăn nhưng đôi lúc cũng nhìn về phía Quý Vân Húc đang ngồi đối diện. Hắn có đôi mắt dài đẹp, mắt hai mí, trong mắt tựa hồ chất chứa gì đó làm cho người ta không cách nào đoán được. Đường cong trên gương mặt hắn rất hoàn mỹ, khí chất tao nhã cao quý như vương giả càng làm cho hắn nổi bật hơn người. Làm cho một cô gái xinh đẹp như Âu Dương Thái Thái chỉ nhìn thôi mà đã muốn ngã vào bờ vai rắn chắc ấy.
Đàn ông như vậy trên đời chẳng biết có được bao nhiêu, nhưng khiếm khuyết duy nhất của hắn là quá lạnh lùng. Từ khi vào đây đến giờ, hắn chưa từng nói với cô một câu nào, trên mặt cũng chẳng tươi cười gì. Ngay cả liếc nhìn hắn cũng chẳng liếc nhìn, chỉ ngồi đó mà ăn thôi.
Thật là nực cười! Âu Dương Thái Thái cô cũng có một ngày bị người khác coi thường! Chẳng lẽ sức quyết rũ của cô mất rồi sao?
“Quý tiên inh, hình như anh rất thích mấy món ăn này!” Âu Dương Thái Thái lên tiếng phá vỡ bầu khí im ắng. Lời nói mang đầy ý trào phúng. Người đàn ông trước mặt này còn nói là người thừa kế một nhà tài phiệt, chẳng có tí lễ phép nào! Giống như cả đời này chưa bao giờ được ăn ngon như vậy!
Quý Vân Húc làm sao không biết cô đang mỉa mai mình, hắn ngẩng đầu cười nhạo, không chịu yếu thế, “Đồ ăn ngon đương nhiên sẽ hấp dẫn người khác, có đúng không Âu Dương tiểu thư?” Quý Vân Húc dò xét nhìn Âu Dương Thái Thái, hắn nhìn chăm chăm vào cổ áo chữ V khoét sâu của cô, dáng người rất hấp dẫn, từng đường con làm cho đàn ông nhìn thèm chảy nước miếng.
Nhưng hắn không phải đàn ông khác, hắn là Quý Vân Húc, những loại cô gái thế này hắn đã gặp vô số, những phụ nữ nóng bỏng như thế này hắn đã nhìn đến miễn dịch rồi.
“Thật vậy sao? Có một mỹ nữ trước mà mà Quý tiên sinh đây còn thể rất tỉnh táo thưởng thức món ăn, đúng là hiếm thấy!” Âu Dương Thái Thái nói thẳng suy nghĩ trong lòng mình, cô thuộc tuýp người rất cởi mở, hơn nữa cũng thuộc loại người nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ gì nói đó.
Quý Vân Húc đột nhiên cười to, “Âu Dương tiểu thư quả thật rất cởi mở, đúng thật làm cho tôi mở rộng tầm mắt.” Hai mắt Quý Vân Húc nhìn thẳng Âu Dương Thái Thái. Hắn nghe theo sự sắp xếp của Quý Lập Bác đến buổi gặp mặt này, hắn xác định người kết hôn với anh nhất định phải là người độc lập, không dây dưa tình cảm, mà Âu Dương Thái Thái hoàn toàn thích hợp với những điểm này. Cô rất lớn mật cho nên không phải loại người sau khi chia tay khóc lóc van xin, hắn muốn kết hôn với một người không can thiệp vào chuyện đời tư của hắn.
“Xin chỉ giáo.” Âu Dương Thái Thái cao ngạo ngẩng đầu nhìn thẳng người đàn ông trước mặt. Đàn ông dựa vào chinh phục thế giới để chinh phục phụ nữ, phụ nữ thì dựa vào chinh phục đàn ông mà chinh phục thế giới. Người đàn ông này đúng thật là tách trà của cô, làm cô càng muốn chinh phục hắn hơn. Âu Dương Thái Thái này chưa bao giờ biết thua là gì!
“Chúng ta cứ theo sự sắp xếp của cha mẹ hai bên mà kết hôn, nhưng sau khi kết hôn, mạnh ai nấy sống, không ai can thiệp vào chuyện của ai, cô thấy thế nào?” Quý Vân Húc nhướng mày nhìn người phụ nữ cao ngạo trước mặt mình.
Lại là một làn gió thu mát mẻ thổi tới hàng năm, Thư Diệp nghỉ phép 1 tuần trở về Đài Loan thăm đứa con, nhưng chỉ là năm nay trong lòng cô lại lo lắng cho một người – Thư Triết.
Không biết Thư Triết giờ này thế nào? Lúc ra đi, Thư Triết bị thương đầu người, trong lòng cô nhớ rất rõ Thư Triết là người đối xử với cô tốt nhất, ngoại trừ cha mẹ ruột của cô, trên đời này chỉ có đứa nhỏ và Thư Triết là người thân duy nhất của cô.
“Đang suy nghĩ gì vậy? Nửa tiếng nữa là gặp Tiểu Mặc rồi, cô không vui sao?” Mộc Vũ nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Thư Diệp, hắn không đành lòng. Mỗi lần trở về Đài Loan, cô đều như thế, buồn rầu ủ rũ. Nhất là ba của Tiểu Mặc, hắn thật sự rất hâm mộ người đó. Anh ta rốt cuộc là người thế nào? Một người đàn ông có thể làm cho Thư Diệp bất chấp khổ đau mà sinh Tiểu Mặc ra, một mình nuôi dưỡng nó, cho dù gian nan đến đâu, cô cũng không than thở nửa tiếng.
Thư Diệp mím môi nhìn Mộc Vũ cười, đột nhiên trêu ghẹo, “Người quản lý của tôi, có phải anh cũng phải đến lúc kết hôn sinh con không? Tôi nghĩ mẹ Mộc cũng chờ bồng cháu lâu lắm rồi đó.” Mộc Vũ là người trầm tính, rất hướng nội, nếu không phải bang chủ kêu anh ta đến hỗ trợ cô, cô thiết nghĩ nếu không như vậy chắc 2 năm qua Mộc Vũ cũng không nói nhiều với cô như vậy.
Bởi vì mọi chuyện đều do Mộc Vũ một tay thu xếp, thực lực của hắn cũng không kém, suốt hai năm nay chính do Mộc Vũ bảo vệ cô, mẹ Mộc còn rất thương yêu Tiểu Mặc, nhiều lúc cô nghĩ không biết có phải hai mẹ con họ mắc nợ mẹ con cô không, sao họ lại tốt với cô như vậy?
Nghe Thư Diệp nói xong, Mộc Vũ nhìn chằm chằm cô thật lâu, ánh mắt không một giây nào dời khỏi mặt cô. Thư Diệp bị nhìn có chút mất tự nhiên, khẩn trương vuốt mặt mình, “Mặt tôi có dính gì sao?”
Ý thức được mình thất thố, Mộc Vũ ho nhẹ vài tiếng, “Từ lúc nào cô bắt đầu quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của tôi vậy?” Vừa hỏi vừa khỏi đọc báo tiếp.
“Bộ không được sao? Nếu anh về hưu sớm, thì chắc tôi cũng sẽ không làm minh tinh nữa.” Đây là lời thật lòng của cô, tuy đã quen với ánh hào quang chung quanh người mình, nhưng cô không hề thích chuyện đấu đá trong ngành giải trí, vì có Mộc Vũ bảo vệ nên cuộc sống cô cũng đỡ hơn rất nhiều.
“Tôi có thể không làm người quản lý, nhưng những lời này cô đừng để bang chủ nghe được, chưa ai từng làm trái lời bang chủ cả.” Mộc Vũ biết rõ Thư Diệp không thích dấn thân vào ngành giải trí này, bởi vậy hắn luôn có gắng chăm sóc cô như một người anh trai vậy.
Mộc Vũ cũng không nói thêm gì nữa, hai người lại trầm mặc như lúc đầu.
*******************************************************************************
Rốt cuộc về tới Hạc bang, mặc dù bất đắc dĩ nhưng Hạc bang giống như nhà cô vậy, so với Quý gia thì ấm áp hơn rất nhiều. Tuy bang chủ lãnh khốc nghiêm khắc nhưng anh ta lại không giống như Quý Vân Húc khát máu thô bạo.
Tại sao cô lại nghĩ đến hắn? Những năm này khi cô buồn bã, cô đều nhớ đến hắn, có đôi khi nghĩ đến việc không có hắn bên cạnh, lòng cô lại nhói đau. Lúc kiên trì sinh đứa nhỏ ra, cô đã từng băn khoăn không biết mình có làm đúng hay không, vì nó là con của cô và Quý Vân Húc, là giọt máu của hắn, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Mặc đáng yêu cùng ngoan ngoãn, cô biết mình đã không sai.
“Mummy! Con rất nhớ mẹ” Thư Diệp còn chưa đi vào phòng khách thì đã nghe tiếng Tiểu Mặc gọi mình. Tuy hai người sống xa nhau nhưng quan hệ lại rất khắng khít. Khi Thư Diệp ở Hàn Quốc, hai người thường xuyên chat video qua MSN, mỗi khi quay phim đến sáng, chỉ cần nghe giọng nói của Tiểu Mặc, bao nhiêu mệt mỏi cô đều quên hết, tinh thần thoải mái hơn nhiều.
Thư Diệp buông hành lý trong tay, ôm đứa nhỏ vào lòng, “Tiểu Mặc của mẹ! Chaaa, con trai mẹ dạo này cao quá ta!” Thư Diệp hôn lên mặt đứa nhỏ, ôm nó thật chặt.
“Mummy ngày càng xinh đẹp, không giống như mẹ của Tiểu Mặc, lại giống chị của Tiểu Mặc nhiều hơn !” Tiểu Mặc bĩu môi, bàn tay nhỏ bé xoa xoa đôi má mềm mại của Thư Diệp, sau đó hôn lên má cô một cái.
“Tiểu quỷ ! Miệng lưỡi càng ngày càng ngọt nha !” Mộc Vũ đứng bên cạnh trêu chọc Tiểu Mặc.
“Ba có thấy Mummy xinh đẹp không ?” Tiểu Mặc vùng ra khỏi vòng tay của Thư Diệp, vươn hai tay đợi Mộc Vũ ôm mình. Mummy từng nói qua chú Mộc Vũ không phải ba của nó, ba của nó đã chết rồi, vì vậy nó cũng không có nhiều cảm tình với ba ruột. Nó luôn coi chú Mộc Vũ là ba của mình, vì chú Mộc Vũ rất xịn, mỗi lần đến thăm nó đều mang rất nhiều quà đến, còn dẫn nó đi khắp nơi, không giống như Mummy, chỉ có thể cùng nó chơi đùa ở trong nhà, bởi vì Mummy là minh tinh, không thể nào dẫn nó ra ngoài được.
“Mẹ con đẹp vậy sao ba không cưới mẹ con đi ?” Tiểu Mặc quay đầu nhìn Mộc Vũ, nó yêu mẹ, cũng yêu ba, cũng yêu bà nội (mẹ Mộc), nó hy vọng mọi người đều sống hạnh phúc với nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...