Minh Tinh Hào Môn Ái

Part 61 : Có thai nghiệt chủng.
“Tiểu thư, cô đã có thai hai tháng rồi.” Bác sĩ nhíu mày nhìn cô gái chừng 16, 17 tuổi trước mặt. Vốn định đề nghị cô phá thai, nhưng nhìn thoáng qua người đàn ông mặt mày lạnh lùng, khí thế bức người, lời nói tới miệng vột rút trở về.
Thư Diệp như bị sét đánh ngang tai, toàn thân vô lực, cô có thai! Có thai nghiệt chủng! Kinh ngạc và kinh ngạc, cô nói không biết phải nói gì.
Quý Vân Húc từ lúc thấy cô nôn mửa, cũng đã nghi cô có thai, cho nên hắn cũng không lấy làm bất ngờ khi bác sĩ nói thế, “Đi thôi.” Quý Vân Húc cầm tay Thư Diệp đang sợ sệt đi ra khỏi bệnh viện.
******************************************************************************
Hai người về tới nhà cùng lúc Viên Phàm và Đào Tĩnh Dao đang dùng bữa sáng.
“Vân Húc, về rồi sao, tới đây ăn sáng với mẹ và Tĩnh Dao luôn đi.” Viên Phàm ân cần kéo tay Quý Vân Húc đi tới bàn ăn. Vẻ mặt hầm hầm nhìn Thư Diệp, “Mày còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi chuẩn bị chén đũa cho thiếu gia.” Bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác làm người ta chán ghét.
Quý Vân Húc lấy tay Viên Phàm ra, đem Thư Diệp đến bàn ăn, bắt cô ngồi xuống, “Mẹ Trần, đem chén đũa lên đây.”
“Tôi tự mình đi lấy.” Thư Diệp lập tức đứng dậy. Cô không cần xem mặt Viên Phàm cũng biết bà ta đang căm tức nhìn mình, bà không thích cô, cũng giống như cô không hề thích bà ta tí nào, lại càng không muốn ngồi cùng bàn với bà ấy.
“Ngồi xuống.” Quý Vân Húc dùng sức đè hai bả vai cô, bắt cô ngồi yên trên ghế. Mẹ Trần rất nhanh đem chén đũa lên, Quý Vân Húc múc cháo vào chén, đem đến trước mặt Thư Diệp, “Ăn đi.” Giọng nói bức bách làm người ta không thể từ chối được. Thư Diệp khẽ cau mày, cầm muỗng khuấy khuấy chén cháo, cô gắng kìm chế cơn buồn nôn của mình.
Đào Tĩnh Dao ngồi đối diện, trong lòng khó chịu nhìn Quý Vân Húc đối xử ân cần với Thư Diệp, cô biết Quý Vân Húc ngoài mặt thì lạnh lùng với Thư Diệp nhưng trong lòng lại không biết có bao nhiêu quan tâm yêu thương Thư Diệp. Những cử chỉ ân cần quan tâm kia từng là của cô, nhưng chỉ một khắc lúc đó đã hoàn toàn biến mất. Từ lúc bước vào nhà đến giờ, ánh mắt Quý Vân Húc cứ nhìn chằm chằm Thư Diệp, không hề liếc nhìn cô một cái. Tận sâu trong đáy lòng cô cảm thấy rất chua xót.
Thư Diệp che miệng, nôn khan, Quý Vân Húc thấy thế liền lấy tay vuốt nhẹ lưng cô. Viên Phàm hoài nghi nhìn hai người, là người từng có kinh nghiệm, trong lòng bà cũng đoán được phần nào.
Quý Vân Húc nhìn thẳng Viên Phàm, thay bà giải đáp hoài nghi, “Đúng như mẹ nghĩ, Thư Diệp có thai rồi.” Giọng nói không có chút cảm xúc nào, không vui cũng không giận.
Viên Phàm tức giận đến hai mắt như muốn phun ra hỏa, môi run nhè nhẹ. Đào Tĩnh Dao nghe thế, ánh mắt càng thêm ảm đảm, hai người họ đã có con, hơn nữa cô nhận ra Quý Vân Húc không hề muốn bỏ đứa con này. Nghĩ đến trước kia cô cũng từng mang thai con hắn, nhưng Quý Vân Húc lại nhẫn tâm kêu cô đi phá thai, lúc ấy cô nghĩ do hắn không thích có con, nhưng không ngờ tới chính là hắn không thích cô sinh con cho hắn mà thôi. Chua sót, lòng như ngàn kim châm vào, hai mắt cô đỏ hoe.
“Mày đúng là đứa con gái mất nết, không biết xấu hổ là gì, mày cho là có con thì có thể ở bên cạnh Vân Húc sao, tao sẽ thừa nhận mày sao?” Viên Phàm kích động chửi rủa, loại người này bà gặp cũng không ít, tưởng lấy đứa nhỏ thì có thể giữ chân đàn ông sao, còn non lắm. Có bà dở đây, bà nhất định không cho phép đứa nhỏ này tồn tại.
“Phu nhân, tôi cũng không cần bà thừa nhận, cũng không ở bên cạnh Quý Vân Húc, xin bà đừng hở một tí là mắng người khác không biết xấu hổ, như vậy chỉ hạ thấp thân phận của bà thôi.” Thư Diệp kiên cường phản kháng, không hề khúm rúm lo sợ. Cô kính trọng Viên Phàm là trưởng bối, cho nên nói chuyện hay cư xử không thể giống như lúc cô phản kháng lại Quý Vân Húc.
“Mày còn dám cãi sao?” Viên Phàm khó thở, giơ tay định tát Thư Diệp, nhưng lại bị Quý Vân Húc chặn và hất tay bà ra.
“Chuyện của con không cần mẹ lo.” Lớn tiếng trách móc, hắn kéo tay Thư Diệp đi ra ngoài cửa.
Thư Diệp đi đến ngôi nhà gỗ nhõ, bất đắc dĩ ngồi ở cầu thang của nhà gỗ. Đứa nhỏ này là ngoài ý muốn của cô, nó phá hư hết kế hoạch cô Thư Diệp. Nhưng điều đáng sợ hơn nỗi sợ trong lòng chính là cô không có ai để giãy bày suy nghĩ trong lòng mình cả. Người bạn thân nhất Âu Dương thì đã bị ba mẹ đưa ra nước ngoài du học, từ lúc cô đến Quý gia đến giờ, hai người hầu như không hề liên lạc với nhau.
“Tôi phải làm gì bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết không?” Cô không nghĩ sẽ giữ lại đứa nhỏ này, nhưng lại không biết làm thế nào gạt Quý Vân Húc để đi phá thai. Nếu như sinh nó ra, vô số khổ sở đang chờ cô ở phía trước.
Trong lòng đầy rối rắm, nước mắt ào ào chảy xuống. Đời thật buồn cười, nhất định phải bắt cô chịu nhiều thống khổ thì mới được sao?
“Không cần buồn rầu, hỏi chính lòng mình thì cô sẽ có đáp án, đừng chần chờ với quyết định của mình.” Giọng nói đàn ông trầm thấp xa lạ vang lên bên tai cô.

Thư Diệp sợ hãi đứng lên, cô nhớ rõ giọng nói này, chính là giọng nói của người lần trước ở trường cổ vũ cho cô, “Anh rốt cuộc là ai? Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Lòng hơi sợ, người này đúng thiệt là âm hồn bất tán, làm sao lúc nào cô cũng nghe được giọng nói của hắn.
Thư Diệp đi vòng trong vòng ngoài kiểm tra, nhưng không thấy ai cả, nản lòng, cô ngồi lại ở cầu thang phía trước nhà gỗ, thì thấy Đào Tĩnh Dao đi đến gần. Thư Diệp có chút bất an, chị ấy sao lại đến đây? Tuy rằng hai người không còn là người nhà, nhưng cô vẫn kêu Đào Tĩnh Dao là “Chị dâu”. Kỳ thật trong lòng cô cũng có chút hoài nghi, vì cái gì chị ấy xuất hiện ở Quý gia, mà cái bụng lại biến mất rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu Diệp, không cần gọi chị là chị dâu, chị và anh trai của em đã ly hôn rồi.” Đào Tĩnh Dao bình tĩnh nói, coi như không phải bản thân mình ly hôn, hoàn toàn không có chút gì buồn bã.
Thư Diệp khó có thể tin nhìn chằm chằm Đào Tĩnh Dao, nghi hoặc hỏi, “Tại sao lại như vậy? Thế đứa nhỏ đâu?”
“Đứa nhỏ đã không còn. Nếu không thể sống cùng nhau nữa, cần gì phải sinh đứa nhỏ ra để nó chịu khổ, bị người đời chỉ trỏ mắng nhiếc chứ.” Ánh mắt Đào Tĩnh Dao đột nhiên hiện lên vẻ oán giận, nhưng giọng nói vẫn như trước bình tĩnh lạ thường.
“Chị dâu, em có thể nhờ chị một chuyện không? Chị giúp em đi.” Thư Diệp tới gần Đào Tĩnh Dao, thành khẩn nói, “Chị hãy dẫn em đi bệnh viện đi, lấy đứa nhỏ ra, không có chị giúp, em không thể ra khỏi cửa Quý gia được. Người duy nhất có thể giúp chỉ có chị mà thôi.” Đào Tĩnh Dao xuất hiện cũng như là cứu tinh của cô.
Đào Tĩnh Dao nghi hoặc, “Vì cái gì? Vân Húc hiện tại không phải đối xử rất tốt với em sao?” Tốt đến nỗi cô ghen phát khóc, nhưng cô vẫn  ôm một tia hy vọng có thể cùng Quý Vân Húc bắt đầu lại từ đầu, không để ý sự khinh bỉ ra mặt của Quý Vân Húc mà vẫn ở lại Quý gia.
“Chị dâu, mọi chuyện không phải như chị đã thấy đâu. Em không phải là tình địch mà chị nghĩ, hai chúng ta không hề yêu nhau. Chị có thể giúp em không?” Nghe lời của người đàn ông xa lạ đó, và cùng chuyện của Đào Tĩnh Dao và Thư Dịch, càng làm cô kiên định muốn phá thai. Đúng vậy, không thể sống mà không có trách nhiệm, sinh đứa nhỏ ra rồi để nó chịu khổ, bị người khác khinh khi.
“Em xác định muốn làm vậy thật sao? Nếu Vân Húc biết được thì phải làm sao?” Đào Tĩnh Dao hỏi lại Thư Diệp.
Thư Diệp kiên định gật gật đầu,” Đúng vậy, em đã quyết định, đứa nhỏ này không thể giữ lại.”
Hai người chú tâm nói chuyện, không chú ý cách đó không xa Quý Vân Húc đang nổi cơn thịnh nộ, hai mắt đỏ bừng vì tức giận.
“Thư Diệp.” Tiếng gào thét đầy giận dữ của Quý Vân Húc vang lên, nhìn mặt hắn phẫn nộ như muốn giết người, Thư Diệp sợ tới mức toàn thân rung lẩy bẩy. Hắn làm sao xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ hắn nghe hết những gì cô và chị dâu nói rồi?
Quý Vân Húc bước đến gần Thư Diệp, toàn thân  tỏa ra lửa giận đầy nguy hiểm, nhìn cô nói, “Lúc nãy cô vừa mới nói cái gì?” Giọng nói lạnh như sông băng Nam Cực.
Thư Diệp sợ hãi lui về sau, “Anh không được qua đây.” Bởi vì vẻ mặt hắn làm cho người ta sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Cô cũng biết sợ sao? Tôi cứ tưởng rằng lá gan cô lớn lắm chứ!” Vẻ mặt hắn âm hiểm, hắn vươn tay ôm eo Thư Diệp, làm cô không thể chạy đi đâu được. Thư Diệp cố gắng giãy dụa khỏi gông cùm xiềng xích của Quý Vân Húc đang hầm hầm nhìn cô.
Quý Vân Húc không có ý định đứng đây lãng phí thời gian với cô, trực tiếp kéo cô đi về Quý gia.
“Vân Húc!” Đào Tĩnh Dao gọi tên hắn nhưng Quý Vân Húc không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
“Em phải làm gì thì anh mới chịu tha thứ cho em?” Đào Tĩnh dao gào khóc phía sau. Cô không quen với việc Quý Vân Húc không quan tâm mình, coi mình như là không khí. Chỉ cần có thể trở lại bên hắn, hắn muốn cô làm gì, cô cũng sẽ làm, “Em xin anh, anh cho em một cơ hội đi!”
Quý Vân Húc dừng bước, quay đầu nhìn vẻ mặt bi thảm của Đào Tĩnh Dao, Thư Diệp bị hắn ôm cuing quay đầu lại nhìn.
Thì ra chị dâu của cô vẫn luôn yêu Quý Vân Húc, đột nhiên trong lòng cô chợt nhói đau, không biết chính xác cảm giác đó là gì, nhưng nhìn thấy hai người bọn họ như thế, cô cảm thấy rất đau lòng. Thư Diệp quay đầu lại, không muốn nhìn thấy Đào Tĩnh Dao khóc.
“Cô từ lúc rời khỏi tôi thì cũng từ lúc đó cô đã từ bỏ cơ hội của chính mình, đừng ở đó mà giở bộ mặt đáng thương đó với tôi, chỉ làm tôi thêm chán ghét cô mà thôi.” Lời nói phát ra từ miệng Quý Vân Húc càng làm cho nước Đào Tĩnh Dao tuôn ra như suiối, cô chậm rãi đến gần Quý Vân Húc, nói, “Tha thứ cho em, được không? Em sẽ dùng cả đời này chuộc lại lỗi lầm của em. Em chỉ mong anh tha thứ cho em.” Cô không quan tâm Thư Diệp và Quý Vân Húc xem thường mình thế nào, chỉ cần có thể trở lại với Quý Vân Húc, cô không thiết gì cả.
Thư Diệp dùng sức giãy dụa trong lòng Quý Vân Húc, cô không muốn nhìn hai người bọn họ ở đây ân ân ái ái. Quý Vân Húc nhìn vẻ mặt khó chịu của cô, đôi mắt to trong trẻo vì tức giận mà đỏ lên. Quý Vân Húc suy nghĩ, Thư Diệp chưa bao giờ ở trước mặt hắn thể hiện bộ dáng trẻ con như thế này, chẳng lẽ cô ghen?

Lòng Quý Vân Húc đột nhiên mừng rỡ, không để ý đến Đào Tĩnh Dao, ôm chặt Thư Diệp rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ.
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, tay chân Đào Tĩnh Dao cứ như bị phanh thây, đau đớn rã rời, mặc kệ thế nào cô cũng sẽ không buông tay, cô phải tìm lại hạnh phúc của mình.
Đem Thư Diệp về phòng, Quý Vân Húc biết cô đang có thai nên nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường. Mái tóc dài của Thư Diệp xõa ở trên giường, đôi mắt đen to lóe lên sáng ngời trừng trừng nhìn Quý Vân Húc, “Anh muốn làm gì?”
Hắn đè sát người cô, “Cô nói xem.” Hắn nắm chặt cánh tay trắng mịn đang vùng vẫy của cô, chóp mũi nhẹ nhàng kề sát mặt Thư Diệp, hơi thở nam tính phả cả lên mặt Thư Diệp, “Lúc nãy ở ngôi nhà gỗ, cô nói cái gì?” Quý Vân Húc lặp lại câu hỏi, tuy rằng hắn đã nghe hết tất cả, nhưng hắn muốn chính miệng Thư Diệp nói cho hắn nghe.
“Không phải lúc nãy anh đã nghe hết còn gì!” Thư Diệp tức giận, rõ ràng đã nghe hết mọi chuyện mà còn giả vờ giả vịt, hắn muốn giở trò gì chứ?
“Cô thật sự muốn phá thai?” Quý Vân Húc muốn nghe chính miệng cô trả lời, tuy rằng đứa nhỏ này nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn cũng không biết tại sao mình lại muốn giữ lại đứa nhỏ này, hắn muốn đứa nhỏ được sinh ra, hắn muốn có một gia đình hạnh phúc.
Thư Diệp kiên định gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn phá thai, nó không nên sinh ra, nó là sự kết hợp đầy sai lầm.” Thư Diệp nói lên suy nghĩ của chính mình.
“Không nên sinh ra? Kết hợp sai lầm?” Quý Vân Húc nhắc lại lời của Thư Diệp, xem ra cô không quan tâm đến đứa nhỏ, nhẫn tâm quăng đứa con đang lớn lên từng ngày của hắn. Quá ghê tởm! Hắn tuyệt đối không để chuyện này xảy ra, “Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gạt tôi đi phá thaio, tôi nhất định sẽ cho cô sống không bằng chết.” Giọng nói nghiêm khắc, từng câu chữ lạnh như băng truyền vào tai Thư Diệp.
Thư Diệp đột nhuên cười lạnh, sống không bằng chế? Nghĩ đến bốn từ này, nước mắt cô trào ra, ướt cả ra giường, “Ở lại Quý gia, ở bên cạnh anh chính là sống không bằng chết, anh cho rằng tôi còn sợ anh tra tấn nữa hay sao?”
Quý Vân Húc bị cô chọc giận đến nỗi môi run rầy, cô dám nói ở bên cạnh hắn sống không bằng chết sao? Thật là nực cười! Bao nhiêu là phụ nữ đều mong được hắn để mắt đến, còn cô thì oán trách, có phúc mà không biết hưởng!
“Thư Diệp, tôi cảnh cáo cô lần cuối, nếu cô còn làm cái gì chọc giận tôi, hậu quả cô tự mà nghĩ lấy đi!” Nói xong, hắn dùng sức xé quần áo trên người cô, đôi bàn tay hung hăng mò mẫm khắp người cô, “Tôi muốn cô sinh con cho tôi.” Lời nói này như là mệnh lệnh nhưng lại ẩn trong đó là lời khẩn cầu.
Quý Vân Húc nằm trên người Thư Diệp, ôm chặt cứng cơ thể cô, hôn ngấu nghiến vào môi cô như thể muốn hút hết khí lực trong người Thư Diệp.
Thư Diệp không thuận theo mà giãy nãy phản kháng, thật lâu sau Quý Vân Húc mới chịu rời khỏi môi cô. Thư Diệp thở dốc, cố gắng nói, “Anh tưởng như vậy thì có thể chinh phục tôi sao? Tôi nói rồi tôi sẽ không khuất phục, tôi sẽ không sinh con cho anh.” Nói xong, cô dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Quý Vân Húc.
Ba
~ Quý Vân Húc giáng một cái tát thật mạnh vào gương mặt gầy gò của Thư Diệp, máu từ khóe miệng cô lập tức chảy ra, “Cô là thứ người không biết tốt xấu!”
Thư Diệp ôm bên má bị hắn đánh, đôi mắt ngấn nước, nhưng cô không nước mắt chảy xuống, cô không muốn mình yếu đuối trước mặt hắn.
“Được, chờ đến khi tôi có con với người khác thì đứa con trong bụng của cô có thể quăng đi.” Vẻ mặt Quý Vân Húc vì tức giận mà gân xanh nổi lên hết, nhìn thấy mà giật cả mình, hắn Quý Vân Húc không cần quỵ lụy van xin phụ nữ sinh con cho anh, thiếu gì phụ nữ trên đời này muốn có con với hắn chứ, đừng nói là một, thậm chí mười đứa còn được, phụ nữ mong sinh con cho hắn xếp hàng dài dài.
Quý Vân Húc lấy điện thoại bên cạnh Thư Diệp bấm, “Mẹ Trần, gọi Đào Tĩnh Dao đến phòng tôi.” Ánh mắt sâu lãnh nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt của Thư Diệp.
Gọi Đào Tĩnh Dao làm cái gì? Hắn chẳng lẽ muốn ở trước mặt chị ấy tra tấn cô sao? Đồ ác độc!
“Tôi sẽ cho cô biết sẽ có chuyện gì xảy ra.” Quý Vân Húc dùng sức nắm chặt cằm Thư Diệp không thương tiếc, “Đau không?” Giọng cười lạnh như băng vang lên làm cho người ta sởn cả gai ốc.

Tiếng đập cửa truyền vào phòng, Đào Tĩnh Dao đẩy cửa phòng nhìn thấy Quý Vân Húc và Thư Diệp ở trên giường, tư thế hai người rất mập mờ, lòng đã đau xót giờ lại thêm ghen ghét, phòng này đáng lẽ thuộc về cô, nhưng hôm nay lại nằm trong tay của người phụ nữ khác.
“Vân Húc.” Giọng nói nhè nhẹ của Đào Tĩnh Dao kêu hắn.
Giọng nói Quý Vân Húc lạnh lùng vang lên, nhưng ánh mắt không rời khỏi Thư Diệp một giây nào, “Không quan tâm sao? Để xem cô có còn không quan tâm nữa hay không! Thư Diệp, cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của tôi!”
Đào Tĩnh Dao chậm chạp đi đến bên cạnh Quý Vân húc, trong lòng không khỏi nghi hoặc không biết hắn kêu cô lên phòng làm gì.
“Thư Diệp, tôi cho cô thêm một cơ hội nữa.” Chỉ cần cô đồng ý sinh con cho hắn, hắn sẽ buông tha cô.
Thư Diệp vẫn kiên định như trước, “Tôi sẽ không sinh con cho anh, tuyệt đối là không.”
Ba
Quý Vân Húc lần nữa tát vào mặt Thư Diệp, năm ngón tay in trên mặt cô rõ mồn một, lúc trước vì Đào Tĩnh Dao rời xa hắn nên hắn mới tra tấn trút giận lên cô, bây giờ Đào Tĩnh Dao đã trở lại, hắn vì cái gì nữa chứ?
Quý Vân Húc quay đầu nhìn Đào Tĩnh Dao, ý bảo cô đến đây.
Đào Tĩnh Dao và Thư Diệp hai người bốn mắt mở to không dám tin nhìn Quý Vân Húc, không biết hắn định làm gì. Thư Diệp chửi thầm trong bụng, hai người bọn họ muốn chơi thì tự các người chơi đi, cô không rãnh ở đây dòm ngó hai người bọn họ tình chàng ý thiệp, bất chợt lòng cô thoáng nhói đau.
“Tôi muốn cho cô xem, rất nhiều phụ nữ muốn sinh con cho tôi.” Khi nói những lời này, lòng hắn tựa như  núi rừng hoang vắng, linh hồn như chao đảo nơi đâu.
Nói xong, Quý Vân Húc bổ nhào tới Đào Tĩnh Dao, hôn lấy hôn để môi Đào Tĩnh Dao, dùng sức ôm chặt người cô, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thư Diệp. Đào Tĩnh Dao theo bản năng chống cự, tuy cô cũng hy vọng cùng hắn hòa hảo như ban đầu, nhưng hiện tại hắn căn bản chỉ muốn dùng cô chọc tức Thư Diệp mà thôi.
“Không phải muốn chuộc lỗi sao? Nếu muốn tôi tha thứ cho cô, ngoan ngoãn nằm yên cho tôi.” Quý Vân Húc tức giận gầm lên, giờ phút này hắn đang nhìn Thư Diệp, mặt không chút biểu tình thần sắc gì, hắn cứ như một người điên vậy.
 Thư Diệp không có bất cứ biểu lộ gì, nhìn hai người bọn họ làm trò trước mặt cô, lòng cô đau đớn, cả người tê liệt. Tại sao phải đau lòng? Tại sao nhìn Quý Vân Húc hôn Đào Tĩnh Dao mà hai tay cô lại run rẩy không ngừng? Tại sao chứ? Hắn không đáng để cô phải như vậy! Thư Diệp ngồi dậy, chân trần bước đi như chạy trên nền nhà lạnh ngắt, cô hốt hoảng chạy ra ngoài.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Quý Vân Húc lớn tiếng kêu cô, nhưng Thư Diệp giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chạy đi.
Quý Vân Húc một cước đá văng Đào Tĩnh Dao xuống giường, “Lúc tôi trở lại, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!”
Đào Tĩnh Dao rốt cuộc không nhịn được, gào khóc thảm thiết, hai tay đập xuống nền nhà, “Tại sao đối xử với em như vậy? Em đã biết sai rồi, vì cái gì không chịu tha thứ cho em?” Nếu như không phải cô phản bội Quý Vân Húc, thì hôm nay hắn và Thư Diệp sẽ không ở cùng với nhau, bọn họ sẽ chỉ là hai người xa lạ trên trái đất này.
Quý Vân Húc chạy theo bắt được Thư Diệp, đem cô trở về phòng sách của mình, hắn vui mừng vì phát hiện trên mặt cô dàn dụa nước mắt, sắc mặt trắng bệch vì đau lòng. Thì ra cô cũng không phải không để ý đến hắn và Đào Tĩnh Dao! Điều này làm cho tâm trạng Quý Vân Húc tốt hơn.
“Anh đồ hạ lưu xấu xa, anh ôm tôi làm cái gì! Buông tôi ra!” Thư Diệp đấm đá vào người hắn. Hắn là đồ vô sỉ! Cô không cần hắn tốt bụng giả mèo khóc chuột. Hình ảnh hắn hôn môi Đào Tĩnh Dao cứ ẩn hiện trong đầu cô, Thư Diệp phẫn nộ tát vào mặt hắn, la lớn, “Anh là đồ vô sỉ nhất thế giới!”
Quý Vân Húc ôm cô đi đến bàn sách, làm cô đối diện với hắn, hắn không hề tức giận mà khóe miệng còn lộ ra ý cười, “Cô ghen sao? Cô yêu tôi rồi đúng không!” Không phải là câu hỏi, mà chính là lời khẳng định.
“Đồ điên! Tôi không có ghen cũng không có yêu anh!” Thư Diệp phản bác lại, ý đồ muốn nhảy xuống bàn, cô chịu đu rồi, cô không muốn dây dưa với hắn nữa, cô phải tìm cách thoát mới được.
Quý Vân Húc ôm chặt cô, đem đầu Thư Diệp đặt trên vai mình, “Ngoan ngoãn nghe lời”, giọng nói lạnh lùng giờ đây rất dịu dàng, đến hắn cũng không ngờ tới.
“Tôi không muốn bàn tay đã ôm phụ nữ khác của anh đụng đến tôi, bỏ ra!” Thư Diệp dùng sức hất tay hắn, nhưng dù có làm gì cô vẫn nằm gọn trong vòng tay của Quý Vân Húc.
“Tôi nói cô ghen nhưng cô lại không thừa nhận.” Quý Vân Húc cười gian xảo, thích thú nhìn đôi môi chu lên xinh xắn của Thư Diệp, “Tốt rồi, đừng giận, ngày mai chúng ta cùng đi mua ít quần áo dành cho bà bầu.” Hắn nhẹ vỗ đầu cô, trong đầu tưởng tượng về hình ảnh Thư Diệp mặc áo bà bầu, dáng vẻ nhỏ nhắn của cô mà mặc áo bà bầu thì sẽ không biết như thế nào. Bất giác khóe môi hắn giương cao cười thật tươi.
          *******************************************************************************

Sáng hôm sau, Thư Diệp nhập nhèm dụi dụi mắt còn buồn ngủ, miễn cưỡng ngồi dậy, cô vui mừng phát hiện Quý Vân Húc không có bên cạnh, cô nhẹ chân đi đến phòng tắm thăm dò, cũng không thấy hắn trong đó, cô thắc mắc không biết sao hôm nay hắn ra ngoài sớm vậy, quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, cô mới biết không phải hắn đi ra ngoài sớm mà là cô thức dậy trễ.
          Cô bò xuống giường lấy túi xách được dấu kỹ dưới đó, rút điện thoại ra gọi cho Thư Triết, điện thoại vang lên rất lâu nhưng không có bắt máy cả, Thư Diệp cau mày không biết có chuyện gì xảy ra với Thư Triết không.
Đầu dây bên kia rốt cuộc cũng có người bắt máy, “Xin hỏi là chị Thư Diệp phải không?”, người bắt máy là một cô gái.
Thư Diệp nghe tiếng con gái nói chuyện, cô cứ tưởng mình gọi lộn số, nhưng đối phương lại gọi thẳng tên cô, đã chứ minh đây chính là số của Thư Triết, cô không có gọi lộn số.
“Em là bạn học của Thư Triết, bạn ấy đang bị thương, nằm ở bệnh viện, chị có thể đến đây được không?” Giọng nói của cô gái tỏ ra rất lo lắng.
Cả người Thư Diệp run lên, lòng nóng như lửa đốt, “Thư Triết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có nghiêm trọng lắm không?” Cô rõ ràng không thể tiếp tục nói chuyện được, lập tức hỏi địa chỉ bệnh viện sau đó phi như tên bắn ra khỏi Quý gia, mặc cho mẹ Trần kêu ơi ới đằng sau.
Mẹ Trần thấy Thư  Diệp chạy ra ngoài, lập tức gọi điện thoại cho Quý Vân Húc, nếu hắn trách tội, bà không thể đảm đương nỗi.
Thư Diệp hoảng loạn chạy một mạch đến bệnh viện, cô không có tiền, chỉ có thể chạy đến đây, cô biết rõ mẹ Trần hay bất cứ người làm nào trong Quý gia cũng sẽ báo cho Quý Vân Húc biết, nhưng cô không có thời gian lo nhiều như vậy, hiện tại cô muốn gặp Thư Triết, không biết vết thương của Thư Triết có nặng lắm không ! Đó mới là điều cô quan tâm nhất.
Rốt cuộc chạy nửa giờ, cô cũng đã đến bệnh viện, hỏi phòng Thư Triết ở đâu xong cô chạy thẳng đến phòng bệnh một giây cũng không ngừng.
“Thư Triết!” Thư Diệp không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, đứng ở giữa phòng bệnh lẳng lặng nhìn Thư Triết nằm trên giường bệnh, rõ ràng chỉ đứng cách giường bệnh có vài mét, nhưng cô lại cảm thấy xa như vạn dặm, mỗi bước đi đến giường rất nặng nề cùng gian nan. Thư Diệp nhìn đầu Thư Triết quấn vải trắng, mặt không chút huyết sắc.
Thư Diệp vươn tay xoa nhẹ miếng vải trắng loang lổ máu, lòng đau nhói, nước mắt cô tuôn ra, “Tại sao lại như vậy?”
“Xin hỏi chị là Thư Diệp?” Cửa bị đẩy ra, một cô gái có khuôn mặt thanh tú bước vào, cô là bạn học của Thư Triết – Bối Khả Tâm.
“Mới vừa rồi là em gọi cho chị sao?” Thư Diệp hỏi, “Xin hỏi Thư Triết đã xảy ra chuyện gì?”
“Chị không biết sao? Mỗi ngày sau khi tan học Thư Triết đều đến công trường làm công nhân bốc vác, hôm này vì đốc công tính thiếu tiền lương cho bạn ấy, nên bạn ấy mới đánh nhau với ông ta, bạn ấy cứ luôn nói phải kiếm tiền để dẫn chị đi, để chị có thể sống một cuộc sống hạnh phúc.” Bối Khả Tâm vừa nói mắt vừa đỏ hoe.
Thư Diệp nghe Bối Khả Tâm nói xong, sắc mặt lập tức trắng bệch, không thể tin lui lại đằng sau vài bước, cô quay đầu nhìn Thư Triết, hai tay nắm chặt tay hắn, nhìn gương mặt bầm tím đang thim thíp ngủ.
Bối Khả Tâm lặng lẽ đứng ở một góc, để không gian cho hai chị em bọn họ.
Qua một lúc, Thư Triết tỉnh dậy, ngạc nhiên khi thấy Thư Diệp đang ở bên cạnh mình, hỏi, “Diệp sao lại ở đây?” Hắn mừng rỡ khi thấy cô ở đây.
“Em là đồ ngốc, ai kêu em đến công trường làm việc! Em về sau còn dám đi thử xem, chị tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em.” Thư Diệp quở trách Thư Triết, nhưng trong lòng thì đau như cắt, nhìn khắp người hắn đều bị thương, hắn bị thương chính là vì cô, cô càng khóc to hơn, đánh vào tay Thư Triết cứ như trẻ con đang dỗi.
“Ôi…” Thư Triết la lên, “Diệp muốn mưu sát chồng sao?” Toàn thân đều đau nhức nhưng hắn không quên cười đùa với cô, hắn yêu nhất chính là bộ dạng này của cô, cứ thút thít như con mèo nhỏ.
“Đau ở đâu?” Thư Diệp chẳng quan tâm lời nói đùa của Thư Triết, xoắn ống tay áo của hắn lên, xem vết thương của hắn thế nào, nhìn cánh tay dài của hắn đều bầm tím cả, nước mắt cô lần nữa rơi xuống.
“Không thấy Diệp, Triết đau, Diệp giận, Triết đau, Diệp không để ý đến Triết, Triết càng đau hơn.” Thư Triết chỉ vào ngực mình, nghiêm túc nói với Thư Diệp, không để ý vết thương trên người mình, ôm chặt lấy Thư Diệp đang thút thít khóc, “Đừng giận Triết, đừng bỏ Triết đi, Triết sẽ mang hạnh phúc đến cho Diệp.”
Thư Diệp cũng ôm lấy hắn, “Chờ em khỏe rồi thì chúng ta cùng đi khỏi nơi này.” Cô rất nghiêm túc, cho dù nói cô ích kỷ cũng được, lần này cô sẽ cùng đi với Thư Triết. Thư Triết gật đầu, càng dùng sức ôm chặt cô vào lòng mình, tay xoa xoa đầu Thư Diệp.
Nhận được điện thoại của mẹ Trần, hắn có cho người theo dõi Thư Diệp nên dễ dàng tìm được cô, vừa bước đến cửa, chứng kiến Thư Diệp và Thư Triết ôm chặt nhau, ngoại trừ lửa giận trong lòng, lòng hắn còn lo lắng, đau đớn như bị ai xé rách.
“Thư Diệp!” Quý Vân Húc gào thét làm cả phòng đều rung động.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận