Có cái gì nhung nhung mềm mềm ngứa ngứa bên mặt……
Lăng Thù thử nâng lên mí mắt nặng trĩu, một luồng ánh sáng tiến vào tầm mắt.
Cậu híp mắt quan sát bốn phía.
Phòng ở trang trí gọn gàn giản dị, lại không phải kiểu dáng phòng bệnh.
Trong tiềm thức cậu nhớ rõ, ngày đó hình như có người cứu cậu từ trong tay Trịnh Dịch Huy, còn mơ mơ hồ hồ nghe được thanh âm của Sát Thủ Hữu Tình.
Bên mặt lại truyền đến một hồi xúc cảm mềm mềm nhung nhung ẩm ướt.
Lăng Thù quay đầu, chống lại một đôi mắt nhỏ.
Đôi mắt nhỏ hồng hồng khảm bên trong viên thịt tròn với bộ lông tuyết trắng nhung mềm chớp a chớp, Lăng Thù nhìn một hồi lâu, mới phát hiện là một con thỏ.
Con thỏ thật mập……
Lăng Thù rút rút khóe miệng.
Đúng rồi, ngày đó cậu còn nghe được thanh âm của Sát Thủ Hữu Tình.
Người cả ngày ôm heo kia…..
Ánh mắt của cậu tiếp tục chần chừ, quả nhiên phía sau viên thịt tròn màu trắng thấy được thân ảnh của người nào đó.
Lúc này người nào đó đang cúi đầu, chăm chăm chú chú gọt táo.
Người gọt táo mặc một cái áo thun màu trắng rộng thùng thình cùng quần thể thao màu trắng, buông thõng đôi dép lê đầu thỏ nhung mềm, mái tóc màu đen lộn xộn rũ xuống trán, che mặt, khiến Lăng Thù thấy khuôn mặt không rõ lắm.
“Heo của anh đang trêu ghẹo tôi……”
Lăng Thù mở miệng nói, thanh âm lại khàn khàn, cổ họng một trận khô khan.
Người gọt táo ngẩng đầu, nhìn về phía Lăng Thù.
Lăng Thù chú ý trước nhất chính là đôi mắt phượng của y, trong mắt con ngươi đen kịt, lúc mới vừa lọt vào tầm mắt người khác cảm thấy thâm bất khả trắc (sâu không lường được), nhưng sau đó lại ngưng tụ thành một đạo ánh mắt trong suốt, nhìn chăm chăm trên người cậu.
Mắt phượng nháy mấy cái, lộ ra ý cười.
“Cậu đã tỉnh?”
“……” Đây không phải chuyện rành rành ra sao?
“Muốn ăn táo không?”
“Không cần……” Lăng Thù nhìn quả táo trên tay đối phương, nhìn nhìn lại táo trên tủ đầu giường. Táo ở tủ đầu giường có thể nói là đủ loại, có quả được gọt thành heo hoạt hình, có quả được gọt thành Mashimaro ……
Đối phương gọt quả táo trên tay mình thành bộ dáng Tuzki đặt ở trên tủ đầu giường, đứng dậy cầm lấy ấm trà trên bàn.
“Muốn uống trà không?”
Lăng Thù còn chưa lên tiếng, y đã bưng ly trà ngồi ở bên giường.
“……” Lăng Thù yên lặng nhìn người nọ tại mép ly trà nhấp một ngụm, thử độ nóng của trà, sau đó đỡ cậu ngồi dậy trên giường.
Lăng Thù vừa được nâng dậy, chăn mền liền từ trên người cậu trượt xuống, lộ ra làn da trơn bóng cùng cánh tay quấn băng.
Lăng Thù nhìn thân thể mình, đột nhiên nghĩ đến đêm hôn mê kia phảng phất lưu lại chuyện trong đầu, không khỏi nhíu mày.
“Sát Thủ Hữu Tình!”
Thanh âm khàn khàn mang theo chút bất mãn.
“Ân?” mi mắt phượng chớp một cái, trong mắt mang theo dò hỏi.
Thấy Sát Thủ Hữu Tình trả lời thẳng thắn như vậy, Lăng Thù sững sờ.
“Anh thật là?” thanh âm khàn khàn trầm thấp hỏi.
“Chẳng lẽ bà xã em muốn tìm ông xã thứ hai sao?” tiếng cười trầm trầm của Sát Thủ Hữu Tình đang bên tai Lăng Thù, tiếng cười mang theo ý tứ bỡn cợt.
Mặt Lăng Thù phút chốc đỏ lên, ngẩng đầu nhìn mắt Sát Thủ Hữu Tình, chợt nhớ tới cái gì, có chút không tin.
“Là anh cứu tôi sao?”
Một khắc cậu trúng đạn kia, quả thực nghĩ tới rất nhiều người, nghĩ đến Sát Thủ Hữu Tình, nghĩ tới viên thịt tròn trong tay Sát Thủ Hữu Tình kia, nhưng không nghĩ tới chính là người này cứu mình.
Cậu cho rằng người cứu cậu sẽ là Quan Hải, hoặc là người cậu ghét kia.
“Cậu quên rồi sao? Tôi là sát thủ.” thanh âm Sát Thủ Hữu Tình truyền đến, có chút bất mãn.
“……” Lăng Thù nhớ rõ y đã đề cập lần này là lần thứ ba.
“Đẳng cấp thế giới .”
“……”
“Kỹ thuật hạng nhất.”
“……” Lăng Thù ánh mắt dừng lại trên mặt Sát Thủ Hữu Tình một hồi lâu.
Sát Thủ Hữu Tình gặp phải ánh mắt Lăng Thù băn khoăn chỉ là cười cười.
“Vì sao sau khi tôi nhìn thấy bộ dáng của anh cảm giác càng thêm quá mức không đáng tin.” Lăng Thù lẩm bẩm nói.
Con mắt phượng của Sát Thủ Hữu Tình lóe lóe, cười nói: “Vậy cậu cảm thấy, tôi nên là cái dạng gì?”
“Người phúc hắc không phải bộ dáng nên tương đối thành thục hơn sao?” Lăng Thù lại nhìn mắt Sát Thủ Hữu Tình, thấy bộ dáng người này thế nào cũng không vượt quá 20 tuổi.
“Nương tử, vi phu có thể để râu.” Sát Thủ Hữu Tình nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.
“……” Lăng Thù cảm thấy vẫn nên nói sang chuyện khác tốt hơn.
“Tôi muốn uống trà.” Lăng Thù bĩu môi.
Sát Thủ Hữu Tình lập tức ngoan ngoãn đem ly trà đặt bên miệng Lăng Thù, uy Lăng Thù uống xong.
Nhìn hầu kết Lăng Thù nhấp nhô, Sát Thủ Hữu Tình cảm thấy trong bụng mình bay lên một đám lửa nhỏ.
Sát Thủ Hữu Tình vội vàng rũ mi mắt xuống.
Lăng Thù uống trà xong, cảm giác cổ họng thoải mái hơn nhiều, cậu liếc mắt nhìn Sát Thủ Hữu Tình, thấy đôi mi rậm của y hơi hơi rũ xuống, lúc này lưu lại một chút ấn tượng.
Cậu nhịn không được mở miệng: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Sát Thủ Hữu Tình ngẩn người, mở mắt nhìn Lăng Thù, nghĩ nghĩ: “Hình như là 27 tuổi a……”
“……” Lăng Thù lại nhìn kỹ bộ dáng Sát Thủ Hữu Tình, không giống a…… Nghe nói sát thủ hình như biết dịch dung……
Sát Thủ Hữu Tình đỡ Lăng Thù nằm xuống, đắp kín chăn mền, sờ sờ đầu Lăng Thù, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
Lăng Thù chớp chớp mắt.
Sát Thủ Hữu Tình cũng chớp mắt theo.
Lăng Thù bĩu môi: “Tôi suýt chút nữa quên chính sự rồi.”
Sát Thủ Hữu Tình ngồi ở bên giường lẳng lặng nghe.
“Tôi cần một bộ quần áo!” Lăng Thù nghiến răng nghiến lợi.
Mặc quần áo là quá trình gian khổ. Tay chân Lăng Thù bất tiện, đương nhiên là do Sát Thủ Hữu Tình làm thay, trong quá trình Lăng Thù bị Sát Thủ Hữu Tình ăn đủ đậu hũ, cuối cùng trừng mắt nhìn Sát Thủ Hữu Tình không nói lời nào.
“Nương tử, em đây là nổi giận sao?” Sát Thủ Hữu Tình vừa giúp Lăng Thù kéo quần, vừa hỏi.
Hừ, mặc cái quần cũng tốn nhiều thời gian như vậy, Lăng Thù quay đầu, không thèm nhìn Sát Thủ Hữu Tình.
Sát Thủ Hữu Tình thừa cơ sờ soạng mông Lăng Thù.
Lăng Thù sụp đổ rồi, lần thứ hai nhìn về phía Sát Thủ Hữu Tình.
Sát Thủ Hữu Tình một bộ dáng vô tội hướng cậu cười.
Ngày! Lăng Thù dần dần đỏ mặt lên.
Sát Thủ Hữu Tình cuối cùng kéo quần xong, giúp Lăng Thù kéo khóa kéo.
Mặt Lăng Thù càng trướng càng đỏ.
Sát Thủ Hữu Tình thấy mặt Lăng Thù trướng đến đỏ bừng, hỏi: “Nương tử, có gì dặn dò không?”
Lăng Thù đơn giản nhắm mắt lại.
“Tôi muốn đi tiểu.”
“……” Sát Thủ Hữu Tình nghĩ nghĩ, một tay ôm lấy Lăng Thù hướng nhà vệ sinh đi.
Lăng Thù nhận mệnh tựa vào trong ngực người nào đó.
Đợi sau khi Lăng Thù hoàn thành một lần đi vệ sinh “Khuất nhục” nhất đời người, Sát Thủ Hữu Tình cười tủm tỉm ôm Lăng Thù trở về trên giường.
Lúc này, trong phòng truyền đến tiếng chuông điện thoại di động của Lăng Thù.
Lăng Thù cả kinh, Sát Thủ Hữu Tình vừa lấy điện thoại vừa giải thích: “ngày đó tôi thấy nên cũng mang về cùng luôn.”
Sát Thủ Hữu Tình bấm nhận cuộc gọi, đặt điện thoại ở bên tai Lăng Thù.
“Tiểu Thù.” Là thanh âm Quan Hải.
“Anh Quan, tôi đây.”
Thanh âm đối diện dừng một chút, hỏi: “Cậu không sao chứ.”
“Còn sống.” Lăng Thù nhìn nhìn thân thể của mình.
“Còn sống là tốt rồi.”
“……”
“Sau khi cậu xảy ra sự cố, tôi để truyền thông đưa tin, nói cậu xảy ra tai nạn xe cộ.”
“……” Lăng Thù nhíu nhíu mày, không nói lời nào.
“Phương Lập Lang chết rồi.”
“……” Lăng Thù hơi sững sờ.
“Hiện tại Hắc Lang do Phương Độc tiếp quản, nhưng cố vấn luật sư của Phương Lập Lang đưa ra di chúc của y, trên đó viết một phần ba tài sản của Hắc Lang do cậu thừa kế.”
Lăng Thù lạnh lùng hừ một tiếng.
“Phương Độc cùng Trịnh Dịch Huy đều đang tìm cậu, cậu tốt nhất không nên ra ngoài.”
“……” Lăng Thù đưa mắt nhìn Sát Thủ Hữu Tình.
Sát Thủ Hữu Tình nhún nhún vai.
Quan Hải cúp điện thoại.
Lăng Thù nhìn chằm chằm vào Sát Thủ Hữu Tình một hồi lâu, mới hỏi: “Sau khi tôi bị thương, vì sao anh không đưa tôi đi bệnh viện?”
Sát Thủ Hữu Tình “Xuy” cười cười: “Đám người ở bệnh viện kia, tôi mới không yên tâm.”
Lăng Thù cúi đầu xuống: “Tôi đây khi nào thì mới có thể khỏe?”
“Tôi có phương pháp trị liệu đặc biệt của Ngự Y Cốc, chắc nửa tháng có thể bình phục.” Sát Thủ Hữu Tình nghiêm trang sờ sờ cằm.
Lăng Thù nở nụ cười, tiếp tục hỏi: “Anh thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) tôi như thế, chẳng lẽ không sợ sao?”
“Sợ cái gì?”
“Người muốn tìm tôi tìm tới tận cửa thì sao?”
Sát Thủ Hữu Tình bĩu môi cười: “Nhưng bây giờ, ngoại tôi ra không ai bảo vệ được cậu.”
Lăng Thù thấy nụ cười của y giật mình.
“Hơn nữa……” con ngươi trong mắt Sát Thủ Hữu Tình lóe lên mấy cái.
“Nếu bọn họ tìm tới tận cửa, còn chưa biết nai chết về tay ai (ai thắng ai) đâu.” Y khẽ cười một tiếng: “Tôi lại rất chờ mong Trịnh Dịch Huy kia.”
Lăng Thù nhìn chăm chú hai tròng mắt của Sát Thủ Hữu Tình, nội tâm không hiểu sao lại nhảy lên.
Đợi đến lúc Lăng Thù có thể xuống giường đi được, đã là mười ngày sau.
Sát Thủ Hữu Tình mỗi sáng 8 giờ rời giường ra ngoài mua thức ăn, 9 giờ trở về phòng, sau đó cả ngày cùng Lăng Thù nhầy cùng một chỗ.
Lăng Thù cũng mở miệng hỏi qua tên của Sát Thủ Hữu Tình, Sát Thủ Hữu Tình thoải mái nói cho Lăng Thù, mình họ Tần, tên Tinh Hồn.
Tên Tinh Hồn thật là có chút kỳ lạ, nhưng Sát Thủ Hữu Tình không giải thích, Lăng Thù cũng không hỏi nhiều hơn nữa.
Vì vậy giống như thường ngày, buổi sáng một ngày nào đó Lăng Thù ở nhà buồn chán đang xem tạp san giải trí, Tần Tinh Hồn mua thức ăn trở về.
Nhưng lần này mua thức ăn trở về hình như có hơi khác biệt.
Lăng Thù nhìn ra cửa.
“Đại 00000!!!”
Thanh âm high-decibel từ cửa chính truyền vào.
Lăng Thù cả kinh, thấy một người kích động từ cửa phòng chạy về phía cậu, sau đó “Bùm” một tiếng bổ nhào trên người cậu.
“Hí……” Lăng Thù hít vào một ngụm lãnh khí.
Sau đó, từ cửa chính Tần Tinh Hồn cùng Quan Hải đi tới.
Lăng Thù hơi ngạc nhiên.
Tần Tinh Hồn buông lỏng tay rất không để ý, nói: “Tôi nghĩ thương thế của cậu lành được bảy tám phần rồi, sau đó thì dẫn người tới thăm cậu.”
Lăng Thù cười cảm kích.
Tiểu Bao thấy Lăng Thù ngồi dựa vào ghế sa lon, “Di” một tiếng, hỏi: “Đại 0, anh bị thương, bị thương ở chỗ nào vậy?”
“……” Lăng Thù cảm thấy vẫn là không cần phải nói cho Tiểu Bao tốt hơn.
“Đại 0, anh không biết thím Trương nhớ anh bao nhiêu nha.”
“……” này xem như mượn đề tài để nói chuyện của mình sao.
“Thím ấy cả ngày hỏi bạn trai tôi đi đâu rồi.”
“……” Lăng Thù đưa mắt nhìn sắc mặt Tần Tinh Hồn. Ai ngờ Tần Tinh Hồn nhìn cậu vẻ mặt đầy ý cười.
Mặt Lăng Thù phút chốc lại bắt đầu đỏ lên.
—-
* Mashimaro
* Tuzki
* Heo hoạt hình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...