Lăng Thù sau thời gian một tháng trãi qua cuộc sống thoải mái giao hòa giữa võng du cùng họp báo, cuối cùng nghênh đón một tiết mục cực kỳ quan trọng.
Lễ công chiếu [Hưởng Mã Phong Vân].
Lăng Thù mặc tây trang màu đen kiểu dáng thoải mái, với lớp áo sơmi màu trắng bên trong, hạ thân mặc quần jean bó màu đen England, mang giày ống ngắn cổ phong chuẩn bị ra cửa.
Mới vừa ra cửa, điện thoại vang lên.
Lăng Thù mở tin nhắn, nhìn một nửa, nhãn tình lập tức sáng lên.
Thời gian Tiểu Bao đi theo Lăng Thù cũng xấp xỉ ba năm, nhìn thấy bộ dáng này, chắc là có chuyện vui gì.
Cô nghĩ nghĩ, cười mờ ám một tiếng, đến gần Lăng Thù.
“Đại 0, có phải là tin nhắn của Sát Thủ Hữu Tình không nha……”
Lăng Thù liếc nhìn Tiểu Bao, đem tin nhắn nhét lại trong túi, không nói lời nào.
“Đại 0, anh đây là đang ngạo kiều sao?” (ngạo kiều (Tsundere): bề ngoài mạnh mẽ bên trong e lệ. Tìm hiểu thêm)
“……” Lăng Thù không nói gì, người này cả ngày đến cùng là đang suy nghĩ gì……
Lúc Lăng Thù, Tiểu Bao cùng hai vệ sĩ như bóng với hình đến hội trường lễ công chiếu, fan của Lăng Thù lớn tiếng la lên, bao vây xung quanh Lăng Thù vừa có mặt, hai vệ sĩ tận tâm tẫn trách ngăn từng fan, hộ tống Lăng Thù vào hội trường.
Lăng Thù mới vừa bước vào hậu trường, liền thấy đám người Lý Hạo Tân, Cao Giám Thành, Hà Vũ Cầm.
Cao Giám Thành thấy Lăng Thù đầu tiên, cười tủm tỉm địa qua.
“Quà tôi tặng cậu thích chứ?”
“……” Lăng Thù nhớ tới tiểu hương trư kia ở nhà Tiểu Bao do Tiểu Bao tự mình chăm sóc.
“Cách ăn mặc của cậu hôm nay rất động lòng người nha.”
“……”
“Tiểu Thù, cậu có thể không cần lạnh nhạt với tôi như vậy hay không……”
“……” Lăng Thù trực tiếp đưa ánh mắt sang Lý Hạo Tân, ánh mắt kia như thể đang kêu: Lý đạo, cứu mạng!
Cao Giám Thành cuối cùng bị Lý Hạo Tân kéo đi chuẩn bị tiết mục.
Lễ công chiếu [Hưởng Mã Phong Vân] bắt đầu, Lăng Thù xuất hiện đầu tiên, hát [Vô Song] (độc nhất vô nhị)nhạc đệm của [Hưởng Mã Phong Vân], sau khi hát xong bài hát, nữ MC bắt lấy cơ hội trêu chọc Lăng Thù vài câu, trong đó mấy câu hỏi Lăng Thù sau khi trả lời đã khiến fan thét chói tai, MC tiếp tục mời các thành viên chính của đoàn phim [Hưởng Mã Phong Vân].
Phỏng vấn cặp đôi diễn viên chính Cao Giám Thành, Hà Vũ Cầm xong, MC hỏi đạo diễn Lý Hạo Tân mấy câu hỏi, cuối cùng, tuyên bố bắt đầu công chiếu [Hưởng Mã Phong Vân].
Ánh sáng ở toàn hội trường tối dần, một màn ảnh cực đại xuất hiện trước mắt khán giả.
Mở đầu câu chuyện là sau khi Võ Quan Chỉ cùng Mã Lục cường quyết đấu, một ngày nọ Võ Quan Chỉ mang theo anh em trên núi đi dạo kỹ viện, đối với Ninh Nhị Nương cô gái trong kỹ viện vừa gặp đã thương, mang theo Nhị Nương trở về Tù Long sơn, từ đó Ninh Nhị Nương thành công lẻn vào Tù Long sơn, bố trí kế hoạch báo thù, trong thời gian đó anh em Tù Long sơn từng người từng người chết một cách lạ lùng, bị Võ Tiểu Nguyên thông minh nhạy bén phát hiện manh mối. Ninh Nhị Nương sợ thân phận bại lộ, đặc biệt dụ dỗ quân đội quốc dân lên núi tiêu diệt Tù Long sơn. Võ Quan Chỉ dẫn đầu chúng khấu bỏ núi chạy, sau khi phát hiện Ninh Nhị Nương biến mất, lệnh Võ Tiểu Nguyên quay trở lại cứu người. Không ngờ Ninh Nhị Nương đã sớm bố trí mai phục, Võ Tiểu Nguyên chết thảm dưới họng súng.
Thấy tình cảnh Lăng Thù diễn vai Võ Tiểu Nguyên chết thảm, trên khán phòng bất ngở có người hít vào một ngụm lãnh khí.
Sau đó, quốc dân rút lui khỏi Tù Long sơn, Võ Quan Chỉ lập tức dẫn người tìm kiếm Ninh Nhị Nương và Võ Tiểu Nguyên, cũng ở trong núi rừng phát hiện thi thể Võ Tiểu Nguyên. Nhìn thấy Võ Tiểu Nguyên chết không nhắm mắt cùng thân thể nát tan nhuộm đỏ, Võ Quan Chỉ thề nhất định phải báo thù.
Mà lúc này quân tư lệnh quốc dân sai người mang mật tín đến, tuyên bố Ninh Nhị Nương trong tay gã, nếu muốn cứu sống, yêu cầu Võ Quan Chỉ một mình gặp mặt. Võ Quan Chỉ biết rõ là cạm bẫy, nhưng vẫn một mình lẻ loi đi đến nơi hẹn, dựa vào dũng cảm xuất sắc, thân thủ nhanh nhẹn cùng trí tuệ hơn người, giết chết quân tư lệnh bị trọng thương, tránh được tầng tầng lớp lớp vòng vây của quân đội, mang Ninh Nhị Nương đi.
Ninh Nhị Nương vì chồng báo thù, mắt thấy tính toán của mình thất bại, cuối cùng thiếu kiên nhẫn muốn giết Võ Quan Chỉ, lại bị Võ Quan Chỉ nhìn thấu.
Võ Quan Chỉ dùng súng để ở trán của Ninh Nhị Nương đã bị bại lộ thân phận, Ninh Nhị Nương không cam lòng hỏi hắn sao nhìn ra kế sách của mình. Võ Quan Chỉ cười nhạt một tiếng, nói: “Nhị Nương, tôi chưa từng nghi ngờ cô, nhưng cô cũng không nên giết Tiểu Nguyên.”
Thì ra lúc Võ Tiểu Nguyên dốc sức chạy thục mạng trước khi chết, đã đem mấy chữ “Ninh Nhị Nương là nội ứng” khắc lên cánh tay mình, mặc dù chết, cũng vì Võ Quan Chỉ gõ vang tiếng chuông cảnh báo.
Cuối câu chuyện, cũng không nói rõ Võ Quan Chỉ rốt cuộc có giết chết Ninh Nhị Nương hay không. Mà Võ Quan Chỉ giải tán cường đạo của Tù Long sơn, cỡi ngựa, một người mang mũ trùm đầu che khuất diện mạo dựa vào trong ngực, tiến về đại mạc, tan biến trong đại mạc sâu thẳm.
Phim chiếu trên màn ảnh rộng, kỹ thuật diễn tinh tế, hiệu quả đặc biệt rất thật đều khiến khán giả tán thưởng không ngừng.
Lúc khán giả cùng diễn viên hỏi đáp, đã có người nêu câu hỏi: “Cuối cùng Ninh Nhị Nương có chết hay không, người Võ Quan Chỉ mang đi rốt cuộc là ai.”
Lý Hạo Tân không nhịn được trêu chọc nói: “Một ngàn độc giả có một ngàn Hamlet, kết cục câu chuyện là mở, cậu muốn là ai, thì đó chính là người trong lòng cậu nghĩ đến.”
Ánh mắt người hỏi lại sáng ngời, hỏi: “Vậy cũng có thể là Đại 0 nhà tôi phải không?”
Lý Hạo Tân mắt nhìn Lăng Thù, không đồng ý cũng không phủ nhận.
Hiện trường một mảng náo nhiệt. Mà lúc này ánh mắt Lăng Thù cũng ở trên khán phòng, nhìn lướt qua mặt từng khán giả.
Rốt cuộc người nào là Sát Thủ Hữu Tình chứ?
Người này, không đúng, quá béo.
Người này, khẳng định không phải, quá thấp.
Người này, tuổi không đúng, cũng không phải.
Người này, khí chất a, không được!
……
Lăng Thù tự nhiên là chưa từng thấy qua bộ dạng của Sát Thủ Hữu Tình như thế nào. Nhưng hôm nay khi cậu xuất phát đến lễ công chiếu, lại nhận được tin nhắn của Sát Thủ Hữu Tình, nói y muốn tới hội trường xem phim của mình.
Cơ hội tốt như vậy, Lăng Thù tự nhiên không buông tha, cậu một lần lại một lần nhìn xem khán giả dưới đài, trong lòng nghĩ, người này có phải là Sát Thủ Hữu Tình không.
Chính là đến khi buổi lễ chấm dứt, cậu cũng không xem được tất cả khán giả một lần, có mấy khán giả ngồi quá xa, cậu cũng nhìn không rõ diện mạo.
Cậu muốn xuống đài xem người ngồi ở xa hơn, lại bị người bên cạnh giữ chặt ống tay áo.
Lăng Thù quay đầu lại, đã thấy hai cái vệ sĩ đứng ở bên cạnh mình.
Vệ sĩ dáng người thấp vẫn khá trầm lặng, cho nên mở miệng nói chuyện đều là vệ sĩ vóc dáng cao.
“Cậu chủ, để chúng ta đưa cậu lên xe a.”
Lăng Thù nhíu nhíu mày: “Vội như vậy sao?” cậu cũng chưa tìm ra ai là Sát Thủ Hữu Tình mà.
“Cậu chủ, không nói gạt cậu, trong bang xảy ra chuyện, cậu hai đang triệu tập chúng tôi trở về.”
“Vậy không có việc gì a, các anh về trước đi, tôi nán lại trong này một hồi.”
“Chúng tôi là ông chủ phái tới bảo vệ cậu, hiện tại fan của cậu bên ngoài rất nhiều, chúng tôi muốn đưa cậu lên xe trước, nhìn cậu an toàn rời khỏi, sau đó mới đi.”
“Không được, tôi còn muốn……” Lăng Thù vừa muốn nói gì, lại nghe thấy “Lăng Thù!!” “Đại 0!” “000” tiếng thét chói tai đập vào mặt, không ít fan của Lăng Thù nhảy qua hàng rào bảo an, từ dưới đài nhảy lên.
Đám người như con ngựa hoang không khống chế được, chen chúc hướng tới Lăng Thù.
Hai vệ sĩ ra sức ngăn fan đang bổ nhào qua, mở đường cho Lăng Thù.
Lăng Thù bị tiếng thét chói tai khiến tâm phiền ý loạn, tuy có chút không cam lòng, nhưng đành phải bỏ chạy ra hậu trường.
Đám người Lăng Thù dưới sự ủng hộ cuồng nhiệt của fan khó khăn di chuyển từng bước, đợi Lăng Thù cùng Tiểu Bao chậm rãi lái xe ra hội trường công diễn, đã là nửa đêm .
Xe đang lẳng lặng chạy trên đường phố.
Tiểu Bao ngồi ở phía sau khe khẽ “di” một tiếng.
“Đại 0, anh xem, chiếc xe kia hình như luôn đi theo chúng ta.”
Lăng Thù nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên có một chiếc Santana màu xám đang cách ở cự ly khoảng 10m vẫn chạy theo, vô luận Lăng Thù tăng tốc hay chậm lại, đều là duy trì đoạn khoảng cách này.
Lăng Thù nhíu nhíu mày, tình huống này rất có thể là đội chó săn đang theo dõi mình. Cậu nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Bao, nếu không cô xuống xe trước đi?”
Tiểu Bao nhẹ gật đầu.
Lăng Thù lái xe đến gần chỗ đèn xanh đèn đỏ có máy giám thị, để Tiểu Bao xuống xe.
Santana phía sau cũng dừng lại.
Tiểu Bao hơi không yên lòng hỏi: “Đại 0, anh có thể cắt đuôi bọn họ không?”
Lăng Thù cười, khởi động xe.
Đằng sau Santana cũng đi lên.
Lăng Thù lái xe lách qua mấy chỗ.
Cậu nhìn nhìn kính chiếu hậu, Santana rõ ràng vẫn theo sát như âm hồn không tan.
Lăng Thù nhíu nhíu mày, căn cứ kinh nghiệm trước kia, nếu là đội chó săn bình thường, cũng sớm đã bị cậu bỏ rơi rồi.
Lai giả bất thiện. (người tới không có ý tốt)
Lăng Thù nắm chặt tay lái, để xe duy trì tốc độ đều đặn, vừa mở điện thoại.
Điện thoại kết nối.
“Anh Quan, tôi bị người ta theo dõi .”
“Người của Phương Lập Lang đâu?”
“Bọn họ nói trong bang xảy ra chuyện, đưa tôi lên xe xong đã đi rồi.”
“Cậu bây giờ đang ở nơi nào?”
“Khu hai cư xá Tân Huệ.”
“Cậu lái xe đến khu bảy, tôi tìm mấy người tới đón cậu.”
“Được.” Lăng Thù nghe đối diện cúp điện thoại, bỏ vào túi, lái hướng sang khu bảy.
Xe đều đặn chạy đến chỗ một đường rẽ của cư xá, đột nhiên, từ một ngã rẽ bắn tới một đạo ánh sáng chói mắt.
Lăng Thù vô thức lấy tay ngăn ánh sáng, khóe mắt mơ hồ thoáng thấy một chiếc xe tải cực đại lái ngay hướng mình.
Xe tải mang theo thanh âm bánh xe nặng nề, lái đến đầu xe Lăng Thù.
Đồng tử Lăng Thù mãnh liệt co lại, nhanh chóng dẫm phanh xe, quay nhanh tay lái.
Một tiếng “bùm” vang thật lớn, đầu Lăng Thù nặng nề đâm vào trên tay lái, Lăng Thù cắn răng ngẩng đầu, chỉ thấy kính cửa sổ bên phải xe đã vỡ thành một mảnh, cậu tự tay cởi dây an toàn, miệng vết thương trên đầu càng ngày càng đau.
Ý thức bắt đầu dần dần mơ hồ.
Cậu cảm giác có người mở cửa xe, chế trụ đầu cậu, dùng khăn bưng kín miệng mũi cậu, một mùi gay gắt thổi vào xoang mũi, cậu vùng vẫy vài cái, ý thức dần dần mất đi.
Lúc tỉnh lại, ngọn đèn chói sáng lọt vào trong tầm mắt, khiến Lăng Thù nhíu mày.
Nhưng đau đớn trên trán lập tức làm cho cậu tỉnh táo lại.
Cậu phát hiện mình đang nằm trên một cái giường cực đại, tay chân thân thể bị trói trên giường, hoàn toàn không thể động đậy.
Một người chậm rãi đi tới bên cạnh, lấy tay nâng cằm Lăng Thù.
“Không ngờ cậu là con trai Phương Lập Lang.” Người nọ khe khẽ cười.
Lăng Thù lạnh lùng liếc nhìn gã.
“Đáng tiếc bây giờ Phương Lập Lang ốc còn không mang nổi mình ốc, không giúp được cậu.” Trịnh Dịch Huy có chút phấn chấn.
Lăng Thù nhớ đến lời vệ sĩ nói hôm nay, xem ra quả thực không giả.
Trịnh Dịch Huy đang còn muốn nói cái gì, đột nhiên, từ trong túi áo Lăng Thù, truyền đến tiếng chuông điện thoại di động.
Lăng Thù muốn nghe, bất đắc dĩ chân tay bị trói, chỉ có thể nhìn Trịnh Dịch Huy dường như cân nhắc lấy di động trong túi cậu ra, ánh mắt đột nhiên sắc bén, nện điện thoại di động sang một bên.
Chuông điện thoại di động lập tức tắt ngúm.
“Cậu vẫn nhớ rõ bài hát cậu hát kia sao, cảnh diễn kia thật đặc sắc, tôi đặc biệt sắp xếp một chiếc xe tải giống như đúc chính là đến tiếp đãi cậu.” Trịnh Dịch Huy sờ vết thương trên trán Lăng Thù, cười lạnh nói: “Thế nào, đây là kết quả rượu mời cậu không uống muốn uống rượu phạt.”
Lăng Thù khinh bỉ quay đầu, hắc một tiếng, cũng cười lạnh: “Thì ra ngày đó tôi bị đâm cũng thật đúng lúc, cư nhiên là thu xếp bất thường.”
Ánh mắt Trịnh Dịch Huy phút chốc trở nên ngoan độc, một bạt tay tát vào mặt Lăng Thù. Thấy dấu tay trên mặt Lăng Thù, đột nhiên vui vẻ cười: “Nhưng cũng khéo, tôi hôm nay vừa lúc xem phim cậu mới đóng, cậu diễn vai người chết kia cũng thật sự là kinh tâm động phách.” (rung động lòng người)
Lăng Thù cắn chặt răng không lên tiếng.
Trịnh Dịch Huy chậm rãi móc một khẩu súng đen kịt từ trong ngực, từ từ mở chốt an toàn.
“Tôi xem lúc này còn ai có thể bảo vệ được cậu.”
—-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các người phải tin tưởng tôi, thật sự sẽ xuất hiện mà
Mọi người hẳn là đều nhìn ra sắp đặt của tôi đi o(≧v≦)o~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...