Căn hộ của Des, bên trên trung tâm sân vườn, được bày biện đơn giản, trang trí với sắc hoa mộc lan đậm, và ngăn nắp hơn so với tưởng tượng của cô. Anh ta đã quá tốt bụng. Khi anh ta hỏi cô uống gì, Abbie nói, “Cho tôi rượu, vang trắng nhé nếu anh có,” và Des xin lỗi, “Tiếc quá, tôi không có rượu trong nhà. Tôi ra quán rượu mua một chai nhé, không thì vẫn còn rượu mạnh từ Giáng sinh năm ngoái.”
Rõ ràng anh ta không phải người uống được rượu, điều này cũng không tệ lắm. Trong căn bếp hẹp màu be, phát hiện thấy nước chanh có ga, Abbie nói, “Thế thì… rượu nặng và nước chanh vậy, thế được rồi,” và không nỡ phàn nàn khi thấy Des, đúng là không biết về rượu khi đổ hai phần đều nhau vào cái cốc uống bia cỡ một phần tư lít.
Thực ra cô thấy quen dần sau khi làm vài hớp rùng cả mình. Và hơi ấm lan tỏa trong bụng rõ ràng khiến cô thư giãn. Có thể hiểu được tại sao khi gặp hoạn nạn thì người ta quay ra uống rượu. Bên cạnh cô trên chiếc sofa da đã sờn, trước lò sưởi đang cháy, Des là thính giả tuyệt vời, gật đầu thông cảm, và hoàn toàn đứng về phía cô. Anh ta không ngắt lời, không hề thấy phiền là cô đang nói hết phần, và đưa cô thêm khăn giấy khi tờ cô đang dùng đã ướt sũng.
“… Bọn tôi phát hiện ra khi tôi mười bảy tuổi. Tôi phải vào viện làm đủ thứ xét nghiệm, rồi họ bảo tôi là tử cung của tôi không nuôi thai được. Và thế là hết, không ai làm được gì cả.” Sau khi chia sẻ với anh ta những điều riêng tư đó, Abbie ngửa đầu vào gối dựa trơn trên ghế. “Tôi chỉ muốn chết thôi. Tôi nghĩ Tom sẽ bỏ tôi đi. Tại sao anh ấy lại muốn mắc kẹt với người không thể có con chứ? Bởi vì ngay từ lúc đó, bọn tôi đã biết sẽ có ngày mình muốn có con. Nhưng anh ấy quá tuyệt vời.” Nước mắt chảy xuống mặt rơi khỏi cằm cô. “Anh ấy nói chuyện này không sao cả, và anh ấy yêu tôi đủ để không bỏ rơi tôi. Tất nhiên, anh ấy quên không nhắc đến chuyện anh ấy sẽ bỏ qua bằng cách đi ngủ với phụ nữ khác sau lưng tôi.”
“Có thể chỉ xảy ra đúng một lần đó thôi,” Des nói.
Abbie lau mắt. “Anh nghĩ như thế sẽ làm tôi cảm thấy vui hơn à? Bây giờ anh muốn về phe anh ta à?”
“Không, không hề, thật mà.” Nắm lấy tay cô, anh ta siết mạnh. “Tôi không biết làm sao anh ta có thể làm chuyện này với cô.” Des lắc đầu. “Thế còn nhận con nuôi? Cô đã thử chưa?”
“Ồ, bọn tôi có muốn chứ. Bọn tôi lấy nhau lúc tôi hai mươi mốt tuổi và bắt đầu thử tìm ngay lập tức. Nhưng ai cũng bảo rằng bọn tôi nhận nuôi lúc đó thì trẻ quá, cứ như là bị trừng phạt ấy. Mà tôi thì không thể đợi được.” Abbie nhắm mắt khi ký ức xót xa về thời điểm đó ào ạt trở về. Cleo, kết quả của việc vỡ kế hoạch của cha mẹ cô lúc ấy mới bảy tuổi, và cô rất thích trông nom em gái nhỏ, nhưng điều đó chỉ làm cô thấy đau đáu hơn vì thiếu vắng một đứa con trong đời. “Tôi chỉ muốn có một đứa con của riêng mình. Mỗi ngày dài như cả tháng, mỗi tháng như cả năm, và họ bảo bọn tôi quay lại sau năm năm khi hai đứa đã ổn định hơn. Ổn định! Còn nếu mình thấy bất ổn thì họ bảo mình là theo họ thì điều đó càng chứng tỏ rằng mình không phù hợp!” Lời lẽ cứ tuôn ra.
“Nên bọn tôi thử nhờ người mang thai hộ nhưng chuyện đó cũng quá đau buồn và cũng không có tác dụng gì… rồi bọn tôi chẳng thể thử thêm được nữa, nên bọn tôi tiết kiệm tiền trong hai năm kế tiếp và nghiên cứu xem có thể nhận con nuôi từ nước ngoài hay không. Nhưng mọi chuyện quá phức tạp và khó khăn, tôi rơi vào tình cảnh tệ đến mức bác sĩ phải cho tôi uống thuốc an thần. Bác sĩ nói tôi bị ám ảnh, và nó ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của tôi, và nếu không cẩn thận thì tôi sẽ bị suy sụp thần kinh nặng. Vào lúc đó thì Tom bắt tôi phải dừng lại. Anh ấy rất cương quyết khi nói anh ấy muốn có một người vợ, chứ không phải một kẻ suy nhược nói năng lắp bắp. Anh ấy nói nếu cứ để mọi việc trôi đi như thế thì cuối cùng hai vợ chồng sẽ chỉ làm đau lẫn nhau mà thôi. Mà anh biết không, sau mười tám tháng địa ngục đó, cách anh ấy nói làm tôi cảm thấy dịu bớt đi. Bọn tôi đã thử đủ cách mà chẳng đạt được gì. Nên bọn tôi bảo nhau là thôi cứ chờ thêm bốn năm nữa. Nhưng sau đó bất cứ lúc nào bọn tôi nghĩ đến chuyện ấy, Tom lại thấy tôi bị tổn thương nên lại thôi không muốn tôi phải trải qua nữa. Rồi khi tôi đến gặp bác sĩ với bộ dạng đó, bác sĩ bảo là tôi không tự chăm sóc bản thân, và với tiểu sử bệnh tâm thần như tôi thì người ta dù sao cũng không cho tôi nhận con nuôi đâu.” Cô dừng lại, quay lại nhìn Des. “Thế là thôi, bọn tôi chấm dứt hoàn toàn chuyện đó, vĩnh viễn, tự bảo nhau ít nhất bọn tôi cũng còn có nhau.”
Des cảm thông siết chặt tay cô một lần nữa. “Tôi không hề biết. Tôi rất tiếc.”
“Đâu phải lỗi tại anh.” Nhíu mày khi thấy chiếc ly rỗng trên tay kia, Abbie nói, “Tôi làm đổ cốc này à?”
Des cười. “Cô uống hết rồi. Cứ chờ ở đây, để tôi đi lấy ly khác.”
Lúc Des từ bếp quay lại, Abbie lại đang khóc.
“Tôi xin lỗi, tôi không biết nước mắt ở đâu ra nữa.” Abbie mò mẫm tìm tờ khăn giấy khác. “Chắc chắn đây là buổi tối chán nhất đời anh.”
“Đừng có ngốc thế. Chúng ta là bạn mà, phải không?” Anh ta ngồi xuống. “Cô đang gặp hạn mà lại không đáng bị như vậy.”
Gặp hạn. Đó cũng là một cách nói. Nhưng anh ta đang cố gắng hết sức để giúp cô. Và cô cảm thấy dễ chịu là anh ta đang đứng về phía cô.
“Tôi chẳng biết phải làm sao nữa.” Giọng Abbie khàn đi. “Tôi vẫn không thể tin được là anh ấy làm như vậy. Tôi không thể tin được chuyện này lại x… xảy ra… Tôi chỉ muốn làm anh ấy đau khổ như anh ấy đã khiến tôi đau khổ…”
Ôi không. Ôi Chúa ơi. Lúc Abbie mở mắt, những gì xảy ra đêm hôm trước dội về, rõ ràng đến từng chi tiết và màu sắc.
Từng chi tiết một.
Dạ dày cô quặn lại vì sợ hãi, cô nhìn chằm chằm vào cái rèm cửa xa lạ và cảm thấy có một cánh tay xa lạ đang quàng qua người cô, hơi ấm phả vào phía sau cổ. Cô làm gì để rơi vào cảnh này? Có điều cô có đáp án cho câu hỏi đó. Bị kích thích bởi cả vại rượu nặng pha ít nước chanh thứ hai, cô cứ thế nguyền rủa này nọ trong khi Des lại… thực sự rất tốt bụng. Tử tế, kiên nhẫn, và không ngừng thấu hiểu cô. Tới khi cô hét lên, “Còn Tom sẽ phản ứng thế nào nếu tôi làm như vậy với anh ấy?” và Des đã đắm đuối nhìn vào mắt cô với vẻ không diễn đạt được bằng lời cho tới khi cuối cùng cũng hiểu ý cô.
Thật thà mà nói, giữa hai người luôn có một lực hút nào đó. Nhưng không ai từng mơ tưởng xa xôi, chỉ là họ không phải loại người ấy. Cô là người đã có gia đình đề huề, và Des tôn trọng điều đó.
Nhưng bây giờ, sau tất cả những chuyện này, thì sao lại không xảy ra được chứ? Sự kết hợp của hơi men và mong muốn trả thù đã thúc đẩy cô làm chuyện đó. Cô đã vươn người tới hôn anh. Chỉ thế thôi, chỉ một nụ hôn, nhưng Des sốt sắng đáp lại. Hai người hôn một chút nữa, cô thấy hơi khác lạ, nhưng vì đang muốn trả thù Tom, cô lại tiếp tục. Cô nằm trong vòng tay Des được một lúc, chiếc sofa bằng da trơn tuột trở nên bất tiện nên anh ta giúp cô đứng dậy đưa vào phòng ngủ. Tới bước đó, hơi men đã thực sự có tác dụng. Thật liều lĩnh, cô gần như quyết định sẽ làm tình với anh ta. Thế đấy, Tom, xem anh có thích như vậy không. Nhưng khi vào cuộc, cô không nhận biết được rõ ràng nữa. Des đã cởi áo, nhưng lúc anh ta định cởi khuy áo cô, cô lắc đầu rút lui, kêu lên không, không, xin lỗi anh nhưng không được. Và với lòng tốt vô biên, anh ta không buộc cô phải thay đổi quyết định. Anh ta dừng ngay lại, dỗ dành cô, và khi cô lại bắt đầu khóc, anh ta nói rằng chuyện này không sao hết, chỉ được bên cô cũng đủ rồi. Không lâu sau, vì mệt mỏi rã rời, kiệt sức và không quen với loại rượu đó, cô ngủ gục trên tay anh ta.
Vẫn mặc đủ quần áo, cảm ơn trời.
Abbie chớp mắt rồi khẽ dịch ra mép giường. Miệng cô có vị chua và cơn lũ nước mắt đêm qua đã làm cho mắt cô sưng lên và gai gai, cứ như bị một tên thợ mộc loạn trí chà xát bằng giấy nhám. Chiếc đồng hồ trên bàn cạnh giường chỉ sáu giờ kém mười. Bên ngoài, bầu trời vẫn tối đen; phải một tiếng nữa trời mới sáng.
“Cô định đi đâu?”
Thấy có lỗi, cô quay lại thấy Des đang nhìn mình. Nếu đêm qua là một nỗi xấu hổ, sáng nay còn tồi tệ hơn. “Tôi xin lỗi, tôi có đánh thức anh không? Tôi cần phải về nhà.”
“Cô không phải đi đâu. Cô cứ ở lại cũng được.”
Anh ta là sếp của cô. Cô đã đưa đẩy anh, không hẳn nhưng cũng suýt nữa ngủ với anh ta. Thế mà anh ta vẫn tỏ ra tốt bụng. Thấy không được khỏe và sợ rằng Tom có thể từ chỗ câu cá quay về tối nay, Abbie nói, “Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn về.”
“Để tôi đưa cô về.” Anh ta dợm hất chăn ra và cô thoáng nhìn thấy phần thân trên để trần của anh ta.
“Không, không… thực sự không cần đâu.” Cô nhanh chóng lùi ra cửa; bất cứ ai nghe thấy tiếng xe vào giờ này sáng Chủ nhật cũng có thể nhìn ra cửa sổ phòng ngủ thấy anh ta tiễn cô về.
“Được rồi, tôi biết cô có việc phải giải quyết với Tom.” Anh ta dùng lòng bàn tay vuốt thẳng mớ tóc hoe đỏ bù xù. “Nhưng… nói thực là cô không đáng bị đối xử như vậy. Cô rất đáng yêu… và tuyệt vời…” Anh ta thấy cô rụt người lại nên hấp tấp nói tiếp, “Nghe này, cô có thể gọi tôi đến hay qua nhà tôi bất cứ lúc nào. Cứ nói nhé, chuyện gì tôi cũng giúp cô.”
“Được rồi.” Abbie gật đầu. “Cảm ơn anh.”
Anh ta chớp mắt. “Cô có định cho chồng biết chuyện này không? Chuyện cô qua đêm ở đây ấy?”
“Đừng lo.” Lúc lắc đầu, cô thấy trong mắt Des sự nhẹ nhõm. “Tôi không nói đâu. Chuyện này chỉ hai chúng ta biết thôi. Không ai được phép biết nữa.” Lúng túng, cô nói thêm, “Anh cũng không nói với ai chứ?”
Des nói nhẹ nhàng. “Bất cứ điều gì cô muốn.”
“Cảm ơn anh. Tạm biệt anh nhé.”
Anh ta hắng giọng. “Tôi không muốn hỏi điều này, nhưng thứ Tư cô có làm thay cho Magda được không?”
Trời ơi, đây là lý do anh ta gọi cho cô tối qua. Nếu không vì thế thì những chuyện này sẽ không xảy ra.
“Được, tôi sẽ làm.” Abbie gật đầu bất lực. Cô đã qua đêm trên giường của Des Kilgour và gần như đã làm tình với anh ta, tất là lỗi của ông chú đã chết của Magda.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...