Sau vụ thu hoạch mùa thu, huyện Lam Điền bước vào giai đoạn thương nghiệp sôi động nhất trong năm, hàng hóa bọn họ tích góp cả năm đều đổ vào chợ, đồng thời ai cũng muốn chuẩn bị thêm chút vật tư cho mùa đông kéo dài của huyện Quan Trung.Nay thảo thị tử của huyện Lam Điền không chỉ có trong thành Ngọc Sơn nữa, cứ bốn năm thôn ở gần nhau thì thế nào cũng có một cái thảo thị tử.Cảnh giới tối cao của nông phu là tự cấp tự túc.Thế nhưng nông phu của huyện Lam Điền thì không làm được điều ấy, đó là vì đất đai không có nhiều, không đủ để dựa vào đất đai mà có được mọi tài nguyên cần thiết để phục vụ cuộc sống, cho nên đành thông qua hoạt động trao đổi để có được thứ mình muốn.Ở nơi khác ruộng nhà mình không đủ thì ở đất hoang trồng thêm ít rau, trồng thêm ít cây dâu nuôi tằm, ít gai dệt vải, nhưng ở nơi này thì không có đất hoang nữa.Vì thế thương nghiệp thành một điều thiết yếu trong quộc sống.Thế nên đừng xem thường lão nông huyện Lam Điền, bọn họ không biết chữ, nhưng lại tinh thông toán học.“ Bảy ba hai mươi tám, thôi tính rẻ một chút, chỉ lấy hai mươi lăm đồng thôi.
“ Một đại hán vạm vỡ kéo ba búi tỏi nhét vào tay Vân Chiêu đang tròn mắt như chuông đồng:“ Ta ...!“ Ba bảy mà hai tám à, tên này nghĩ mình là đồ ngốc chắc, lại còn giảm giá rồi mà vẫn là hai lăm đồng, cao hơn cả giá chuẩn, cầm ba nhánh tỏi, Vân Chiêu khó khăn lắm mới khống chế được tâm tình, gằn giọng dọa:” Có phải ngươi thấy người bị xích trước cổng huyện nha ít quá không?”Đại hán bán tỏi thấy đằng sau Vân Chiêu có mấy tên tráng hán cao lớn đang nhìn mình gườm gườm hăm dọa, đoán y là thiếu gia công tử nhà nào nổi hứng đi thử nghiệm cuộc sống người thường, hắn chẳng sợ, tỉnh bơ nhún vai:” Đành chịu thôi, cho dù là huyện tôn tới đây ta cũng phải lý luận một phen, bằng vào cái gì mà tỏi nhà ta chỉ bán được 7 đồng.”Vân Chiêu nâng nhánh tỏi lên: “ Tỏi nhà ngươi có gì đặc biệt à?”“ Ngươi đếm thử xem tỏi nhà ta có bao nhiêu nhánh?”“ 30 nhánh.”Đại hán bán tỏi tức giận:” Ngươi còn biết tỏi nhà ta có 30 nhánh à, vậy ngươi đếm xem đám bán tỏi 7 đồng khác có bao nhiêu nhánh? Nếu như nhiều hơn hai mươi tám nhánh tỏi thì ngươi cứ kéo ta tới huyện nha dùng xích xích ta lại, ta không thèm kêu câu nào, tỏi nhà ta nhiều nhánh, vì sao không thể bán 8 đồng.”Té ra là tên này biết tính chứ không phải tính nhầm, Vân Chiêu càng giận hơn:” Thế sao ngươi không bán 8 hoặc 9 đồng, lại giở trò ở cách tính giá, ngươi có biết chín ba mới là 27 thôi không?”“ Vì ngươi là người đọc sách, bán cho người đọc sách thì ba bảy hai tám, bán cho hương dân thì ba bảy hai lăm.” Đại hán bán tỏi tính toán rất rành rọt, tuyên bố trắng trợn:Vân Chiêu nổi khùng tóm lấy cổ áo hắn:” Người đọc sách thì sao nào, người đọc sách đi cướp gạo nhà ngươi hay là ném con ngươi xuống giếng?”“ Đám người đọc sách cho má đưa ra chủ ý mấy quy củ định giá thối tha, làm hỏng cả quy củ một búi tỏi ba mươi nhánh, làm búi tỏi của mọi người thiếu đi vài nhánh, giá tiền thì vẫn như cũ, thế không phải là lừa người ta à? Đám người đọc sách các ngươi chỉ giỏi bảy trò vớ vẩn, chê giá thấp sao không quang minh chính đại tăng giá mà dùng trò này để hại người bán hàng thật thà.” Đại hán bán tỏi hùng hổ nói:” Cho dù huyện tôn muốn bắt thì cũng phải bắt đám khốn kiếp vô lương tâm ấy, bắt người làm ăn thật thà như ta làm gì?”Vân Chiêu nhìn cái con lừa ương bướng đó rất lâu, thở dài, thành thật đếm 25 đồng trả cho người ta, thấy tên này làm ăn thật lợi hại.Kể một đống đạo lý tựa đúng tựa sai, hạ thấp người khác, nâng cao bản thân chẳng những kiếm được thêm tiền, kiếm luôn được lương tâm, đúng là thiên tài làm ăn.Nông hộ khôn vặt, vì giá đã quy định rồi nên để kiếm thêm liền bớt đi vài nhánh tỏi mỗi búi, tỏi nhà người khác thiếu hai ba nhánh, bán 7 đồng, bình quân mỗi đồng mua được 4 nhánh tỏi, hắn giữ lệ cũ một búi 30 nhánh tỏi, nhưng lại bằng cách tính gian bán được với giá 8, 9 đồng, đúng là thứ vô lương tâm.Vậy mà người tới chỗ hắn mua tỏi lại nhiều nhất, biết hắn tính gian còn khen hắn làm ăn thật thà, không ai đi tố giác.Chỉ cần có khách tới chỗ người khác mua tỏi, hắn liền oang oang cái giọng nói búi tỏi người khác không đủ nhánh, toàn là quân khốn kiếp, chỉ hắn có lương tâm ...Không phải ai cũng có thể tính chi li từng đồng một, phép tính này với bách tính còn quá phức tạp, nhưng mà bên nào bán thiếu cân thiếu lạng thì người ta nhận ra ngay, thế là bất tri bất giác mắc lừa tên khốn kiếp thực sự.Vân Chiêu đành phải nhịn, loại chuyện này không thể quản lý được, nếu quản quá chặt như thế, cái thảo thị tử sẽ hỏng mất.Cách mỗi khoảng thời gian, Vân Chiêu chỉ cần có cơ hội là sẽ tuần thị một lượt thảo thị tử huyện Lam Điền, thuận tiện mua ít hàng hóa, thông qua việc tự mình mua bán để đánh giá kinh tế huyện Lam Điền phát triển có lành mạnh không?Phát triển lành mạnh là vật giá phải ổn định, tỷ giá đổi tiền không lên xuống quá lớn, sức mua phải mạnh.Từ búi tỏi này thì thấy được vật giá ở huyện Lam Điền đang tăng dần, mà mức tăng nhỏ không khiến bách tính chú ý, nói cách khác trong năm qua bách tính kiếm được nhiều hơn mức độ giá tăng trưởng, điều ấy rất tốt.Cơm áo không thể xảy ra vấn đề, chỉ được phép ngày càng tốt hơn, còn loại địa phương như Minh Nguyệt lâu thì không tính, vì người nơi đó là một thích móc túi một thì thích bị móc túi.Chở đầy một xe hàng về nhà, Vân Chiêu nhìn thấy Tần bà bà đang đợi mình.Đem hàng hóa giao cho thư ký Từ Ngũ Tường, bảo hắn tính toán giá cho mỗi món hàng, làm thành bảng biểu cho y.Đi vào nội trạch thấy mẹ một mình cô độc ngồi dưới cây thạch lựu chi chít quả, không biết vì cái gì mà ngây ra.Đám tỷ muội trong nhà không thấy đâu, nhìn quanh cũng không phát hiện ra có cái đầu thập thò nào, Vân Chiêu liền tới bên cạnh mẹ:” Mẹ, sao chỉ có một mình thế này?”Vân Nương nẩng đầu lên thấy nhi tử liền thở dài: “ Hôm nay phu nhân của Tôn Truyền Đình tới, nói mấy điều kỳ quái.”Vân Chiêu nhíu mày: “ Bà ta nói gì vậy ạ?”Vân Nương kéo tay nhi tử: “ Bà ta nói gì không quan trọng, chủ yếu là mẹ thấy bà ta đang sợ.
Trước kia bà ta nói chuyện làm việc rất tùy ý, lần này thì khác, tới nhà ta mà nơm nớp lo sợ, còn tặng mẹ một cái áo choàng mà bà ta tự làm.
Con à, con ra tay với nhà họ sao?”“ Không ạ, sẽ sẽ không ra tay với Tôn Truyền Đình, ông ta không cần phải sợ.
“ Vân Chiêu lắc đầu, tất nhiên y không kể mình ra tay với ba nhà Vương , Tả, Dương:“ Nếu thế thì mẹ nhận cái áo choàng này, sau đó tặng lại một món quà để bà ta yên tâm.
“ Vân Nương nói vậy nhưng mặt vẫn còn lo lắng:“ Mẹ, đôi khi dùng một ít thủ đoạn sấm sét chính là để giảm bớt số người chết.” Vân Chiêu an ủi mẹ, bây giờ y không phải chỉ quản lý một cái huyện Lam Điền nhỏ bé, mà là quá nửa Quan Trung rồi, bao nhiêu người tin tưởng y, đi theo y, một khi xảy ra chuyện là chết vô số người:Lúc này nếu không chặt đứng những cánh tay ý đồ vươn tới huyện Lam Điền sẽ gây ra họa lớn, đây chính là đạo lý để một nhà khóc còn hơn là khiến cả con đường phải khóc.Bách tính nên lương thiện, vì đại bộ phận chuyện trong cuộc sống của họ không tới mức phải liều sinh tử, nên bọn họ có thể rộng lượng, có thể lấy đức báo oán.Vân Chiêu thì không có nhiều lựa chọn, một khi y nhường nhịn thì gần 100 vạn bách tính sẽ bị ảnh hưởng tới lợi ích, dù mỗi người mất đi 1 đồng cũng đã là 100 vạn đồng rồi.Giờ y đã hiểu câu, đế vương không có chuyện nhỏ là sao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...