Minh Thiên Hạ


Thư phòng Tôn Truyền Đình im ắng tới mức nghe thấy được tiếng lá rơi, ông ta đã ngồi đó nhìn tịch dương rất lâu rồi.

Ánh mặt trời loang lổ xuyên qua tán lá rậm rịt của cây thạch lựu, chiếu lên khuôn mặt ông ta, chỗ thì đỏ, chỗ thì đen, giống như người mang bệnh lạ.

Trên bàn của ông ta cũng đặt một bản quân báo, trên đó không ngờ là công bố chi tiết trận đại thắng của Lô Tượng Thăng ở bãi Tiêu Diêu.

Chặt đầu 1099 thủ cấp?Chẳng lẽ kế tiếp Hồng Thừa Trù, Lô Tượng Thăng cũng quy thuận Vân thị rồi sao?Vân thị nếu đã binh cường mã tráng như vậy, vì sao không khởi binh ở trong quan mà lại đem binh lực quý giá tiêu hao ở thành Quy Hóa vạn dặm xa xôi?Người có thực lực như thế sao còn cung kính với triều đình, làm nhiều việc che đậy như thế chứ, y ngông nghênh cũng chẳng ai làm gì được y cơ mà.

Thuế má y luôn nộp đầy đủ, cả khoản thuế khẩn cấp mà triều đình thu thêm y cũng vui vẻ nộp lên, còn hỗ trợ lương thảo cho biên quân, châu phủ như thế hoàng đế nào không thích?Mình nên làm sao đây?Thôi vậy, đi bước nào hay bước đấy, đợi Vân thị xuất binh Quan Trung, ta chiến tử trên tường thành là được.

Tôn Truyền Đình đã quyết định xong, cẩm bút viết tấu chương chúc mừng hoàng đế.

Không cần biết Kiến nô do ai giết, Kiến nô chết rồi là sự thực, chỉ cần Kiến nô chết, nên là chuyện tốt chung vui với thiên hạ.

Nghe Vân Chiêu đọc xong danh sách người chết trận, phía dưới có tiếng khóc khóc thút thít.


Lễ đường im phăng phắc, lễ tưởng niệm bắt đầu.

“ Ta hi vọng mọi người không quên họ, huynh đệ của chúng ta tuyệt đối không phải là con số, cái tên lạnh băng trên bia tưởng niệm, mà là từng người từng sống, từng nói từng cười, những người chia ngọt sẻ bùi với chúng ta.

Bây giờ họ vì sự tự phụ của chúng ta mà đóa hoa sinh mệnh vừa nở đã điêu tàn.

”“ Từ hôm nay chúng ta phải nhớ, công tác của chúng ta sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới sinh mạng của huynh đệ tuyến đầu, chiến sĩ có thể chiến tử, nhưng không thể xuất phát từ sai lầm của chúng ta.

”“ Điểm này, ta mong mọi người nhớ kỹ.

”“ Bảy ngày nữa, tro cốt của tướng sĩ chiến tử sẽ về tới Ngọc Sơn, toàn bộ chúng ta sẽ đi tiễn họ chặng đường cuối cùng, đồng thời sám hối với họ ! ”Lời của Vân Chiêu lại lần nữa gây ra những tiếng thút thít bi thương.

Lý Định Quốc nhìn một đám nam nam nữ nữ mắt đỏ hoe từ trong gian lễ đường lớn bị đại thụ bao quanh đi ra, tò mò hỏi Trương Quốc Phượng:” Bọn họ đang làm gì thế, cả đám tụ tập khóc với nhau làm gì?”Trương Quốc Phượng quan hệ ở trong thư viện rất tốt, biết rất nhiều chuyện, vừa ăn khoai lang vừa nói:” Nghe đâu trện chiến bãi Tiêu Diêu, học tử từ Ngọc Sơn đi ra chết tới 6 người.

”Lý Định Quốc khịt mũi:” Đánh trận thì phải có người chết chứ, đúng là thích làm bộ làm tịch, đánh nhau thế nào, lực lượng hai bên ra sao, ngươi nghe ngóng được không?”“ Có, cũng chẳng phải chuyện bí mật gì, trong thư viện đều biết, bọn họ còn tổ chức tiết học đặc biệt phân tích chuyện này giành cho lớp lớn.


” Trương Quốc Phượng miệng hàm hồ:” Ngươi tới đây lâu như vậy rồi, sao không kết bạn với vài người, ta thấy bọn họ rất không tệ.

”“ Ngươi bị người ta dùng khoai lang mua chuộc rồi ! ” Lý Định Quốc rất bực mình, chỉ muốn giật khoai lang khỏi mồm Trương Quốc Phượng:” Nói mau, ta muốn biết rốt cuộc thực lực của huyện Lam Điền ra sao?”“ Huyện Lam Điền huy động 3000 tân quân, còn có hơn 200 lão tặc hung hãn nhất của Vân thị, thấy bảo còn huy động lưu dân hay mục dân gì đó ở xung quanh hô hào trợ uy, không rõ số lượng, cuối cùng dụ 1100 tên Kiến Nô vào vòng vây, sau đó giết sạch không còn tên nào.

”“ Cái gì? Đám người này chỉ mất sáu người mà giết 1100 Kiến nô? Hoang đường!”Trương Quốc Phượng bị nghẹn, vội vàng mở ống trúc làm ngụm nước: “ Ngươi nghĩ gì thế, 6 người chỉ là học tử của thư viện thôi, còn những lực lượng khác tổn thất ra sao thì là bí mật, làm sao biết được, ta đoán con số không hề nhỏ đâu.

”Lý Định Quốc ngây ra một lúc lẩm bẩm: “ Bất kể trả giá thế nào thì giết chết 1100 tên cũng là thành tích đáng kiêu ngạo rồi, đại quân giao chiến, chết là tất nhiên, chẳng có lý do gì chỉ cho ngươi giết ta, không cho ta chém ngươi, đánh trận là thế, đã đại thắng rồi mà còn khóc lóc sụt sùi, chả ra sao cả.

”Trương Quốc Phượng ném hết cả miếng khoai lang cuối cùng vào mồm, hàm hồ nói: “ Bọn họ cho rằng huynh đệ của mình chết một người là chuyện lớn, địch chết cả vạn cũng chưa phải là nhiều.

”Lý Định Quốc gật gù: “ Điều này thì không sai, bình thường ta cũng nói thế.

”“ Nhưng chúng ta chỉ nói thế, chứ cuối cùng chúng ta làm cái gì nào, đi tới đâu cũng chết bao người, cuối cùng chết sạch rồi, gần như chỉ còn ta với ngươi.

”“ Thú vị đấy, rốt cuộc ta cũng thấy ở đây có chút thú vị rồi, mà Quốc Phượng, sao chuyện này sao ai cũng biết thế? Không phải chuyện nội bộ sao? Chẳng lẽ Vân thị đem cả loại chuyện này công khai nói ra?”“ Học tử nơi này đều là người Lam Điền, bọn họ đồng lòng đồng dạ, ai nói ra làm gì cơ chứ?”“ Thế nào chẳng có tên khốn kiếp ăn trong rào ngoài.


”Trương Quốc Phượng trợn mắt lên:” Thế ngươi thực sự cho rằng học tử nơi này đều là bồ tát đất cả đấy à? Giờ bọn họ học quản lý, tương lai làm người quản lý địa phương đấy, không chỉ truyền thụ Quan học, mà còn có cách vật, học vấn Thái Tây, người trong thư viện đi ra dù vô dụng nhất cũng ăn đứt hủ nho bát cổ ở thư viện khác, tương lai bọn họ rộng mở như thế, ngươi nghĩ họ bằng vào cái gì đi làm nô tài cho Kiến nô?”Sau khi đem hũ tro cốt sáu huynh đệ chiến tử đặt vào trong linh đường, những học sinh chịu trách nhiệm nghiên cứu hỏa khí của thư viện đứng trước linh đường nói rất nhiều lời xin lỗi.

Từ đó trở đi mỗi lần nghiên cứu hỏa khí có tiến triển mới đều có người tới báo cho sáu huynh đệ này, trở thành một loại truyền thống của thư viện, sau này học sinh tham gia nghiên cứu hỏa khí, trước tiên tới đây thắp hương, sau đó nghe bài học đầu tiên.

Vân Tiêu rốt cuộc cũng đã trở về.

Hắn rất mệt mỏi, có thể nói là sức cùng lực kiệt rồi.

Tin tức hắn đem về cũng chẳng hề tốt,.

Thứ nhất, Lý Hồng Cơ dẫn theo 50 kỵ binh chạy thoát, rốt cuộc cũng rời Quan Trung, đi tới Hà Nam.

Thứ hai, Trương Bỉnh Trung đã liên hệ với binh bộ thượng thư Dương Tự Xương, chuẩn bị tiếp nhận chiêu an, không chỉ bản thân hắn đầu hàng, còn viết thư cho những tên tặc khấu khác cùng tiếp thụ chiêu an.

Thế là khởi nghĩa nông dân đang tưng bừng, trong chớp mắt đã xẹp hẳn xuống.

Nghe nói hoàng đế sau khi đồng ý cho Trương Bỉnh Trung chiêu an, về tới hậu cung khóc lớn.


Vân Chiêu nghe Vân Tiêu kể xong cũng bùi ngùi không thôi, thời khắc này y thực sự cảm thấy Sùng Trinh đế thật đáng thương.

Vân thị cũng có một tổ, đời sau khi Vân Chiêu đi bái tế mộ tổ thì đã ít tới đáng thương, vì giữ gìn số ngôi mộ ít ỏi đó, người ở quê không ít lần đánh nhau với người ngoài.

Bây giờ Vân thị có rất nhiều mộ tổ, sau núi trọc, trong Tần Lĩnh, bất kể là ở đâu cũng không cho phép đụng vào, nếu Vân Chiêu không bảo vệ được mộ tổ, dù y làm ra bao nhiêu thành tựu, tộc nhân cũng không để cho y ngồi ở vị trí tộc trưởng này.

Một nhà thổ hào còn thế, huống hồ nhà đế vương.

Hoàng đế đang nhẫn nhịn.

Trời mới biết hắn nhẫn nhịn được bao lâu.

Dương Tự Xương biết hoàng đế sẽ không nhẫn nhịn quá lâu, Trương Bỉnh Trung cũng hiểu rất rõ chuyện này.

Đợi tới khi hoàng đế qua được giai đoạn gian nan nhất này, ắt sẽ không cách nào nhịn nổi nữa, Trương Bình Trung sẽ chết không có đất chôn, điểm này người khắp thiên hạ đều biết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui