Minh Thiên Hạ


Kiến nô chạy vòng quanh quân trận ba vòng rồi trở về điểm khởi đầu, cũng chưa chính thức khai chiến, chỉ là du kỵ Ô Đạt phái đi có đội không trở về, làm vị tướng kinh nghiệm trận mạc rất lo: “ Tướng quân, bốn phía chúng ta đều có địch, thậm chí ở hai bên còn có khả năng đông hơn.

”Đa Lạp Nhĩ rút trường mâu bên yên ngựa:” Không thấy đại pháo, vậy không phải vấn đề lớn, chúng ta phá vây là được, chuẩn bị cung, ba hơi thở nữa chúng ta tiến công.

”Lời vừa dứt, Đa Lạp Nhĩ lại lần nữa thúc chiến mã xông vào quân đội hắc y chính diện.

Chiến mã xóc nảy, Đa Lạp Nhĩ nhìn chằm chằm về phía trước, hắn lấy làm lạ, kẻ địch là đội quân toàn hỏa khí, ngay cả bộ tốt, kỵ binh dùng để bảo vệ quân đội hóa khí kia cũng không có, là đội quân hỏa khí thuần túy nhất, hắn cảm giác chỉ cần mình xông vào trong trận là cuộc chiến kết thúc.

Uỳnh!Tiếng pháo rốt cuộc cũng vang lên, Lạp Đa Nhĩ cũng nghe thấy tiếng đạn pháp rít lên, lúc này hắn tựa hồ quên cả né tránh, thúc giục chiến mã tăng tốc phi nước kiệu, hắn biết nghe thấy tiếng pháo nổ cùng là lúc đạn pháo đã gây thương tích rồi.

Tiếng pháo này đã dập tắt chút ảo tưởng cuối cùng của Lạp Đa Nhĩ, một đội quân toàn hỏa khí làm sao có thể thiếu đại pháo cơ chứ?Sau tiếng pháo nổ tiếp ngay đó là tiếng nổ dồn dập, đạn pháo màu đen mang theo hơi nóng xẹt qua bên người, Lạp Đa Nhĩ chẳng còn để ý nhiều nữa, hắn không phải không nghe thấy, không nhìn thấy đạn pháo gây tổn thất cho binh sĩ của mình, nhưng lúc này chỉ còn cách rút ngắn khoảng cách với địch gần, gần thêm nữa.

.

Hiển nhiên những người khác cũng thế, nên ngựa của Lạp Đa Nhĩ bị đại đôi ngựa như cơn lũ cũng kéo hắn về phía trước.

Nhanh hơn, nhanh hơn, chỉ cần lao vào đội ngũ của chúng là kết thúc rồi.


Phía trước họ là cái đồi đất mọc đầy cỏ, Lạp Đa Nhĩ phát ra tiếng hô lớn, tiếng hô truyền cho quân tốt phía sau bọn họ cùng hô vang.

Nhiệt tình đó truyền cho ngựa, bốn vó của chúng như cuộn lại trước bụng sau đó trải ra, mỗi bước chân lao đi hơn cả trượng.

Toàn bộ đội kỵ binh vượt qua đồi đất cao bằng nửa người, trường đao giơ cao, cờ bay trong gió, mỗi tá lĩnh thành tung đội, hành động nhất trí, như cùng một người, chuẩn xác như chùy công thành không gì không phá nổi.

Từ trên đồi đất lao xuống ! Một ánh lửa bùng lên trong đội ngũ, rất nhanh bị Đa Lạp Nhĩ bỏ lại sau lưng, chỉ có những mảnh sắt nóng rực bay vù vù đuổi theo hắn, có cái không gây thương tích gì, có cái chạm vào giáp trụ mỏng của hắn không biết bắn đi đâu.

Thảo nguyên vừa rồi còn thuần khiết như tiên cảnh, chớt mắt bao phủ trong khói súng.

Có bị binh bị ánh lửa nhấc bổng lên, biến mất trong khói bụi, càng có nhiều kỵ binh vượt qua được, kiên định tụ lại với nhau giữ đúng đội hình, trước sau nối liền, xuyên qua đạn bắn về phía họ, lao tới trận địa hắc y nhân.

Một số có vẻ nóng ruột bắn cung lác đác từ sau lưng Lạp Đa Nhĩ, đáng tiếc đều rơi xuống trước trận địa hắc y nhân, kẻ địch còn chưa vào tầm bắn đã nhắc nhở Lạp Nhĩ Đa mình sắp vào tầm bắn của hỏa thương rồi.

Hắn hét một tiếng, thân thể trượt khỏi lưng chiến mã, nhưng hai chân vẫn bám chặt vào bàn đạp, dùng một tay giữ yên ngựa, đem thân thể dấu dưới bụng ngựa.

Hai viên đạn xích quấn vào nhau bay vụt qua lưng ngựa, dễ dàng cắt đứt cổ một tên kỵ binh, đập nát đầu hắn, đà bay chưa giảm, tới khi đập vỡ đầu con ngựa mới quấn lấy cổ ngựa cùng chiến mã ngã xuống.

Cuối cùng thứ phải tới cũng tới, tiếng hỏa thương vang lên một cách có nhịp điệu, chỉnh tề mà trật tự, trăm khẩu hỏa thương cùng bắn, đất bằng tựa hồ vang tiếng sấm.

Mà tiếng sấm này từ lúc phát ra thì liên miên bất tuyệt.

Chiến mã của Lạp Đa Nhĩ hí dài, chạy càng thêm điên cuồng, từng giọt máu tươi từ cổ ngựa bị gió đưa đi bắn đầy mặt hắn.

Hắn kệ thứ đó, trên bãi có có rất nhiều quả ấu sắt xù xì, thứ này là dùng để gây tổn hại móng chiến mã, hắn không thể làm gì khác, cứ trơ mắt nhìn mỗi cái trên củ ấu đó dâm xuyên móng ngựa, cái móng yếu ớt bật khỏi da, gãy xương cốt.

Hai chân Lạp Đa Nhĩ thoát khỏi bàn đạp ngựa, dùng sức nhảy ra, lưng va mạnh vào nền đất, hắn không kịp đợi cơn đau dịu xuống, ra sức lăn vào cái hố cỏ gần đó.

Chiến mã đổ vật xuống, một con mắt bị đạn chì bắn nát, sau khi ngã xuống đau đớn hí vài tiếng vật lộn muốn đứng lên, lại lần nữa ngã xuống.


Tiếng nổ kinh thiên mang ánh lửa kia rồi vô số tiếng sấm rền khiến đầu óc Lạp Đa Nhĩ mơ hồ, tai ù đặc, mọi hành động của hắn dựa vào bản năng chiến sĩ để tác chiến.

Ngẩng đầu lên, hắn phát hiện trận địa của hắc y nhân chỉ cách mình trăm bước, bộ hạ của hắn vẫn dũng mãnh lao tới, đáng tiếc khi vào khoảng cách 50 bước thì dòng lũ kỵ binh như va phải tường chắn vô hình.

Hỏa pháo vẫn cứ thong thả nổ vang, chỉ có điều lúc này từ nòng pháo bắn ra không phải là những viên đạn pháo lớn nữa, mà là quả cầu sắt to bằng trứng ngỗng.

Những quả cầu sắt đó rời nòng liền bắn tung tóe bốn phương, có cái trúng người, có cái trúng ngựa, đa phần là chẳng biết bay đi đâu.

Không thứ thuẫn bị nào ngăn cản nổi những quả cầu sắt đó, nó phá vỡ tan tành, cuối cùng thân thể người cũng bị xé toạc.

Một cỗ thi thể bị quả cầu sắt bắn bay đi, sau đó rơi xuống như cái bao tải rách, rơi ngay trước mặt Lạp Đa Nhĩ, hắn muốn kéo bộ hạ vào hố cỏ, nhưng phát hiện cổ tên bộ hạ đó có cái lỗ lớn, trừ đôi mắt còn chút thần thái ra thì không cần phải cứu nữa.

Lạp Đa Nhĩ từ trong hố cỏ bỏ ra, tìm lấy cây mâu của mình, la hét chạy về phía trận địa hắc ý nhân.

Ngồi trong một cái hố cỏ khác, Tiền Thiểu Thiểu kinh ngạc đến mức nhét luôn tay vào mồm, nếu không làm thế hắn sợ mình sẽ hét ra mất.

Thì ra chỉ cần tập trung các loại hỏa khí lại, điều phối tốt thời gian bắn giữa các loại hỏa khí với nhau, có thể tạo nên bức tường tử vong trên chiến trường.

Mới đầu khi nhìn thấy kỵ binh Kiến Nô xung phong, Tiền Thiểu Thiểu không ngừng lo lắng cho đám Cao Kiệt, lo cho đám tân bình này không kháng cự nổi nỗ sợ hãi với kỵ binh.

Nhưng bây giờ xem ra, bọn họ chẳng hề sợ.


Pháo binh cứ đều đặn đem các bọc thuốc súng gói sẵn nhét vào đáy nòng pháo, sau đó lại đem đạn pháo cho vào nòng, cắm kíp nổ, cuối cùng là dùng sắt nung đỏ châm kíp nổ, đợi pháo bắn xong, rửa sạch nòng pháo, cho bọc thuốc nổ gói sẵn vào nòng ! Các tay súng nấp sau thiên sương xa cao bằng nửa người, gác hỏa thương vào xe, bắn một phát lui ra sau nạp đạn, một đội khác tiến vào bắn ! Cứ lặp đi lặp đi lặp lại như vậy.

Dù là thế kỵ binh vẫn cứ xông tới gần thiên sương xa, từng quả thủ lôi ném ra như mưa, sau đó nổ ở khoảng cách 20 bước, nổ cho số đám kỵ binh nghiêng ngả.

Lạp Đa Nhĩ giương cung lắp tên, mũi tên đem theo toàn bộ hi vọng lẫn thù hận bắn về phía quan quân hắc y nhân đứng trên cùng.

Chỉ tiếc rằng một tuấn thuẫn cực lớn xuất hiện trước thiếu niên quan quân nữa, mũi tên cắp phập vào thuẫn, đuôi tên rung không ngừng, mạnh tới nỗi tự xé toạc cả mũi tên, thành từng nan nho nhỏ.

Đoàng!Phát súng nổ vang, kèm theo đó là vai Lạp Đa Nhĩ chấn động, hắn mặc kệ bả vai máu chảy ròng ròng, nhìn về phía quân trận của đám bộ hạ lui về chấn chỉnh lại, đứng thẳng lên cầm mâu, cùng đám bộ hạ ngã ngựa trong đợt xung phong đầu tiên, tiếp tục tấn công quân trận thiên sương xa đen xì xì.

“ Các huynh đệ, cùng chiến tử đi!”Ô Đạt đã mất đi một cánh tay kêu gào, há cái miệng đẫm máu vượt qua Lạp Nhĩ Đa, lao thẳng vào thiên sương xa.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui