Vân chưởng quầy mồ hôi lạnh lưng, chuyện này nếu để thiếu gia hiểu lầm thì hậu quả rất nghiêm trọng, đi quỳ tới gần Vân Chiêu: “ Cũng không phải là do người của Phúc Mãn Viên tố giác, mà là do phó tòng hai vị Hồng Lô đô đốc không cẩn thận để lộ tin.
”Vân Chiêu nheo mắt:” Ngươi đã báo cho bọn họ chưa?”“ Lão phó của Hồng thị đã biết rồi ạ.
”“ Nói với Phạm Vĩnh Đấu, lương thực năm nay không còn nữa rồi, để năm sau hẵng hay.
”“ Thiếu gia, không kiếm tiền nữa sao?” Vân chưởng quầy kêu lên:Vân Chiêu lặp lại lần nữa:” Năm nay không làm ăn nữa, muốn lương thực thì đợi năm sau, ngoài ra, ngươi lập tức mua trước lương thực mà Phạm Vĩnh Đấu có khả năng mua được cho ta, đợi khai xuân năm sau mới bán lương thực cho Phạm Vĩnh Đấu, muốn mua lương thực mùa đông năm nay là không được.
”Vân chưởng quầy không hiểu gì cả, hoang mang vâng dạ rời đi, Vân Dương bấy giờ mới lên tiếng:” Lão già đó bị tiền chui vào mắt rồi, không biết gì nữa, lương thực đó rõ ràng là để cấp cho Kiến nô, thật không hiểu lão ta quản lý thương đội Vân thị lên thảo nguyên đã 5 năm rồi mà vẫn u mê.
”Vân Chiêu gật đầu:” Nói chính xác là cấp cho đám Bảo Thừa Tiên, Phạm Vĩnh Đấu sẽ vận chuyển lương thực men theo Trương Gia Khẩu, sau đó nửa đường bị Bảo Thừa Tiên cướp được, như thế chẳng bằng đốt cho sạch.
”Vân Dương tặc lưỡi:” Một vạn tám ngàn gánh lương thực, tương đương với khẩu lương một năm rưỡi của binh vệ chứ ít gì, chuyến này đám Bảo Thừa Tiên không lấy được lương thực sẽ nổi điên cho mà xem, ta chỉ lo Tiền Thiểu Thiểu có chống nổi không?”Chuyện này với Vân Chiêu mà nói là một mũi tên trúng hai đích, thứ nhất tất nhiên là ngăn cản lương thực trong nước tiếp sức cho Kiến nô, thứ hai không có được lương thực ở phương nam, Kiến nô sẽ càng điên cuồng chèn ép ép người Mông Cổ, phản kháng sẽ càng mạnh:” Yên tâm đi, Thiểu Thiếu không giống ngươi, hắn luôn chuẩn bị lối thoát trước tiên, ta chỉ không hiểu hắn khống chế Tốc Lý Đài bằng cách nào, người này dường như chấp nhận bất kỳ mệnh lệnh nào do hắn đưa ra.
”Vân Dương lấy làm lạ:” Ngươi không biết à?”“ Không ta chưa bao giờ hỏi tới, quan sát một thời gian không thấy manh mối gì.
”“ Tốc Lý Đài được Tiền Thiểu Thiểu nuôi hai năm rồi, nghe nói hắn dùng cách của lão bảo tử nuôi cô nương thanh lâu để nuôi Tốc Lý Đài, ta không biết chi tiết thế nào, nhưng ta dám khẳng định với ngươi, hắn ra lệnh một câu, Tốc Lý Đài tự sát không chút do dự.
”Vân Chiêu cau mày cố nén lửa giận:” Sao hắn lại có cái sở thích đó?”“ Từ mấy năm trước ngươi lập kế hoạch lên thảo nguyên thì Tiền Thiểu Thiểu đã chuẩn bị rồi, Tốc Lý Đài vốn là cường đạo trên thảo nguyên, bị hộ vệ thương đội bắt được, hắn liền bỏ tiền mua về từ thương đội khấu ngoại.
Khi đó Tốc Lý Đài là chàng trai cường tráng, vậy mà chỉ hai năm thôi đã biến thành ông giá quá 50 như bây giờ.
”“ Ngươi biết chuyện này sao không khuyên can?”Vân Dương nhún vai:” Khuyên can làm cái gì, một tên cường đạo chuyên môn cướp của tiểu thương, trời mới biết tay hắn vấy máu bao oan hồn, gặp phải Thiểu Thiểu cũng là đáng đời.
”Vân Chiêu vốn ăn no rồi, nghe vậy cầm bát lên vùi đầu ăn tiếp, không để sót lại thứ gì.
Bằng vào cái thói đời bây giờ, sản xuất đã ít, lại thêm ông trời gây khó dễ, người dân nhanh chóng bị bần cùng hóa, mà bần cùng sinh đạo tặc, vì kiếm miếng ăn, con người ta bóc lột tàn sát lẫn nhau.
Trong thời đại này con người là thứ hàng hóa không đáng tiền nhất, dùng luân lý đạo đức chỉ trích người khác là vì bụng mình vẫn còn nó thôi.
Sau khi ở lại Trương Gia Khẩu hai ngày, thương đội Vân thị lên đường, chuẩn bị men theo phía trong Trường Thành, đi qua phủ Đại Đồng, tới phủ Duyên An, cuối cùng từ phủ Khánh Dương về Tây An.
Vùng cửu biên vạn dặm không bóng người, ngược lại xương trắng khắp nơi, biến nơi này thành địa ngục nhân gian.
Phủ Duyên An bảo la sau khi trải qua vô số cuộc cướp bóc của tặc khấu lại càng thêm thê lương, ngàn dặm không thấy tiếng gà gáy, chòi canh đổ nát đứng lẻ loi giữa cát vàng, khi thương đội Vân thị đi ngang qua, bọn họ không có gan tưới cướp, cứ đứng trên chòi canh bày sẵn thế trận.
Vân Chiêu kỳ thực mong họ có thể xông ra cướp, ít nhất chứng minh rằng họ còn có chút sức chiến đấu, đáng tiếc là không có binh tốt nào dám đi ra cướp bóc.
Thấy đoàn người Vân Chiêu không hề có ý xâm phạm chòi canh, bên trong phái ra hai thuế quan gầy như bộ xương khô, run run hi vọng thương đội có thể ban cho họ ít lương thực làm tiền thuế.
Vân Chiêu nộp một bao lương thực làm tiền thuế.
Sau đó không ngờ những người này lại dùng phong hỏa truyền tin cho chòi canh tiếp theo rằng, có người sẵn lòng nộp thuế theo luật.
Sau đó thương đội Vân Chiêu cứ men theo chòi canh mà đi để nộp thuế, lo rằng có chòi canh quá hẻo lánh không thu được thuế, Vân Chiêu còn đi đường vòng nộp thuế cho họ.
Vì thế mà phong hỏa kéo dài cả trăm dặm, thậm chí có quân sĩ nhận lương thảo sụt sùi quỳ lạy, cảnh tượng đó làm lửa giận của Vân Chiêu càng lúc càng bốc cao, y thả bị đám quan binh này đánh cho chật vật chạy trốn, thả cởi truồng về nhà, y còn có thể trấn an hương thân, yên tâm đi, biên binh Đại Minh sức chiến đấu mạnh mẽ lắm.
Đi được nửa đường thì Phạm Vĩnh Đấu cho người cưỡi khoái mã đuổi theo, hắn muốn tiếp tục bàn bạc chuyện mua bán lương thực với Vân thị, giá cả có thể thương lượng lại.
Vân Chiêu chưa bao giờ muốn cắt đứt qua lại với thương nhân Trương Gia Khẩu, thậm chí còn tích cực thúc đẩy quan hệ hai vùng.
Mặc dù đa phần mọi người chỉ nói chuyện làm ăn buôn bán, sau luận tới quan hệ, kỳ thực cũng không tệ.
Bởi chỉ có thương nhân Trương Gia Khẩu mới chịu đựng được kiểu mua bán của Vân Chiêu, đổi lại là hiệu buôn khác sớm bị y ép cho thành xương khô rồi.
Cho nên mới nói làm ăn với thương cổ thực lực cường đại mới có thể kiếm tiền lâu dài.
Từ Thiểm Bắc đi về Thiểm Nam về cơ bản là quá trình từ địa ngục về tới nhân gian.
Đi qua chặng đường này Vân Chiêu đã khẳng định được, vùng Thiểm Bắc đã hoàn toàn không có giá trị chiếm lĩnh nữa, cách sống của người nơi này đã khác rất nhiều phương thức mưu sinh của bách tính địa phương khác.
Một nơi lấy sinh tồn làm mục đích sống duy nhất thì đạo đức suy đồi, lương tâm táng tận là chuyện đương nhiên, càng không nói tới lễ nghĩa liêm sỉ.
Ở nơi đó Vân Chiêu chỉ thấy đám động vật, vì miếng ăn mà làm ra những chuyện mà con người ta ngỡ chỉ có thể thấy trong ác mộng.
May là huyện Lam Điền không phải thế!!!“ Các vị vào huyện Lam Điền ta là coi như vào đất lành rồi đấy, món mỳ mỡ cay này chỉ huyện Lam Điền mới có, rời đây muốn ăn bát mỳ đầy ắp thế này khó lắm đấy ! ”Chủ quán cơm dùng cái khăn vải rách lau bàn, nhìn đám người Vân Chiêu ăn mỳ như chết đói, không biết đâu ra lắm lời phế thải như vậy.
Vân Chiêu cũng không biết, mình mới tới Hàm Dương, còn chưa cả qua sông, làm sao đã tới huyện Lam Điền.
Có điều món mỳ cay này thì đúng là ngon thật, nhiều mỡ, nhiều ớt, nhiều tỏi, sợi mỳ cũng dai, bát cứ gọi là đầy ăm ắp, bình thường Vân Chiêu ăn nửa bát thế này thôi, hôm nay ăn hết bay một bát to, ăn xong còn dùng canh súc miệng, sau đó ! Coi như y bị phế rồi, cái bụng căng muốn nứt, chỉ còn biết ngồi đó rên hừ hừ.
Cái loại mỳ đai quần này phải dùng lúa mạch trên bình nguyên Quan Trung làm ra, như thế mới kích thích được khẩu vị của Vân Chiêu, cho dù là bàn tay cáu bẩn của chưởng quầy kéo mỳ rất đáng ăn vả, nhưng vì bát mỳ ngon, Vân Chiêu tha thứ!.
Hôm nay dừng ở đây.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...