Trên đường về Đóa Nhan bộ, Vân Chiêu cảm khái rất lâu, y đã gặp đủ loại người muôn hình vạn trạng ở thế giới này, nhưng chưa gặp một ai thực sự ngốc cả, cho dù trông họ thực sự ngu ngốc.
Vì thế y rút ra một kinh nghiệm, khi tới thời tận thế, trên đời chỉ còn lại người thông minh.
Cho dù ở trong tuyệt cảnh, đại lạt ma Mặc Nhĩ Căn chẳng những cố gắng giữ mạng, còn phải sống có tôn nghiêm, thể diện không thể mất, thậm chí ông ta còn muốn thăm dò xem có thể biến chuyện xấu thành chuyện có lợi cho mình không.
Ông ta có muốn giết mình không, chắc là có, còn chắc chắn một điều nữa, sau khi cứng kiến sự lợi hại của hỏa thương, ông ta động lòng muốn mua hỏa thương.
Đáng tiếc, bọn họ không phải là khách hàng của Vân Chiêu.
Trong năm năm qua, Vân thị ở Ngọc Sơn rốt cuộc đã làm ra được phi điểu súng hợp cách, trong đó súng ngắn bắn liên hoàn là xuất sắc nhất.
Mặc dù súng ngắn chỉ có thể bắn được hai viên một lần, nhưng có thể bắn liên tục, không tốn thời gian nạp đạn.
Các công tượng của Vân thị còn muốn lắp thêm nòng cho sùng ngắn, để có thể bắn liên tiếp được nhiều hơn, nhưng mà có một vấn đề, khi khẩu súng làm ra thì lại quá nặng, chẳng một ai có thể cầm được một tay.
Cũng chỉ có loại gia súc như Vân Dương xuất phát từ mục đích không thể nói nào đó mà làm cho bản thân hai khẩu súng sáu nòng, khi thứ đó làm ra Vân Chiêu hận không thể đào cái hồ chôn mình luôn.
Cứ tưởng tượng xem một khẩu gatling vừa ngắn vừa béo cầm bằng một tay, chỉ bắn được sáu phát, sau đó tốn rất nhiều thời gian để lắp đạn lại, nếu không có cơ hội lắp đạn, thứ này thành phế vật vô dụng.
Hoặc có thể ném như cục đá.
Vân Chiêu đã đặt rất nhiều kỳ vọng vào thần phụ Thang Nhược Vọng được đời sau tung hô rất thần kỳ, nhưng ông ta không sở trường hỏa pháo và súng đạn, chỉ biết một ít tri thức vật lý thôi.
Về phần Đặng Ngọc Hàm, La Nhã Cốc thì càng tệ, kiến thức thiên văn của bọn họ vượt xa nghiên cứu vật lý hóa học.
Nếu như không phải vì Đặng Ngọc Hàm làm ra kính viễn vọng sơ cấp, vụ đầu tư lớn của Vân Chiêu đã hoàn toàn thất vọng.
Ngược lại nhưng nô lệ người Tây mà Từ Quang Khải mua hộ Vân Chiêu lại tỏa sáng rực rỡ, bọn họ cực kỳ lợi hại, chế tạo ra cả hỏa pháo cho Vân Chiêu.
Mặc dù chỉ là thứ hỏa pháo thô sơ, nhưng làm Vân Chiêu vô cùng hài lòng, lợi hại hơn nữa, bọn họ đem hết bản lĩnh thô bỉ nhất của hại tặc ra, đạn chùm, đạn liên hoàn trên thuyền hải tặc đều được họ cải tạo lại, chế tác cũng dễ dàng, vì hải tặc là bậc thầy tái chế, với điều kiện vật chất có hạn trên tàu hải tặc, bọn họ có thể phát huy cả cái đinh rỉ tới mức cao nhất.
Những loại đạn pháo này mặc dù vẫn là dựa vào sức nổ mà bắn đi, gây ra sát thương cho con người, nhưng khi cận chiến, nhất là đội hình dày đặc, hoặc là kỵ binh xung phong có thể gây ra sát thương diện rộng.
Làm Vân Chiêu bất ngờ nhất, bọn họ làm ra loại đạn hoa nở kiểu mới.
( Đạn nở, đạn dumdum)Khác với loại đạn hoa nở của quân Minh, đạn hoa nở mà hải tặc trên Ngọc Sơn làm ra giống quả lựu đạn hình cầu, bên trong quả cầu sắt chứa nhiều thuốc nổ hơn, nhiều viên đạn nhỏ hơn, bay xa hơn.
Mặc dù trong mười phát pháo bắn ra chỉ nở được bốn thành, đối với Vân Chiêu mà nói là đã hài lòng rồi.
Vì nghiên cứu ra những thứ này, nô lệ người Tây của Vân Chiêu bị chết hơn 10 người bởi các vụ nổ thí nghiệm.
Có điều khi Vân Chiêu tung ra lượng bạc lớn, những người này không ai để ý tới tính mạng, lấy tinh thần vong mạnh của hải tặc, tiếp tục nghiên cứu loại đạn có sức sát thương cao hơn, tỉ lệ nổ cao hơn.
Vì thế trong không khí nghiên cứu tích cực, Vân Chiêu có được lựu đạn và địa lôi.
Cũng chính vì những công tượng, nô lệ hải tặc đó liên tục nghiên cứu ra đồ mới, năng lực của Thang Nhược Vọng, La Nhã Cốc, Đặng Ngọc Hàm mới dần dần phát huy.
Thì ra sở trường của bọn họ không phải ở sáng tạo, mà là quy nạp, tổng kết, dù sao bọn họ có kiến thức khoa học một cách hệ thống đàng hoàng, cho nên sau khi xem những phát minh của đám hải tặc có đầu óc không giới hạn, họ tổng kết lại thành tri thức thực sự, khiến xưởng chế tạo súng Ngọc Sơn không ngừng có vũ khí mới làm ra.
Trong năm năm qua làm Vân Chiêu hài lòng nhất là quân đội do Vân Phúc huấn luyện.
Quân đội Vân thị không tăng lên mà ngược lại đang không ngừng giảm đi, những cường đạo không thích hợp làm quân nhân đã về nhà tham gia lao động hoặc làm nha dịch, đoàn luyện, nhận lấy mảnh đất do Vân thị phân phát tự trồng cấy kiếm ăn.
Khoai lang thành món quà lớn nhất mà Từ Quang Khải tặng cho người dân huyện Lam Điền, thứ này sau khi thích ứng với khí hậu ở Lam Điền, phát triển như dây leo điên cuồng lan khắp nơi.
Nhờ có khoai lang, người dân huyện Lam Điền giờ đây chỉ cần mảnh vườn nhỏ đã có thể ăn no.
Ngược lại khoai tây, ngọc mễ không thể hiện được uy lực của mình, nhưng chính vì thế nó lại trở nên quý giá, thành thức ăn của người dân có tiền hơn trong thành Tây An.
Nay chỉ cần rời thành Tây An, đi qua Bá Kiều là sẽ thấy hai bên đường trồng cơ man nào là ngọc mễ.
Một nơi mà có đủ sản vật, có đủ nhân khẩu thì sẽ tự nhiên mà sinh ra một lượng lớn thương cổ.
Giao ước dùng lương thực đổi muối của Vân thị với thương cổ Trương Gia Khẩu vẫn tiến hành, chỉ có điều đối tượng giao dịch từ Hoàng thị thành Vương thị.
Trong quá trình này thương cổ Trương Gia Khẩu đã nhạy bén phát hiện ra, chỉ cần mua lương thực từ huyện Lam Điền, nếu không đi qua Trương Gia Khẩu mà đưa tới biên trại sẽ bình yên vô sự, còn nếu có lương thực rời Trương Gia Khẩu, sẽ có đại nạn chờ bọn họ.
Sau nhiều lần cướp bóc, Hồng Thừa Trù không thể che dấu được chuyện này nữa, cuối cùng Lô Tượng Thăng thành tổng đốc Tuyên Đại.
Không có Hồng Thừa Trù che đậy cho sự phồn vinh của huyện Lam Điền, người chú ý tới huyện nho nhỏ ở Quan Trung, Vân Chiêu xin từ chức huyện lệnh Lam Điền, nhưng bị Thiểm Tây bố chính sứ Hoàng Diêu Trác đề bạt làm đồng tri Tây An, tạm quyền tri huyện Lam Điền.
Vân Chiêu vì thế mà từ chối ba lần, cuối cùng đành phải treo chính ấn trên huyện nha đều xin được đi.
Căn cứ vào tin tức mới nhất Vân Tiêu truyền tới, chính ấn của huyện Lam Điền vẫn treo ở huyện nha, không một ai lấy đi, cũng không quan viên mới nào tới.
Cái ấn đó mỗi ngày được chủ bạ huyện Lam Điền lấy xuống lau chùi, bên trên không có lấy một hạt bụi.
Không có Vân Chiêu, huyện Lam Điền tựa hồ càng tốt hơn.
Mỗi năm thuế nộp lên vẫn không thiếu một đồng, hơn nữa ngày càng cao.
Mùng 7 tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 9, hai nha dịch già gác cửa huyện nha huyện Lam Điền dựa lưng vào ghế được mặt trời sưởi ấm áp ngủ gà ngủ gật, một đàn chim sẻ mổ vỏ cốc ở bên chiếu bích huyện nha, một tội tù bị đeo xích tắm nắng ở trên chiếu bích, một tên khác mông bị đánh be bét thì nằm phơi mông dưới nắng, mông thương thế của mình có thể mau chóng tốt lên.
Sau gáy bọn chúng cắm mộc bài, trên có viết chữ, một viết trộm cắp, một viết lừa gạt.
Một trung niên gầy nhỏ mặc áo bông dầy hai tay đút vào tay áo, thong thả đi tới bên hai bên tội tù, nhìn mộc bài cắm trên gáy chúng, lại ngẩng đầu nhìn đại đường huyện nha trống không, khẽ ho một tiếng.
Hai nha dịch già đồng loạt giật mình tỉnh lại, thấy là một vị đông hồng tiên sinh, lại gối đầu lên tay chuẩn bị ngủ tiếp.
( *) Đông hồng tiên sinh: kiểu như cách nói ông đồ gàn ấy, ám chỉ phần tử tri thức thiểu cận cổ hủ hồ đồ.
(*) Đạn dum dum, đạn nở, ko biết có phải là đạn hoa cải ko nhỉ, mình chỉ biết có loại đạn tên là đạn hoa cải thôi, về súng đạn thì kiến thức của mình là con số 0, cho nên trong quá trình dịch có chỗ nào ko chuẩn thì mọi người nhắc cho nhé.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...