Minh Thiên Hạ


Từ tiên sinh cảm khái vô cùng, ông không nhớ lần cuối mình cầm đồng tiền thực sự khi nào, Đại Minh từ thời Hồng Vũ hoàng đế tới Thần Tông hoàng đế, tổng cộng 12 đời, chỉ có 6 vị đúc tiền, mỗi lần chỉ đúc 19 vạn quan.Từ sau thời Thần Tông hoàng đế thì năm nào cũng đúc tiền mới, tháng nào cũng có tiền mới, tiền nhiều tới mực ...!Mọi người chuyển sang dùng bạc.Đồng tiền mới tinh trong tay ông vẫn là tiền Đại Minh, nhưng rõ ràng triều đình không thể đúc ra được loại tiền này, không cần nói cũng biết tiền đúc kém hơn ở ngoài kia không được lưu hành ở đây, nói cách khác Vân thị tự đúc tiền riêng rồi, phạm luật và vẫn đúng luật, thủ đoạn lách luật kiểu này, thực sự khiến người ta không thể nói được gì.Leng keng, leng keng!Tiếng chuông lạc đà đánh thức Từ tiên sinh từ trong trầm tư, ông vội vàng tránh sang bên đường, kinh ngạc nhìn đội lạc đà đi qua bên cạnh, tới một khách điếm hai tầng chẳng biết từ khi nào đã dựng lên dưới chân Ngọc Sơn, ở đó người ra vào đủ cả giọng nam bắc, đủ cả dân tộc khác nhau.Từ tiên sinh thuận tay cho luôn nắm tiền Vân Chiêu đưa vào lòng, không trả lại nữa, chắp tay sau lưng nhìn cái thảo thị tử tấp nập bất ngờ xuất hiện dưới Ngọc Sơn, cảm thán:” Sớm ngày trưởng thành đi, thân thể nhỏ bé này không chứa nổi dã tâm của ngươi nữa rồi.”“ Thong thả thôi ạ, dù học sinh rất sốt ruột, nhưng lại mong thời gian dừng lại ở năm Sùng Trinh thư 4, để cho học sinh có thêm thời gian chuẩn bị, để mọi chuyện làm tốt hơn, thỏa đáng hơn.” Vân Chiêu cũng sốt ruột, song y hiểu thí nghiệm ở quy mô nhỏ luôn dễ dàng hơn phổ biến quy mô lớn, y cần thêm thời gian hoàn thiện những ý tưởng của mình, đồng thời khắc phục khiếm khuyết có thể có:“ Lý Thái Bạch nói: Hận không thể ném thừng lên trời giữ lấy mặt trời ngả về phía tây, A Trệ, thời gian không dừng lại được đâu.”“ Nếu vậy tiên sinh đã giúp học sinh kiếm nô lệ công tượng ở Hảo Cảnh chưa?”“ Trên đường đi rồi, huynh trưởng ta mua giúp ngươi rất nhiều, trong đó có hai người là giáo sĩ Da Tô cũng theo cùng.” Từ tiên sinh gật đầu, đây cũng là một phần nguyên do ông xuống núi:“ Ai vậy ạ?” Nghe tới giáo sĩ phương tây, Vân Chiêu sáng mắt:“ Đặng Ngọc Hàm, La Nhã Cốc, huynh trưởng ta còn gửi thư nói, ngươi có thể bái phỏng Kim Ni Các và Thang Nhược Vọng của hội Da Tô ở lại Tây An truyền giáo.” Từ tiên sinh vừa nói tới cái tên Thang Nhược Vọng thì phát hiện con lợn rừng tinh có một nụ cười rất khó diễn tả:Nói thế nào nhỉ, có chút ghê rợn.Tất nhiên là Vân Chiêu phải cười rồi, đây là điều y mong đợi đã lâu mà.Dưới tình huống thông thường, nghiên cứu khoa học không thể tiến hành độc lập, khi phát hiện ra một nhà khoa học, rất có khả năng phát hiện một ổ nhà khoa học.Tác dụng của Từ Quang Khải là thế.Kim Ni Các thì Vân Chiêu chưa từng nghe nói tới, nhưng Thang Nhược Vọng thì là cái tên rất nhiều người Trung Quốc sau này vẫn thấy quen tai.Mặc dù ông ta là một nhà thần học, một nhà thiên văn học, nhưng không cản trở Mãn Thanh dùng ông ta như chuyên gia hỏa pháo.Mặc dù nghiên cứu thiên văn lịch pháp của ông ta rất quan trọng, nhưng vào thời chiến, một chuyên gia hỏa pháo có tác dụng lớn hơn rất nhiều.Vì hấp thu học thức phương Tây, Từ Quang Khải gia nhập giáo hội Da Tô, đó là thỏa hiệp của ông ta để lấy được tri thức.Vì có được tri thức hỏa pháo, nhà thống trị Mãn Thanh hứa hẹn cho Thang Nhược Vọng quan cao tước dày, cùng điều kiện tiện lợi truyền giáo.Vì để đại pháo trong mong ước của mình sớm ngày xuất hiện, Vân Chiêu cũng chuẩn bị thỏa hiệp ...!Ví như bắt cóc Thang Nhược Vọng.Căn cứ vào kinh nghiệm tiếp xúc với những nhà khoa học đời sau của Vân Chiêu, nói chuyện tử tế với họ tương đương với tự ngược.Nhất là những người có bản lĩnh thực sự, thái độ của họ với quan viên chính phủ là ...!Không coi quan viên là con người.Nhớ một lần có nhà nông học xuống thôn khảo sát nhà kính giữ nhiệt mà Vân Chiêu suất lĩnh nông dân xây dựng, sau khi phát hiện Vân Chiêu làm mà không được phép của người phát minh, lại còn tính mở rộng ra cả thôn, để cổ vũ hành vi dũng cảm của y, nhà nông học đó cho Vân Chiêu cốc nước ngay giữa mặt, sau đó tố cáo hành vi của Vân Chiêu lên chính phủ cấp trên, còn tuyên bố gặp lại ở tòa.Chính phủ cấp trên phải xin lỗi chuyên gia, bù tiền bản quyền, nghiêm khắc phê bình hành vi của Vân Chiêu, nhất là hành vi ngu xuẩn đi mời chuyên gia hỗ trợ kỹ thuật cho cách dựng nhà kính cấp bậc nông thôn.Từ khi đó trở đi, Vân Chiêu nhìn nhà khoa học với ánh mắt bất thiện, song làm gì được, y là công vụ viên nhỏ tẹo, chỉ có thể tránh xa người ta thôi.Giờ thì khác rồi, đối diện với nhà khoa học kiêm thần học nổi tiếng Thang Nhược Vọng, Vân Chiêu tất nhiên đã rút kinh nghiệm xương máu rồi, y sẽ không dùng phương thức bình thường mời người này.Mà bắt cóc chắc chắn là cách trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất, dễ thực hiện nhất, ai bảo nhà y có đống chuyên gia trong nghề này chứ.Người Tây An đều biết có một người dị tộc tóc vàng mắt xanh tên Kim Ni Các xây một tòa thần miếu ở Liên Hồ, gọi là Bá Đa Lộc Đường.


(Nhà thờ St.


Peter's)Hai năm sau Kim Ni Các bệnh nặng, do một giáo sĩ hội Da Tô giáo là Thang Nhược Vọng thay thế, dưới sự tài trợ của tiến sĩ Vương Trưng, lại mở rộng thần miếu, đặt tên là Thiên chúa thánh mẫu đường.


( Nhà thờ St.


Mary's)Cho dù vị giáo sĩ ấy lòng dạ nhân từ, thường xuyên phát thức ăn cho những đứa bé không nhà, cho chúng quần áo, thậm chí cho chúng ngủ lại trong giáo đường.Nhưng ông ta chẳng có thanh danh tốt.Bởi vì rất nhiều người Tây An cho rằng người dị tộc râu xồm tóc đỏ mắt xanh như quỷ dữ ấy thích ăn tim người, đám tiểu khất cái vào giáo đường xong liền không đi ra nữa.Vì thế đại nghiệp truyền giáo của Thang Nhược Vọng tiến triển vô cùng chậm chạp, dù là phó nhân do ông ta chiêu một cũng không muốn theo tín ngưỡng Da Tô.“ Thiểu Thiểu, ngươi có tin Da Tô giáo không?”“ Thiếu gia thấy tiểu nhân nên tin Da Tô giáo ạ, nếu thiếu gia cần, tất nhiên là tiểu nhân tin.” Tiền Thiểu Thiểu không hiểu vì sao thiếu gia đi ra ngoài với Từ tiên sinh về lại hỏi một câu chẳng đầu cuối gì như thế, nhưng nó cũng quen với ý nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu thiếu gia rồi, trả lời vô cùng kiên định:” Nếu kẻ nào không tin, thiếu gia cứ đánh một trận sẽ tin thôi.”Đúng là cái kiểu trả nời của nó, Vân Chiêu dở khóc dở cười:” Được rồi, vậy thì thế này tới khi thuốc nổ và đại pháo trong lý tưởng của ta được làm ra, tùy ngươi tin hay không cũng được, nhưng mà nói không chừng sau này ngươi sẽ thích tin Da Tô giáo đấy.”Tiền Thiểu Thiểu cảm thấy thiếu gia nói chuyện càng lúc càng không bình thường, nhưng không sao, thiếu gia mỗi ngày đều có vài thời điểm bất thường như thế, sau đó sẽ bình thường lại thôi.Hoặc là không ...Thiếu gia có lúc nào bình thường đâu.Quả nhiên Vân Chiêu đột ngột thay đổi chủ đề : ” Trong Kim Thắng tự có một cái bia đá, ngươi mang về cho ta.”Tới chùa lấy bía đá? Tiền Thiểu Thiểu trố mắt:” Bia gì thế ạ?”“ Đại Tần cảnh giáo Trung Quốc lưu hành bia.”“ À, chắc là Kim Thắng tự sẽ không cho đâu, vì thiếu gia nhất định không chịu bố thí cho chùa triền, làm sao chúng ta mang bia về được ạ? Cướp sao?”( Chú chú chú)La Nhã Cốc là tên tiếng Trung của Giacomo Rho , Đặng Ngọc Hàm là Johann Schreck, Kim Ni Các là Nicolas Trigault, Thang Nhược Vọng thì quá nổi tiếng luôn rồi, ông ấy chính là người cải tạo hỏa pháo sau đó Vi Tiểu Bảo bắn biểu diễn cho Khang Hy xem ấy.Trong truyện có 2 ông, ông kia mình không nhớ, chỉ nhớ Thang Nhược Vọng vì ông này nổi tiếng.(*) Cảnh Giáo: hay Giáo hội Phương Đông, còn gọi là Giáo hội Ba Tư, là một tông phái Kitô giáo Đông phương hiện diện ở Đế quốc Ba Tư, từng lan truyền rộng sang nhiều nơi khác ở phương Đông và châu Á.Đại Tần: Đế chế La Mã theo cách gọi người Hán cổ.Cái bia kia là bia cho phép Giáo hội La Mã truyền giáo ở Trung Quốc, dựng vào thời nào thì không rõ, nhưng hiện nay ở Tây An vẫn còn bia đá đó, còn cái chùa kia thì không còn nữa rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui